Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 368: Ngửa bài




Chương 368: Ngửa bài

Nai nịt gọn gàng, Dương Vũ Thư xách giỏ gỗ rời quân doanh vào giữa giờ Tuất, đi thẳng một mạch đến gốc bồ đề gần cổng ngôi chùa làng nhưng ngó quanh một hồi chẳng thấy ai. Ngẫm hãy còn sớm, Vũ Thư đặt giỏ gỗ cạnh gốc bồ đề tựa lưng chờ đợi, mắt đăm đăm nhìn khoảng tối trước mặt suy nghĩ mông lung.

Từ phía ngôi chợ, Vũ Thư trông thấy hai bóng người in trên nền trời đang tiến về nơi Vũ Thư đang chờ người. Đề phòng bất trắc, Vũ Thư nấp vào một góc tối, cầm chắc trường côn trong tay.

Hai bóng người lúc hiện rõ trên nền trời, khi lẫn vào khoảng tối của những lùm cây ven con đường đất. Trời tối, qua dáng dấp Vũ Thư đoán là nữ nhân nhưng anh muốn xem nhận định của bản thân có đúng hay không. Hai bóng người dừng chân ngó quanh, Vũ Thư nhảy ra từ trong bóng tối chẳng nói chẳng rằng vung trường côn nhắm vào một cô gái vụt xuống. Vũ Thư không dùng lực, anh chàng chỉ muốn thử.

Cô gái dùng tay gạt được cây gậy đồng thời áp sát muốn thúc cho Vũ Thư một cùi chỏ nhưng Vũ Thư lách mình né kịp. Cô gái còn lại liền tung cước nhắm vào phần cổ nhằm triệt hạ Vũ Thư chỉ bằng một chiêu. Vũ Thư nhảy ra phía sau tránh được. Cảm thấy đối thủ không phải hạng xoàng, Vũ Thư vứt gậy dùng quyền cước t·ấn c·ông đối thủ. Hai cô gái vừa chống đỡ vừa lùi, một trong hai cô này tung những đòn chân đơn giản nhưng vô cùng hóc hiểm, chỉ muốn hạ gục Vũ Thư. Vũ Thư khá vất vả để chống đỡ. Cô còn lại chỉ lo đỡ đòn, ngẫm cô này còn non, Vũ Thư nhắm cô mà đánh tới. Cô gái này sau một hồi chống đỡ, bất thần nhảy về phía sau lấy đà phi thân tung ra liền ba, bốn quyền.

Vũ Thư dùng tay hoá giải, đồng thời cũng lui thật nhanh trước khi cô gái còn lại kịp t·ấn c·ông.

-Là ta, ta là Dương Vũ Thư!

Hai cô gái cũng dừng tay.

-Hai cô thực là Thần Vũ quân ư? Đòn thế không tệ.

-Anh muốn thử chúng tôi ư?

-Quả thật là vậy.

-Lần sau anh đừng thử, mỗi chúng tôi có thể không đánh lại được anh nhưng hợp sức thì có đấy. Mạng đổi mạng, anh từng nghe chưa?

-Ta từng nghe. Hai cô đã biết rõ nhân thân của ta, xin cho ta biết danh tính để tiện xưng hô.

-Tôi họ Phạm, cô này họ Triệu.

-Xin chào Phạm tiểu thư, chào Triệu tiểu thư. Ta đến theo lời hẹn.

Vũ Thư thầm nghĩ: “Họ Phạm? Có lẽ nào là môn đệ của Tả Đô đốc Phạm Tu? Nghe nói trai gái xuất thân làng Vạn phần đông đều mang họ Phạm. Nãy giờ cô ta tung chiêu đều không nể nang, binh sĩ của mình đánh tay đôi e khó chiếm lợi.”

-Dương Yên Thư thích sát Thần phi Thiên Đức không thành, b·ị b·ắt cùng bốn người khác, mười tám kẻ t·hiệt m·ạng. Vạn Thắng vương đích thân xét hỏi, bởi Thiên Đức không trọng hình với nữ nhân, Dương Yên Thư không phải chủ mưu nên Vạn Thắng vương tha c·hết. - Thu Cúc nói. - Hiện nay cô ấy phục dịch cơm nước ở thành Bát Vạn.

Dương Vũ Thư nghe câu nào nhói lòng câu ấy, nhà có bốn anh em nay chỉ còn hai. Yên Thư là út, Vũ Thư là anh thứ hai trong nhà. Trong nhà có gia nhân, dù biết cơm nước nhưng mấy khi Dương Yên Thư phải đụng tay. Nay xa nhà, một thân một mình nơi đất khách, phải cúi mình phục vụ kẻ khác, người làm anh như Vũ Thư thật khó cam lòng.

-Đều là lời Phạm tiểu thư nói chứ không có bằng cớ gì xác đáng để ta tin là thật.

-Ta có đem theo thư tay của Yên Thư cô nương, anh đọc tự khắc hiểu.



Thu Cúc đưa thư tay cho Vũ Thư, trời tối không thể đọc, Thu Cúc đề nghị:

-Chúng ta ở tạm cái lều rách ven con mương cách đây một quãng, nếu anh muốn đọc ngay có thể về đó. Nhược bằng không anh đem về quân doanh mà đọc.

-Hai cô đến đây lâu chưa?

-Đủ lâu! - Thu Cúc đáp. - Anh nhận được thư rồi bọn ta sẽ rời khỏi đây. Nhiệm vụ của bọn ta đã hoàn thành.

Dương Vũ Thư suy ngẫm giây lát:

-Nếu hai tiểu thư không phiền, ta muốn đọc thư ngay.

-Vậy anh theo bọn ta.

Vũ Thư vội chạy đến gốc bồ để lấy giỏ gỗ.

-Anh làm gì vậy?

-Ta có đem theo nậm rượu và con gà luộc.

Thu Cúc không hỏi gì thêm, rảo bước đi luôn. Nhã Lâm nối gót, Dương Vũ Thư nhặt trường côn lật đật theo sau.

Căn lều tồi tàn hãy còn sáng đèn, bên trong có hai cái nệm bện rơm hãy còn mới, một cái bàn tre nhỏ. Người đàn ông tuổi trạc ngũ tuần ngồi bên ngọn đèn dầu đọc sách. Vũ Thư lấy làm ngạc nhiên bởi cuốn sách quăn mép dù cáu bẩn vẫn trái ngược với y phục rách như tổ đỉa mà người đàn ông vận trên mình. Vũ Thư cúi đầu cất tiếng chào. Người đàn ông đáp lễ, đặt cuốn sách xuống mặt bàn, với tay lấy cây gậy gỗ bước ra khỏi lều lẫn vào bóng tối.

-Anh ngồi đi! Ta đun nước pha thêm ấm trà.

Thu Cúc ra hiệu cho Nhã Lâm bắc bếp đun nước ngay ngoài cửa.

-Ồ! Ta nhớ rồi, Triệu tiểu thư đây rửa bát trong tửu điếm.

Thu Cúc cười nhạt không nói. Nhã Lâm chỉ nhoẻn miệng cười thừa nhận. Vũ Thư lần giở lá thư gấp làm sáu, nhận ra nét chữ của em gái, đọc đến đâu bồi hồi đến đó.

“Anh Thư kính mến.

Lúc anh đọc những dòng này, chắc em đang ở thành Bát Vạn lo chuyện cơm nước cho ba quân trấn thành. Em xin anh thứ lỗi cho em ngu dại, rời nhà chẳng nói với anh. Em nhớ cha mẹ, nhớ anh chị và cháu nhiều lắm.

Dương Sứ tưởng có hứa, nếu em tham gia nhóm hành thích, ngài ấy sẽ cất nhắc cha và anh, kể cả em không trở về. Em thương cha, em chẳng thể giương mắt nhìn cha tối ngày bực dọc, tìm vui trong men rượu. Em b·ị b·ắt, kể ra là may mắn. Em không khai báo điều gì, bốn người kia đã khai ra nhân thân của em. Em ngu dại, xin anh tha lỗi cho em.



Vạn Thắng vương đối đãi với em tử tế, em xin ngài ấy đừng gửi thủ cấp của em về Đằng Châu kẻo cha mẹ đau lòng. Em có tội em chịu. Vạn Thắng vương bảo rằng, nếu em phục dịch ở thành Bát Vạn đủ 5 năm mà không có ý trốn, ngài sẽ cho em tự do về Đằng Cháu đoàn tụ.

Anh ơi! Nếu anh có thương em, anh đừng cầm kiếm chống lại quân Thiên Đức. Em nói vậy anh sẽ bảo em ngu dại thêm lần nữa. Nhưng anh hãy nghe em nói. Thiên Đức phủ coi dân Vạn Xuân đều là anh em một nhà, chỉ cần không chống lại quân Thiên Đức, tự nhiên sẽ tự do làm điều mình thích mà chẳng ai cấm cản. Em có gặp mấy người từng là binh sĩ thuộc quyền Phó Sứ tướng b·ị b·ắt hồi ở Hiến Doanh. Anh biết bây giờ họ làm gì không? Họ làm đường sá, có tiền công hàng tháng cao gấp đôi Đằng Châu và họ không phải là tù binh.

Anh ạ! Em thấy nơi này không giống như những gì em từng nghe trước đây. Người ở đây đều vui vẻ, nữ nhân được ưu ái nhiều. Em dù là tù nhân nhưng chưa từng b·ị đ·ánh một roi nào.

Anh ơi! Nếu Dương Sứ tướng vẫn không cất nhắc anh như đã hứa, ông ta là kẻ tráo trở, chẳng đáng tin. Anh cứ mặc kệ ông ta. Anh không chống lại Thiên Đức quân nữa, đừng anh ạ. Thời gian vừa rồi suy ngẫm, em tự trách bản thân chọn nhầm chủ. Em đáng ra bị bêu đầu trước cổng thành vì t·rọng t·ội nhưng lại thoát án tử. 5 năm nữa có tự do em cũng chẳng dám về Đằng Châu. Đằng Châu chẳng còn chỗ cho em. Anh ạ! Xin anh đừng cho cha mẹ biết, cứ để cha mẹ xem em đ·ã c·hết rồi. Anh hãy giữ mình phụng dưỡng cha mẹ thêm cả phần của em nữa, anh nhé.

Em không biết ai sẽ đưa lá thư này đến tay anh, anh nhận được thư đừng làm khó họ. Họ cũng như em, chỉ thi hành mệnh lệnh mà không chút hoài nghi. Họ trung thành với Vạn Thắng vương, em vì lời hứa của Dương Sứ tướng mà tìm cơ hội. Anh hãy giúp họ trở về an toàn, và nếu được, anh hãy cùng cha mở lại võ đường chiêu sinh thay vì dưới trướng kẻ bất tài bội tín.

Một lần nữa em xin anh tha lỗi cho em vì hành động bồng bột. Nếu còn có kiếp sau, em vẫn muốn được làm em của anh.”

Mặt sau của bức thư kín chữ có hình vẽ mặt trời và chim phượng.

Nước mắt Dương Vũ Thư rơi lã chã, nhỏ xuống bức thư làm nhoè đi vài nét chữ. Thu Cúc ngồi đối diện, lặng lẽ pha trà, chẳng để tâm đến người đàn ông đang khóc nghẹn từng hồi. Đọc thêm hai, ba lượt nữa, thuộc từng câu từng chữ, Vũ Thư đốt luôn lá thư.

Chẳng biết quãng yên lặng đó trôi qua bao lâu, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng. Thu Cúc rót trà đặt trước mặt Vũ Thư, chờ đợi những câu hỏi. Nhã Lâm khoanh tay tựa lưng đứng bên cửa ngó nhìn khoảng không trống trải ở phía Bắc, thảng hoặc ngước nhìn bầu trời cao v·út.

-Phạm tiểu thư có từng gặp em gái tôi không?

Dương Vũ Thư lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của đêm hè. Thu Cúc tủm tỉm cười ngước nhìn Vũ Thư:

-Chẳng giấu gì anh, ta là Tiểu đội trưởng cảnh vệ của Thần phi Thiên Đức và là người áp giải Yên Thư từ làng Cẩm Giang về thủ phủ Thiên Đức.

Vũ Thư bán tín bán nghi, Thu Cúc nói thêm:

-Cô ấy bị tạm giam ở nhà lao Thừa Thiên chừng một tháng và chẳng chịu khai báo cho đến khi Vạn Thắng vương đích thân thẩm tra.

-Em gái ta… nó có tính ương ngạnh, chẳng dễ khuất phục nó. Ta thực tò mò tại sao Vạn Thắng vương của Phạm tiểu thư lại dễ dàng biết được điều nó muốn giấu?

Thu Cúc nhoẻn miệng cười:

-Vương của ta có mị lực, nữ nhân gặp đều đem lòng tương tư, chẳng thể cưỡng lại được.

Thu Cúc quay ra nhìn Nhã Lâm đang thả hồn theo gió.

-Cô này là một điển hình, nãy giờ cô ấy nhìn về hướng Tây Bắc xem Vạn Thắng vương đã ngủ hay chưa.



Dương Vũ Thư nhìn Thu Cúc đăm đăm, lại nhìn Nhã Lâm, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi.

-Ta đã từng ao ước tự tay chém đầu Dương Yên Thư. - Thu Cúc thật thà. - Thần phi là đàn chị của ta. Dương Yên Thư dùng tiêu tẩm độc dược nhưng chưa kịp phóng đã bị hạ gục. Cô ấy khai chưa từng hạ độc thủ với ai.

-Dương gia môn không dùng độc, chúng ta là những người chân chính, ngay thẳng.

Thu Cúc khẽ nhún vai, cô không tranh cãi.

-Do hoàn cảnh mà cô ấy phải làm việc trái lương tâm. Cô ấy không bị hành quyết chính vì lẽ ấy. Ta muốn g·iết Yên Thư nhưng ta không thể, Vạn Thắng vương không cho phép.

-Yên Thư đẹp, chả lẽ Vạn Thắng vương si mê mà nương tay chăng?

-Ý anh là… trông chúng tôi giống con ăn mày? - Thu Cúc nhịn cười. - Xin anh thứ lỗi, Yên Thư đẹp, rất đẹp! Nhưng người đẹp như cô ấy ở Thiên Đức nào thiếu. Anh thấy Triệu cô nương đây thế nào? Cô ấy không đẹp?

Dương Vũ Thư ngập ngừng không nói. Nhã Lâm nghe vậy bèn bước ra vại nước gần đó rửa mặt. Cô nàng vén tóc quay lại đứng bên cửa cất giọng đầy tự tin:

-Ta có gặp Yên Thư lúc nhận lá thư tay, ta không tin mình thua cô ấy ở sắc đẹp và cả võ nghệ. Ta đây còn chưa được để mắt, em gái tướng quân liệu có cơ hội chăng?

Dương Vũ Thư ngẩn người. Cô gái câm trong tửu điếm, hàng lúi húi rửa bát đũa sau bếp vụt một cái trở thành tiên nữ giáng trần. Nhã Lâm giơ đôi bàn tay với mười ngon thon thả lên nhìn ngắm, cô than thở:

-Ta chỉ mong Vạn Thắng vương một lần để mắt đến nên sẵn sàng nhận nhiệm vụ nguy hiểm này. Em gái tướng quân không có cơ hội làm phi đâu, hãy gạt bỏ suy nghĩ ấy đi.

Dương Vũ Thư cười khổ:

-Vậy ra Thần Vũ quân ở ngay trước mũi mà ta chẳng hay biết, Đằng Châu này khốn rồi.

Thu Cúc nghe vậy bèn nói:

-Thiên Đức quân có quy định bất thành văn, gia quyến binh sĩ là gia quyến của quân.

-Phạm tiểu thư nói vậy là có ý gì?

Thu Cúc đưa ra đề nghị:

-Anh có muốn trở thành quân Thiên Đức không?

-Không đời nào! Ta…

Thu Cúc giơ tay ngăn lại:

-Anh cứ suy nghĩ. Thư anh đã đọc xong, nhiệm vụ của bọn ta đã xong. Bây giờ bọn ta sẽ về Thiên Đức, anh có nhắn nhủ gì không?

Hai bàn tay của Dương Vũ Thư nắm chặt rồi buông lỏng kèm theo tiếng thở hắt ra đầy bất lực. Thu Cúc mở giỏ gỗ, lấy nậm rượu rót cho Vũ Thư, hai đĩa thịt gà chặt sẵn cũng được bày lên cùng hai đôi đũa. Vũ Thư vò đầu bứt tai trong khi Thu Cúc thản nhiên như không. Cúc xác định ngửa bài vì cô không còn nhiều thời gian nữa.