Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 369: Dinh Sứ tướng




Chương 369: Dinh Sứ tướng

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Dương Vũ Thư nói:

-Ta là con nhà võ, ta không làm gian tế cho Thiên Đức.

-Bất mãn nhưng vẫn không chịu làm phản. - Thu Cúc nhẹ giọng. - Ta tôn trọng điều ấy. Nguyện vọng của Dương tiểu thư cũng như cá nhân ta chỉ mong một mai chiến loạn, Dương tướng quân án binh bất động.

Dương Vũ Thư cười khổ:

-Phạm tiểu thư đánh giá ta cao quá, ta chỉ là một tiểu tướng không hơn không kém. Trong tay ta hiện nay chỉ có hai trăm binh mã, cha ta có chức mà chẳng nắm quyền.

Phạm Thu Cúc lại nói:

-Dương tướng quân hẳn cũng đoán định Thiên Đức đánh chiếm Đằng Châu là chuyện nay mai. Đằng Châu có giữ được không tự Dương tướng quân có nhận định. Thiên Đức từng chiếm Siêu Loại, Tế Giang, Vũ Ninh, Hải Đông và gần đây là vùng núi Tây Bắc. Vạn Thắng vương thu dụng văn nhân võ tướng bản địa, đối xử công bằng, tuyệt không phân biệt vì đều người Vạn Xuân cả. Vạn Thắng vương không dùng Dương tiểu thư ép Dương tướng quân làm gian tế, chỉ yêu cầu tướng quân án binh bất động.

Dương Vũ Thư gục đầu im lặng suy ngẫm và đưa ra quyết định:

-Được, quân của ta sẽ án binh bất động. Ta lấy danh dự Dương gia môn đảm bảo.

Thu Cúc đưa cho Vũ Thư Tinh hoa ngũ hành thiết, cô nói:

-Đây là tín vật, giả như ngày sau có lộn xộn hoặc Dương tướng quân muốn sang Thiên Đức hãy cầm thứ này theo. Binh sĩ Thiên Đức bắt hoặc làm khó, đừng nói gì cả, chỉ đề đạt gặp chỉ huy và đưa thứ này ra.

Vũ Thư lật giở miếng sắt ngắm nghía bên ánh đèn, đoạn hỏi lại:

-Tinh hoa ngũ hành thiết? Ta chưa từng nghe nói đến thứ này.

-Dương tướng quân, vật này do đích thân Vạn Thắng vương ban. Dương tướng quân có thể dùng Tinh hoa ngũ hành thiết đổi lấy một lời đề nghị.

Vũ Thư chau mày:

-Ví như xin cho em gái ta về Đằng Châu?

Thu Cúc cười mà rằng:



-Tất nhiên Vạn Thắng vương sẽ chuẩn y, song Dương tướng quân nghĩ cho kỹ, Dương tiểu thư về Đằng Châu có còn chốn dung thân? Sợ là Dương Cự Vọng sẽ chẳng để yên.

-Vậy ta có thể viết vài dòng gửi cho Dương Yên Thư?

Nhã Lâm bấy giờ đột nhiên lên tiếng:

-Chúng ta không có nhiệm vụ ấy.

-Hẳn Vạn Thắng vương cũng không cấm cản, dẫu sao hai tiểu thư cũng về Thiên Đức, cầm theo một tờ giấy có là gì.

-Vật nhẹ nặng tựa ngàn cân, chúng ta gánh không nổi. - Nhã Lâm tỏ ra thông cảm. - Chúng ta làm theo lệnh, Vạn Thắng vương không cấm nhưng nếu muốn chúng ta giúp, chúng ta muốn xem thành ý của Dương tướng quân.

-Triệu tiểu thư có ý gì?

Phạm Thu Cúc bèn đáp, giọng đầy dứt khoát:

-Chúng ta muốn lập công! Chúng ta muốn trừ khử La Đình Độ và Chu Thanh Đông.

Vũ Thư ngạc nhiên:

-Dựa vào hai tiểu thư?

Thu Cúc mỉm cười đầy ngụ ý, cô nói:

-Đừng xem thường con gái Thiên Đức, nhất là khi cô gái ấy ở trong quân Thần Vũ.

Vũ Thư nhìn hai cô gái thêm một lần, lòng đầy hoài nghi.

-Được, thử nói xem ta có thể giúp gì? Chu Thanh Đông với La Đình Độ không được tính là dân Đằng Châu. Ông Kính bên Tế Giang, lão Đông người thiên hạ, môn khách của Dương Sứ tướng.

-Dương tướng quân biết rõ Chu Thanh Đông chứ?

-Ông ta là môn khách của Dương Sứ tướng! - Vũ Thư nhấn mạnh. - Tuổi trạc ngũ tuần, thâm tàng bất lộ. Chu Thanh Đông ít tiếp xúc với võ tướng trong quân, ông ta mới thực là cái đầu được Dương Sứ tướng trọng vọng. Ta từng gặp ông ta một lần.



Thu Cúc thẳng thắn:

-Ta muốn lấy đầu hắn.

Vũ Thư định nói gì đó song lại thôi. Thu Cúc đề nghị:

-Dương tướng quân có thể cho ta biết nơi Chu Thanh Đông ở hoặc một vài thói quen thường nhật. Ta nghe nói La Đình Độ…

-La Đình Độ ở cùng một nơi với Chu Thanh Đông, nơi đó cách đây không xa, chừng hai chục dặm. Ta chân thành khuyên hai tiểu thư nên từ bỏ ý định hành thích bọn họ, nơi đó canh gác cẩn mật, là phủ đệ của Dương Sứ tướng.

-Đa tạ Dương tướng quân có lòng lo cho bọn ta song ý đã định không thể đổi. Bọn ta sẽ đem thư tay của Dương tướng quân về Thiên Đức, đổi lại, nhờ Dương tướng quân cung cấp cho bọn ta sơ đồ phủ đệ của Dương Sứ tướng. Bọn ta tuy là nữ nhân song chẳng muốn về tay không.

Dương Vũ Thư ái ngại:

-Chỉ có hai người thôi sao?

Nhã Lâm đáp:

-Cả ông cụ nữa là ba, ba là nhiều.

Nhìn ánh mắt kiên định của hai cô gái, Dương Vũ Thư chỉ biết thở dài. Vũ Thư thực không hiểu hai cô gái liễu yếu đào tơ thế này sẽ hành thích Chu Thanh Đông, La Đình Độ kiểu gì.

-Hẹn các cô ba ngày sau ở tửu điếm, ta sẽ cung cấp sơ đồ bố phòng cùng thông tin cần thiết. Ta không tham gia.

Thu Cúc đồng ý:

-Một lời đã định, vậy Dương tướng quân ngồi thảo thư, thay vì dùng danh tính thật hãy dùng biệt danh ít người biết phòng bất trắc.

Dương Vũ Thư ngồi viết thư phúc đáp cho em gái trong khi Nhã Lâm và Thu Cúc thản nhiên đánh chén một đĩa thịt gà. Đĩa còn lại và nậm rượu, Nhã Lâm đưa cho cựu binh cảnh giới vòng ngoài.

Ngày hôm sau, Vũ Thư cùng mấy quân hầu rời quân doanh đến dinh Sứ tướng. Dương Cự Vọng vốn tính khoe mẽ, ngay khi nắm quyền cao chức trọng đã dựng thêm gác tía lầu cao. Tấm biển lớn đề hàng chữ “Sứ tướng Đằng Châu, Dương dinh” sơn đỏ chót.

Từ khi còn giữ chức Hữu Tướng quân, Dương Cự Vọng đã ôm mộng đứng dưới một người trên vạn người. Nhằm giảm tầm ảnh hưởng của Đào Ứng Bình, Dương Cự Vọng sắp đặt thân tín vào hầu hết các vị trí trong quân theo lời mách của Chu Thanh Đông. Vọng tin rằng những kẻ chịu ơn của nhất định sẽ tận tâm tận lực.



Cha con họ Dương xuất thân võ học, tính tình ngay thẳng, chẳng khéo nói dĩ nhiên không được Vọng cất nhắc. Thứ nữa, cả Dương Khoan và Dương Vũ Thư đều có ý không phục Vọng. Vũ Thanh đến dinh xin gặp Vọng, Vọng cáo bận, giao Sĩ Thiện tiếp. Sĩ Thiện vốn nhân sĩ Đằng Châu chân trắng, là một trong số hàng trăm môn khách của Dương Cự Vọng. Sĩ Thiện muốn Vọng ghi nhận nhưng chưa từng có cơ hội. Tuy khom lưng cúi đầu trước mưu sĩ họ Chu nhưng trong lòng Sĩ Thiện chẳng phục.

Sĩ Thiện tiếp Vũ Thư theo lễ khá hời hợt, cả hai ngồi mạn đàm bên ấm trà, lợi dụng lúc không có ai, Vũ Thư dúi vào tay Sĩ Thiện một túi vải khá nặng, cười giả lả:

-Sĩ đại nhân giúp cho, tại hạ không dám xin thăng quan tiến chức. Sĩ đại nhân kề cận bên Sứ tướng, tại hạ nhờ đại nhân nói giúp cho, Sứ tướng thuận lòng cấp cho quân doanh của tại hạ thêm dăm chục cỗ ngựa vài mươi kỵ binh thật tốt. Tại hạ không dám đề đạt gì nhiều.

Sĩ Thiện giấu túi vào tay áo, cảm thấy khá nặng bèn hỏi lấy lệ:

-Dăm chục cỗ ngựa e hơi nhiều. Quân doanh Dương tướng quân trấn nhậm không phải trọng yếu, cần gì phải thêm ngựa?

-Chả dám giấu Sĩ đại nhân, quân doanh của tại hạ binh mỏng, ngựa ít nên muốn xin thêm. Sĩ đại nhân nói giúp cho, được nguyện ý, tại hạ không dám quên ơn đức của ngài.

-Nguyện vọng của Dương tướng quân là việc công, tại hạ sẽ cố sức nói giúp.

-Đội ơn Sĩ đại nhân. Bây giờ hãy còn sớm, tại hạ mời Sĩ đại nhân cùng tản bộ rồi… dạ… ngoài dinh có quán cầy tơ nghe nói rất ngon.

Sĩ Thiện ậm ừ:

-Cũng được, mời tướng quân.

Dương Vũ Thư khom lưng bên cạnh Sĩ Thiện như thuộc hạ khiến Sĩ Thiện cảm thấy hài lòng lắm. Thiện nghĩ, nếu giúp Vũ Thư đạt ý nguyện cỏn con, Vũ Thư sẽ hàm ơn. Nói trắng ra, Sĩ Thiện cũng muốn có vây cánh.

Nhờ một dạ hai vâng, Vũ Thư đi quanh Dương dinh một vòng. Dưới con mắt của một người đang cầm quân, Vũ Thư dễ dàng ghi nhớ phòng bị trong dinh, và khi chén chú chén anh, Sĩ Thiện huênh hoang nói về quân thường trực quanh dinh sắp đặt chưa hợp lý ra sao. Vũ Thư chỉ quan tâm đến số quân bố phòng mà thôi. Dù không nguyện lòng làm gian tế cho Thiên Đức song nhìn hai cô gái trạc tuổi em gái có lòng gan dạ, ý chí sắt đá muốn trừ kẻ mình không ưa, Vũ Thư cảm thấy bản thân chưa đủ dũng khí như họ nên cố sức giúp.

Trong men say, Dương Vũ Thư tâng bốc tài trí Sĩ Thanh. Sẵn lòng không ưa Chu Thanh Đông và La Đình Độ, Sĩ Thiện nói huyên thuyên. Trong những lời huyên thuyên ấy có những thông tin giá trị. Sau khi có đủ điều bản thân cần, Dương Vũ Thanh cũng tự chuốc say chính mình và đánh một giấc đến tận chiều tà mới thức giấc cùng Sĩ Thiện. Thiện về dinh, Thư thong thả cưỡi ngựa về quân doanh cùng quân hầu. Thư tạt vào tửu điếm, gọi một bàn cho quân hầu chén tạc chén thù. Tửu điếm gần quân doanh, Thư nói quân hầu cứ ngồi, tự Thư về nghỉ. Ra khỏi tửu điếm, Vũ Thư phi ngựa thật mau đến lều bên mương nói nhanh cho Thu Cúc những điều cô cần biết. Đồng thời hẹn Cúc giờ sớm ngày mai vào chợ, hẹn nhau tại hàng thịt, Thư sẽ đưa hoạ đồ bố phòng dinh Sứ tướng.

Thực tế, Dương Vũ Thư đã trở thành quân tế tác của Thiên Đức kể từ lúc thoả hiệp với Thu Cúc chuyện thư từ, có chăng là Thư không muốn thừa nhận mà thôi.

Vũ Thư khéo léo trao cho Thu Cúc sơ đồ, không quên nói:

-Nếu hai tiểu thư không có ngựa sẽ rất khó thoát. Chu Thanh Đông không phải tay mơ, nên tính đường thoát cho cẩn thận. Nếu dinh bị t·ấn c·ông, mặt Đông - Đông Bắc và phía Bắc của Đằng Châu rất khó thoát. Ta chỉ có thể giúp được đến vậy mà thôi.

Thu Cúc cảm tạ. Vũ Thư đứng nhìn theo bóng cô gái trẻ khuất dần nơi phía cuối con đường mà trong bụng không yên.

-“Vạn Thắng vương là người như thế nào mà ngay cả nữ nhân cũng sẵn lòng liều mạng đến vậy? Mong hai cô bình an.”

Ngay tối hôm ấy, Nhã Lâm rời tửu điếm và không trở lại làm việc vào ngày hôm sau. Cô chẳng kịp nhận tháng lương đầu tiên từ công việc rửa bát thuê.