Chương 44: Treo thưởng thật hậu
Từ lúc được Tả Đô đốc cho hoạt động độc lập, Cự Lượng dẫn đại đội về đóng trại gần luỹ tre thôn Đường Vỹ, gần khu VAC kiểu mẫu. Trại có hai chục túp lều vải, đại đội dự định sẽ dựng một nhà dài bằng tre nứa, mỗi lều chừng năm người trải rơm bện mà ngủ. Quanh trại là hàng rào cự mã, chuồng ngựa có khoảng hai chục con nằm bên trong hàng rào này. Một tháp canh sơ sài làm bằng tre cao độ năm mét đã được dựng xong, một số cây ăn quả như chuối, đu đủ cùng những cây có tán rộng được trồng xung quanh để vừa che nắng, vừa dễ bề che giấu khi có người dòm ngó từ xa.
Mỗi sáng sớm, Lượng đều cho binh sĩ tập luyện những thế võ quen thuộc sau đó làm những việc cần thiết nhằm dựng trại khang trang hòng ở lâu dài vì mùa đông sắp đến. Chương có xem đại đội tập được ba buổi sáng nhưng cứ cảm thấy có gì đó thiếu nhưng cậu không hiểu thiếu chỗ nào bởi võ vẽ thì Chương mù tịt. Binh pháp thì Duệ có đọc nhưng Chương lười hỏi, dù gì cậu cũng đã giao cho Lượng toàn quyền chỉ huy đại đội và Lượng có học binh pháp.
Mấy ngày sau, Chương nhớ ra khi đi học quân sự, cậu đã từng thấy bãi tập thể lực tổng hợp của một đại đội trực chiến. Còn nhớ khi ấy, Chương và đám bạn nhìn những thứ tưởng như giản đơn như xà đơn rồi đu dây rất dễ nhưng thú thực khi lên được xà độ mươi lần thì chẳng mấy đứa có thể đu dây qua một bãi cát dài khoảng mười mét. Đêm nằm thao thức, Chương cố lục lại trí nhớ, nhớ xem trong điện thoại có lưu lại không nhưng cậu chắc chắn là không bởi chưa bao giờ có ý định tìm hiểu những thứ ấy.
Sáng hôm sau, Chương vẽ ra đất mô tả hình dáng xà đơn rồi Lượng cho binh sĩ đi chặt hai cây tre về dựng hai cột tre cao tầm hai mét và dùng gậy gỗ lim của cây giáo làm xà ngang.
Chẳng ai hiểu Chương định làm gì.
Chương thử độ chắc chắn rồi lên xà một lượt được gần ba chục cái thì nhăn nhó thở đứt quãng. Cậu dặn Lượng làm theo y như vậy và anh này là một lượt được sáu chục cái mới chịu buông, vài người khác thử và cũng chỉ làm được chừng đó, hơn kém không đáng kể.
-Cái này gọi là xà đơn, thường xuyên tập thứ này sẽ khiến bắp tay của các anh rắn chắc. Các anh có thể tập hàng ngày đến khi nào lên một lần cả trăm cái không nghỉ thì xem như thành công còn ta… - Chương thở dài. – Các anh thấy rồi đấy, ta chăm chỉ thì làm được năm mươi lượt sợ là toi đời vì mệt đứt hơi.
Nhiều binh sĩ kéo nhau đến thử cái xà đơn dựng trước sân nhà bà Cả Ngư và không có gì thay đổi, cho họ nghỉ năm phút thì lần tiếp theo không lên xà được bốn chục cái. Duệ lập tức ghi chép lại những gì Chương dặn và vẽ cả hình minh hoạ kèm theo chiều cao, bề ngang. Thấy thứ này hay nên mười xà đơn được dựng trong trại để mọi người luyện tập bất cứ lúc nào muốn. Chương muốn làm thêm tạ nhưng cậu vốn không hiểu biết gì về cách tập nên tạm thời giác qua một bên.
Những ngày sau đó Duệ và Bình không biết Chương làm gì ngoài bãi cát ven sông, hai cô nàng không dám hỏi vì nhận thấy Chương rất chú tâm. Trên bãi cát, Chương hoạ những hình thù kỳ lạ rồi dùng bước chân để đo, thi thoảng lại chạy vài bước rồi lẩm nhẩm một mình.
Đến ngày thứ tư thì Chương bảo Lượng cho binh sĩ dọn một bãi đất trống dài gần trăm trượng, bề ngang cũng phải năm sáu chục trượng chứ chả ít. Chương dùng vôi đánh dấu trên mặt đất rồi lại lẩm bẩm một mình như ở ngoài bãi cát ven sông khiến hai cô gái cứ nhìn nhau ngơ ngác.
Đầu tiên, Chương bảo Lượng và binh sĩ đắp năm ụ đất từ thấp đến cao thành một hàng dọc, mỗi ụ cách nhau khoảng một trượng, ụ đầu tiên cao ngang bụng, ụ cuối cùng cao quá đầu người.
-Làm hai hàng giống như nhau, cần phải cứng, tốt nhất nên tìm gạch song phần đỉnh ụ đất không được dày quá một gang tay.
-Ý thầy muốn làm một bức tường? - Lượng hỏi.
Chương gật đầu. Tiếp đó, Chương đếm khoảng hai chục bước chân thì dặn làm một cái giống xà đơn nhưng phải cao một trượng.
-Phải chắc chắn để khi đu lên không đổ ập xuống.
Thêm hai chục bước chân nữa, Chương lại bảo đắp những ụ đất cao khoảng một gang tay so mới mặt đất hoặc tìm thân cây xoan áng chừng cái thớt chôn xuống để khi giẫm lên không ngã là được. Tiếp đến là hai cái xà đơn cách nhau khoảng hai trượng, khoảng giữa đào hố hình chữ nhật nông sau đó xúc cát ngoài sông đổ vào cho bằng mặt đất.
-Cát phải sàng qua, không được để lẫn sỏi.
Kế đến, Chương bảo chôn một hàng dọc mươi cái cọc tre cao hơn đầu người rồi chỉ vào một chỗ khác:
-Cần một cái thang chỗ này, chỗ này chôn ba cái cột thẳng hàng to bằng thân chuối, cao một trượng. Đây… chỗ này đóng cọc tre thật chắc chắn để làm cầu phao. Còn chỗ này, thì đào sâu một gang tay đổ cát cho phẳng, dài hai trượng, hai bên đóng cọc tre chắc chắn.
Duệ và Nguyệt đứng cạnh thay nhau ghi chép những gì Chương dặn còn Bình cứ chắp tay sau lưng đi qua đi lại mặt nhăn nhó. Lượng thì gật đầu lia lịa vì anh ta chẳng hiểu gì, tốt nhất là làm theo rồi hỏi sau.
-Các em ghi lại hết chưa? – Chương hỏi.
Như chỉ chờ có vậy, Bình sấn đến luôn miệng hỏi kia là cái gì, chỗ đó là cái gì. Nhìn thấy người nào người nấy mặt nghệt ra, Chương mới tươi cười nói.
-Ta sẽ làm một bãi luyện tập thể lực tổng hợp cho mọi người, nếu các anh làm nhanh thì hai ngày là xong hết.
-Luyện tập thể lực tổng hợp là gì vậy thầy? - Lượng bây giờ mới hỏi.
-Bãi tập này sẽ để anh em ta dùng luyện tập hàng ngày cho đến khi thuần thục anh sẽ hiểu tác dụng của nó. À không, chỉ cần dựng xong thì các anh sẽ hiểu ngay thôi. Nếu các anh dựng xong thứ này và tập luyện chăm chỉ thì chỉ một tuần trăng, đúng, chỉ một tuần trăng thôi là Tả Đô đốc sẽ phải đến tận nơi xem các anh đã làm gì.
Cả trăm tráng niên nhận lệnh liền bắt tay vào việc, Chương đứng giá·m s·át suốt ngày hôm ấy trong khi đó ba cô gái cứ mắt tròn mắt dẹp ngơ ngác nhìn. Dân làng Đường Vỹ cũng ra xem đám trai tráng định chơi trò gì mà nhìn rất lạ mắt.
Tối hôm ấy trong bữa cơm, Duệ mới hỏi:
-Những thứ anh Chương tính làm sẽ có tác dụng gì? Em nghĩ mãi vẫn chưa hiểu. Nếu anh không nói sợ là chị em bọn em đêm nay ngủ không được.
Nhìn hai cô còn lại mở to mắt chờ đợi nên Chương đành giải thích cặn kẽ ý tưởng. Chương muốn tăng sức chịu đựng, sự nhanh nhẹn, linh hoạt và cả sức khoẻ cho binh sĩ. Cậu cũng tính tăng sức bền nhưng nhớ lại những người tráng niên này chạy băng băng ngoài cánh đồng vài dặm liên tục hay leo dốc nhanh thoăn thoắt thì từ bỏ ý định. Chương muốn tất cả binh sĩ Đại đội Thiên Đức sẽ luyện tập giống như những gì Chương đã từng thấy trong doanh trại, cậu tin rằng những thứ q·uân đ·ội tạo ra đã được nghiên cứu kỹ, nếu không biết thì cứ làm theo rồi tính tiếp. Bởi phải có thế nào thì đi bộ đội về ai cũng khoẻ hơn chứ.
Nghe Chương giảng giải xong, ba cô gái đã hiểu được vài phần dụng ý nên sớm hôm sau đi mua rất nhiều dây chão về rồi cùng nhau ngồi vót tre đan một thứ dài hơn một trượng giống như cầu phao bằng tre bắc qua sông. Thứ này như Chương nói, ấy là khi đi quen sẽ giúp người ta giữ thăng bằng tốt khi di chuyển trên thuyền hoặc cầu phao bắc qua sông. Đúng sai phải thử rồi chỉnh sửa tiếp.
Bãi tập hình thành sau hai ngày lao động, thêm gần một ngày chỉnh sửa, chằng buộc cho thật chắc thì Chương hẹn tất cả sáng mai khi mặt trời ló dạng sẽ tiến hành hướng dẫn. Ai ai cũng háo hức vì chẳng biết cách chơi ra sao mà tác dụng thật sự đến đâu. Tuy nhiên, đội quân này đều nhất loạt tin Chương bởi họ biết chính cậu là người đã vẽ ra kế sách mượn tài sản bên Siêu Loại. Sức khoẻ thì ai cũng biết Chương không bằng họ nhưng nếu chăm chỉ thì Chương sẽ được gần như họ song họ đều biết Chương có nhiều thứ vô cùng lạ mà như Tả Đô đốc từng dặn trước khi rời làng Vạn là chỉ cần nghe theo sắp xếp của Chương thì việc lớn tất thành.
Sớm hôm sau gà vừa mới gáy đã chẳng thiếu mặt ai ngoài bãi tập, tất cả đều háo hức. Mặt trời ló rạng đằng Tây cũng là khi Chương bắt đầu thị phạm cho họ. Chương vừa cố leo qua các bức tường, bức tường cuối cùng phải có người đủn mông, vừa giải thích tác dụng theo cách hiểu của cậu nhưng khi leo dây thừng có thắt nút lên cái xà đơn thì Chương phải nhờ Lượng lên tung người qua xà rồi tụt xuống. Chương chạy trên những cọc xoan chôn so le nhưng đến đoạn đu dây qua bãi cát cũng đành nhờ Lượng. Hàng chục cọc tre cao hơn đầu người chôn thẳng hàng phải chạy rích rắc, rồi chạy lên thang, đi thăng bằng trên một thân cây đặt trên ba cái cột rồi tụt xuống. Chương rất khó khăn khi đi qua cái cầu phao giả vì nó lắc lư nên cậu bỏ dở, cậu nghĩ cần phải chỉnh lại cho biên độ dao động nhỏ hơn.
-Đây nhé! – Chương chỉ vào mớ lá cây lợp tạm. - Chỗ này như một cái hầm, các anh phải chui qua bên kia, trong khi chui không được chạm mông hay bất cứ phần nào trên cơ thể vào những lá cây phủ bên trên. Sau này thành thục ta sẽ thay chúng bằng chông hoặc gai nhọn. Chui qua đầu bên kia thì vượt năm bức tường là xong.
Hàng trăm người ngơ ngác nhưng Chương không nản, cậu chọn đại một người chỉ cho anh ta làm theo một cách chậm rãi. Chương cảm thấy hài lòng khi người này thực hiện được cả, chỉ có chỗ tròng trành như trên thuyền thì khó khăn.
-Sao nào? Có dễ không?
Hầu như ai cũng gật đầu.
-Được, các anh cho là dễ thì ta sẽ tổ chức một cuộc thi sau ba ngày nữa. Ba người hạng đầu sẽ được thưởng ba ngày nghỉ về làng Vạn mà ngủ, không phải làm gì, chưa kể ta sẽ tặng mỗi người một một nén bạc để ăn chơi cho thoả và không quên báo công cho Tả Đô đốc thế nào?
Tất cả nhao nhao, người nào người nấy phấn khởi vì tự nhiên được cho không một nén bạc.
-Ba cô gái của chúng ta sẽ làm trọng tài, à, làm giám khảo chấm điểm. Ba phần thưởng dành cho ba người nhanh nhất! Mỗi lượt thi có hai người, người chậm hơn bị loại, ba người sau cùng sẽ chiến thắng. Đây, vạch đích chỗ này, sẽ dùng vôi để kẻ. Ai tham gia thì giơ tay nào?
Tất cả đều giơ tay, Chương thấy vậy cười đắc chí.
-Được, hẹn tất cả mọi người sau ba hôm nữa. Trong ba hôm tới, anh Lượng sẽ cho các anh em nghỉ tập võ, cố mà giành lấy ba nén bạc.
Lượng thấy Chương cười gian xảo nên chạy theo hỏi Chương liệu có gian kế gì không thì Chương đáp:
-Dễ mà, các anh cứ làm y chang như khi nãy là được, chỉ cần nhanh hơn một chút sẽ thắng thôi. Này, anh mà thắng thì ta sẽ xin bà Cả Ngư cho anh đưa em Nguyệt về làng Vạn chơi hẳn ba ngày.
-Thật nhé?
-Sao lại không? Ô hay?!
Lượng phấn khởi ra mặt vì chắc mẩm sẽ được đi chơi, giao lại quân cho đám Phúc Lý là xong, anh chàng quay lại hớn hở nói với Nguyệt là sẽ đưa cô về làng Vạn chơi, một nén bạc của Chương cho sẽ dùng để mua tặng Nguyệt bất cứ thứ gì mà cô thích.
Chương nhếch miệng cười rồi lững thững đi về nhà, Duệ và Bình chạy theo phàn nàn Chương đã tốn thời gian làm bãi tập rồi lại thêm ba nén bạc mà thành trò cười của cả đội. Chương vào nhà, thư thả ngồi xuống rót trà uống cho ngọt giọng rồi mới nói đầy ẩn ý:
-Ngồi nghỉ một lát, chốc nữa hai em ra ngoài đấy mà xem, đầy chuyện buồn cười.
Hai cô gái nhìn nhau cùng lắc đầu nhưng cũng chỉ biết đi ra đi vào chừng nửa canh giờ thì Thiên Bình chạy ra ngó thử và rất mau chóng quay lại đứng ngoài cổng í ới gọi Duệ mau ra xem. Chương xách cả ấm nước và cái chén quay trở ra bãi tập cách nhà bà Cả Ngư chừng gần một dặm.
Đúng như Chương nghĩ, nhiều binh sĩ cởi trần mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nằm ra đất thở hồng hộc, chưa kể vài người b·ị t·hương nhẹ vì ngã từ trên cao xuống đống cát, có mấy người còn bị đập mặt vào cột tre khi di chuyển rích rắc. Chương cứ đứng xem rồi cười một mình, Duệ và Bình đứng xem thi thoảng lại hét toáng lên chả biết vì sợ hay vì thích thú.
-Anh Chương thật lợi hại! Nhìn thì rất đơn giản vậy mà bây giờ người nào người nấy tả tơi.
-Anh đang nghiên cứu biến nước bọt thành tiền còn chưa được, lý nào lại dễ dàng cho người khác bạc vàng chứ, đúng không?
-Phải rồi, phải rồi! Nhưng liệu rằng các anh ấy có nhanh và mạnh hơn không anh Chương? - Duệ hỏi.
-Duệ cứ quan sát cho kỹ, cần ghi chép gì thì ghi chép, có gì góp ý với anh là được. Tối nay nhờ bà con trong làng đun nước ấm cho các anh ấy tắm.
Chương về nhà nằm nghĩ cách chỉnh sửa bãi tập chắc chắn và đẹp mắt hơn.
-Đây gần sông, có khi cả bãi làm bằng cát cho yên tâm.
Mấy ngày trời thiếu ngủ nên Chương đánh một giấc đến trưa, ăn xong lại đánh một giấc đến chiều mát mới tỉnh. Đang ngồi pha trà thì Cự Lượng từ ngoài cổng đi vào cùng với Nguyệt. Nhìn thấy Chương, Lượng xởi lởi:
-Thầy mới ngủ dậy ạ?
Chương nhìn thái độ và gương mặt của Lượng là đoán sắp có chuyện gì nhờ cậy nên thản nhiên bảo Lượng ngồi uống nước chờ trà ngấm.
-Thầy… hề hề hề… thầy… chả hay thầy có thể rời cuộc thi sang bảy ngày sau không ạ?
-Hả? Sao vậy? – Chương ngạc nhiên.
-Hề hề hề… Chả là anh em binh sĩ chưa quen nên còn lóng ngóng, chúng ta đã bàn bạc, cần phải một tuần tập thì mới thành thục được chứ… chứ như này mất mặt quá.
-Sao trán anh Lượng lại tím thế kia?
-Anh ấy bị đập mặt vào cột tre thầy ạ, chảy cả máu mũi. - Nguyệt trình bày.
-Thế à? Dễ thế mà cũng bị ư?
-Hề hề hề… thầy là quân tử chấp gì tiểu nhân như ta. Vậy rời lại bảy ngày sau thầy nhé?
-Để anh tự quyết định, mươi hôm cũng được, ta có vội gì đâu. Chỉ sợ anh sẽ mất mặt với em Nguyệt và hai cô kia. Ta đang tính ngày mai về làng Vạn mời đám chị Xuân đến chơi. Anh Lượng về bàn lại với anh em tính cho kỹ kẻo mất mặt với đám đàn bà con gái thì…
-Được, vậy xin thầy mười ngày.
-Nguyệt thấy sao? Mười ngày sau liệu anh Lượng có thắng được binh sĩ không?
-Anh Lượng sẽ thắng mà!
-Ừ, ta cũng nghĩ thế! Anh ấy là chỉ huy, kiểu gì chả giỏi hơn những người kia.
Tán chuyện thêm một lúc thì Lượng về nghỉ còn Chương cứ ngồi cười một mình cho đến khi hai cô gái trở về kể cho nghe chuyện tiếu lâm ngoài bãi tập.