Chương 407: Hoàng hậu Thiên Đức
Phạm Lệnh công Phạm Khải Ca dẫn gia quyến và thuộc hạ, gia nhân tổng cộng hơn ba trăm người xếp hàng quỳ gối chờ sẵn ở cổng làng Trà Đoài. Tiểu đoàn Thiết kỵ của Lê Phụng Hiểu đã chia nhau vây quanh ngôi làng đầu não của xứ Đằng Châu nhưng không tràn vào bắt bớ.
Ngoài Phạm Lệnh công, những người còn lại trong những bộ y phục đắt tiền đều lộ rõ vẻ sợ hãi tột độ. Nhiều đứa trẻ ngây thơ còn chưa hiểu sự đời đứng ngồi dãi thẻ chơi ô ăn quan ngay bên cạnh đấng sinh thành. Chẳng ai biết số phận của họ rồi đây sẽ ra sao.
Thấp thoáng đằng xa, Thiên Bình đi đầu tiên, bên trái có Yết Kiêu, bên phải có Lê Phụng Hiểu, Lê Quý Ly cùng hàng chục chỉ huy trong quân. Chiến bào người nào cũng ám mùi khói súng. Bóng dáng nhỏ thó của Phạm Thu Cúc chạy vượt lên phía trước, nàng nói với chỉ huy đội kỵ binh đang canh giữ ngay trước cổng làng:
-Anh bảo bọn họ đứng dậy, không được quỳ như thế.
Người chỉ huy đáp:
-Tôi cũng có bảo rồi, song ông Lệnh công nói, ông ấy là tội nhân.
Phạm Thu Cúc nhoẻn miệng cười:
-Lệnh của Hoàng hậu!
Người chỉ huy lật đật chạy đến gần chỗ Phạm Lệnh công đang quỳ gối cúi đầu, cất giọng ôn tồn:
-Hoàng hậu Thiên Đức có lệnh, ông mau đứng dậy, cả những người kia nữa, đứng lên hết đi! Thiên Đức không có lệ quỳ như thế này, các người đừng làm khó ta.
-Thưa quan nhân, lão phu là kẻ có tội, gặp Hoàng hậu sao lại không quỳ cho được.
Người chỉ huy nhắc lại:
-Lệnh của Hoàng hậu! Ông quỳ như thế này nếu Hoàng hậu có trách lại phiền đến bọn ta. Mau đứng dậy.
Phạm Lệnh công miễn cưỡng đứng dậy, đôi chân run rẩy. Những người khác cũng làm theo. Hàng trăm cặp mắt cùng hướng về phía xa chờ đợi bóng dáng cô gái sẽ định đoạt vận mệnh của bản thân. Ai ai cũng không giấu nổi vẻ sợ hãi.
Thiên Bình bước chậm lại, nhìn quanh một lượt. Nàng hỏi chỉ huy quân Thiết kỵ:
-Những người đang bị trói và quỳ ở kia là quân sĩ giữ làng này?
-Thưa Hoàng hậu! Bọn họ chống trả rất hung, chúng tôi buộc phải hạ gục hơn hai chục người ạ.
Thiên Bình dừng chân, nàng phẩy tay:
-Tha cho họ! Nói họ mau trở về với gia đình, bảo vệ thôn làng của họ cho đến khi quân Thiên Đức đến tiếp quản.
Mấy chục người dập đầu tạ ơn nhưng Thiên Bình đi thẳng, nàng không nhận những cái lạy tạ ấy. Nhìn Phạm Lệnh công và gia quyến, gia nô một lượt, Thiên Bình nói:
-Cho đu có bất cứ điều gì xảy ra cũng không liên quan đến các cụ già và đám trẻ con. Cúc ơi!
-Dạ!
-Em đưa bọn trẻ con với mấy ông bà lớn tuổi trở vào trong đi.
Thu Cúc tuân mệnh, ra hiệu cho nữ binh thi hành. Không khí xung quanh có phần ngột ngạt.
-Chú đây là Phạm Khải Ca, người đứng đầu xứ Đằng Châu này phải không?
Nghe Thiên Bình hỏi đến, Phạm Khải Ca chắp tay cung kính, định quỳ gối nhưng nhớ ra yêu cầu trước đó, lúng túng giây lát, ông cúi gập người:
-Thảo dân Phạm Khải Ca xin ra mắt Hoàng hậu, Hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Gia quyến, gia nô nhà họ Phạm đồng thanh hô theo. Thiên Bình cảm thấy hài lòng không phải vì Phạm Khải Ca gọi nàng là Hoàng hậu mà bởi ông ta xưng thảo dân. Một người thức thời. Quả nhiên đứng đầu một vùng đất rộng, đông dân không thể là một kẻ tầm thường.
-Ta chưa phải là Hoàng hậu của đất Đằng Châu này, Phạm đại nhân đâu cần phải đa lễ như vậy.
-Thảo dân là kẻ có tội! Bẩm Hoàng hậu, đây là ấn tín, sổ sách của Đằng Châu. Thảo dân xin dâng cho người. Cúi xin người mở lòng thu nhận bách tính Đằng Châu trở thành con dân Thiên Đức.
Thiên Bình nói:
-Bách tính Đằng Châu vốn là bách tính Vạn Xuân, điều đó chưa bao giờ thay đổi. Trong gần hai chục năm qua, nhà họ Phạm cai quản vùng này, giúp Lý tiên vương chăm lo bách tính. Công tội thế nào ta sẽ xem xét sau. Bây giờ việc cần kíp, ông lập tức ban bố lệnh cho quân sĩ khắp Đằng Châu giải giáp v·ũ k·hí, trở về làng cũ chờ lệnh mới của Vạn Thắng vương hoặc tổng chỉ huy quân Thiên Đức đồn trú tại Đằng Châu.
Một cái bàn được đem đến, Phạm Khải Ca không tự viết được. Lê Phụng Hiểu viết thay, tự tay Phạm Khải Ca đóng ấn tín. Bố cáo ngay sau đó giao cho Dương Khoan. Dương Khoan dùng các môn đệ như An Nhữ Hầu, Trịnh Hoàng Sâm và cả con trai Dương Vũ Thư cưỡi tuấn mã đem bố cáo đến các nơi.
Viết bố cáo xong xuôi, Phạm Khải Ca dâng ấn tín, sổ sách. Thiên Bình tiếp nhận theo hình thức, Thu Cúc nhận lấy, để tất cả vào một hòm gỗ sơn son thếp vàng. Phạm Khải Ca đi trước dẫn lối, Thiên Bình cùng đoàn tuỳ tùng theo sau, nhìn ngắm cơ ngơi nhà họ Phạm. So với điện Hưng Quốc tại làng Vạn Xuân, Trà Đoài là quần thể những ngôi nhà gỗ, mái ngói đỏ tươi, trang trí cầu kỳ. Đường đi lối lại trong làng lát gạch đỏ au, hai bên có nhiều cây, nhiều hoa thể hiện chủ nhân của Trà Đoài dành nhiều thời gian và tâm huyết với từng ngôi nhà, từng khóm hoa.
Nơi ở của Phạm Khải Ca là một ngôi nhà năm gian hai chái, khoảng sân rộng trước nhà lát gạch, một cây lớn tán lá sum suê toả bóng mát mé đầu hồi. Phạm Khải Ca mời Thiên Bình bước vào gian chính giữa của ngôi nhà. Thiên Bình nhìn quanh, sập gụ tủ chè đều làm từ những loại gỗ quý. Những câu đối treo trên tường, cột đều mạ vàng. Sau khi thắp mấy nén hương trên ban thờ gia tiên tiền tổ nhà họ Phạm, Thiên Bình quay trở ra sân, nhìn gia quyến của Phạm Lệnh công thêm một lần nữa. Mấy đứa trẻ nấp sau váy mẹ, ngước nhìn Thiên Bình với ánh mắt có phần sợ sệt trong khi cha mẹ, ông bà của chúng người nào cũng cúi gằm mặt. Đôi bàn tay mười ngón chưa từng lao động nặng của họ mân mê vạt áo mãi không thôi.
Thiên Bình hỏi Phạm Khải Ca đang khom lưng chờ đợi:
-Già trẻ nhà ta có được bao nhiêu người?
-Bẩm Hoàng hậu! Nhà thảo dân già trẻ lớn bé cả thảy có một trăm hai mươi mốt người. Gia phụ đã mất, hiện chỉ còn gia mẫu tuổi đã ngoài thất tuần.
-Phạm Đình Tú và Phạm Kiến Xương là con trai của ông. Hai người bọn họ chống quân Thiên Đức đến cùng. Theo ông, ta nên xử lý bọn họ thế nào?
Phạm Khải Ca vội quỳ sụp xuống, gia quyến liền làm theo.
-Xin Hoàng hậu mở lượng khoan hồng, xin Hoàng hậu tha c·hết cho hai đứa con của thảo dân.
Gia quyến Phạm Khải Ca đồng thanh cầu xin. Nàng vẫy tay ra hiệu bình thân. Nữ binh đỡ vài người đứng dậy. Thiên Bình nói:
-Ta đang hỏi ông nên xử lý ra sao chứ ta chưa có ý s·át h·ại hai người đó. Họ chống lại ta, bảo vệ gia quyến, lợi ích của gia tộc là lẽ thường tình.
Phạm Khải Ca lúng túng, một người cha phải tự định tội con cái của mình xưa nay vẫn là điều khó khăn. Phạm Đình Tú và Phạm Kiến Xương bấy giờ được đưa đến. Hai người này vẫn vận giáp, mũ trụ đã mất, tóc tai rối bời.
-Bẩm Hoàng hậu! Hoàng hậu anh minh! Tất cả là lỗi của thảo dân. Chính thảo dân bắt hai đứa này phải làm vậy. Thảo dân cam tâm chịu mọi h·ình p·hạt, chỉ cúi xin Hoàng hậu cho con cháu của thảo dân một con đường sống.
Thiên Bình hỏi Lê Phụng Hiểu:
-Hai người này thế nào?
-Bẩm Hoàng hậu, khá gan lì ạ.
Thiên Bình nói với Phạm Khải Ca:
-Ông nói người nhà đưa hết đám trẻ con đứng ra đây ta xem.
Phạm Khải Ca tần ngần trong giây lát, sau cùng vẫn bảo con gia quyến dẫn trẻ con đứng ra. Phạm Đình Tú gầm lên:
-Trẻ con nào có tội? Hãy g·iết ta đi!
Phạm Thu Cúc bước nhanh đến tát Phạm Đình Tú một cái nổ đom đóm, cô nói:
-Hoàng hậu chưa hỏi, không đến lượt ngươi nói. Ngươi muốn c·hết thì dễ thôi, ngươi còn lắm lời, ta khiến ngươi sống không bằng c·hết.
Phạm Đình Tú ngước nhìn Thu Cúc, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Thu Cúc định tát thêm một cái nữa nhưng Thiên Bình ngăn lại:
-Nơi này có trẻ con.
Thu Cúc cúi đầu lui về chỗ cũ. Thiên Bình nhìn Phạm Đình Tú và Phạm Kiến Xương thật kỹ, rồi nhìn lũ trẻ trước mặt. Nàng nhoẻn miệng cười hỏi một cậu bé chừng sáu, bảy tuổi:
-Theo cháu, ta nên xử tội hai người này thế nào?
Cậu bé nhìn thẳng vào mắt Thiên Bình, quay lại nhìn hai người đàn ông vận giáp phục đang phục xốc nách. Cậu bé đáp:
-Bẩm Hoàng hậu, hai người này không có tội.
Thiên Bình thoáng ngạc nhiên, nàng ngồi xuống hỏi thêm:
-Sao thế? Hai người ấy đã hại rất nhiều người cả ta đấy!
-Hoàng hậu vừa nói hai người làm vậy để bảo vệ làng Trà Đoài. Hoàng hậu, người không thể trách phạt nếu họ làm đúng. Hoàng hậu có sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, nhất định cũng là người tốt bụng, không hại người tốt!
Thiên Bình mỉm cười xoa đầu cậu bé, nàng đứng lên hỏi Phạm Khải Ca:
-Thằng bé là con của ai trong hai người kia?
-Dạ bẩm… bẩm… là đích nam của Phạm Đình Tú, thưa… thưa Hoàng hậu.
-Ồ! Vậy là đích tôn của ông rồi.
Thiên Bình hỏi cậu bé:
-Cháu biết đọc, biết viết chứ?
-Thưa có! Cháu có biết đọc, biết viết nhưng chữ hãy còn chưa đẹp, cần phải học thêm vài năm nữa mới thành tài. Sau này lớn lên, cháu sẽ là người đứng đầu Đằng Châu
Lời con trẻ thốt ra mà người lớn xanh mặt.
Thiên Bình ra hiệu cho Thân Vệ quân thả hai con trai Phạm Khải Ca ra, nàng nói:
-Hai người phải đến Thiên Đức học tập quân sự trong ít nhất ba tháng. Tội của hai người ta sẽ để đấy. Hai người nên nhớ, mạng của hai người còn là nhờ thằng bé này.
Thiên Bình chỉ vào cậu bé cùng bốn đứa nhỏ khác, cả trai lẫn gái, tuổi sàn sàn như nhau. Nàng nói với Phạm Khải Ca:
-Những đứa bé này sẽ đến Thiên Đức học tập, ông chọn ra mấy người đi theo để chăm sóc cho đám trẻ. Ta nể tình ông bấy lâu năm coi sóc đất Đằng Châu, nay cháu của ông sẽ do ta dạy dỗ.
Đoạn Thiên Bình nói với cậu bé:
-Muốn đứng đầu đất Đằng Châu này hả? Được! Nhưng phải chăm chỉ học tập thành tài, văn ôn võ luyện. Cháu tên gì?
-Phạm Khoáng là tên của cháu.
-Mấy tuổi?
-Cháu sắp lên tám!
-Từ hôm nay tên của cháu sẽ là Phạm Công Bình! Công trong công bằng, bình trong bình đẳng. Cháu thấy thế nào hả?
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn quanh, ánh mắt dừng nơi ông nội. Phạm Khải Ca vội vã lên tiếng:
-Tạ ơn Hoàng hậu đã ban tên, đích tôn của thảo dân từ nay mang tên Phạm Công Bình.
-Đứa trẻ này có đôi mắt sáng, mặt mũi khôi ngô, ngày sau nhất định là nhân tài. Ta muốn nhận nó làm con nuôi, ông thấy thế nào?
Phạm Khải Ca vừa nghe dứt lời vội bước đến gần, kéo cháu nội ra:
-Mau ra mắt thân mẫu của ngươi, còn đứng đó nhìn gì nữa.
Cậu bé bèn quỳ xuống lạy Thiên Bình 2 lạy nhận mẹ.
Một người như Phạm Khải Ca thừa hiểu đứa cháu đích tôn chính là bùa hộ mệnh của cả gia tộc. Cần phải nắm lấy cơ hội có một không hai này. Phạm Khải Ca lại quỳ xuống:
-Gia tộc họ Phạm làng Trà Đoài xin Hoàng hậu thu nhận làm bầy tôi của người. Kể từ nay, gia tộc họ Phạm nguyện vì Vạn Thắng vương và Hoàng hậu mà ra sức.
Phạm Đình Tú, Phạm Kiến Xương cùng hàng trăm người khác phủ phục dưới sân.
Thiên Bình nói với Yết Kiêu:
-Tịch thu một nửa gia sản của ông Phạm Khải Ca sung công. Từ bờ tre làng Trà Đoài, để ông Phạm Khải Ca dùng bất cứ vật gì ném, cộng ba lần ném lại với nhau sẽ là phần ruộng chia cho làng này. Anh hiểu chứ?
-Thưa Hoàng hậu! Là tất cả ruộng xung quanh làng?
Thiên Bình khẽ gật đầu:
-Còn lại đều thuộc quyền anh sắp xếp, cần chú ý bảo vệ cho làng Trà Đoài.
Rồi Thiên Bình nhìn cậu bé mới nhận làm con nuôi, nháy mắt, cười với nó một cái:
-Sao? Ta quyết vậy con thấy thế nào?
-Hoàng hậu đã ban lệnh cứ thế mà làm ạ.
Thiên Bình xoa đầu cậu bé:
-Trẻ con dễ dạy! Mười ngày sau con đến làng Vạn Xuân ra mắt Vạn Thắng vương. Đó là người sẽ trở vua đất Vạn Xuân. Nếu con thực sự có tài, đứng đầu Đằng Châu này không phải là khó gì. Cố gắng làm rạng danh gia tộc và đừng để người đời chê trách ta nhìn nhầm.
Thiên Bình rời làng Trà Đoài, Yết Kiêu đứng trông theo một lúc, ghé tai thì thào với Lê Phụng Hiểu:
-Hoàng hậu của chúng ta thật khó đoán, chẳng còn đơn thuần như ngày nào nữa rồi.
Lê Phụng Hiểu cười mà rằng:
-Làm vợ một người cơ mưu có thừa, lại là dòng dõi tiên vương, Hoàng hậu có tầm nhìn sâu rộng mà kẻ tầm thường như ta chẳng thể nào đoán định được.