Chương 583: Lưới rách
Ba quân phô trương, lại ngả ngốn chè chén, chẳng giữ quân kỷ trở thành chủ đề bàn tán của bách tính quanh khu vực Xóm Trại. Họ kháo nhau rằng, ngày thường đồn binh Xóm Trại yên ắng, binh sĩ giữ quân kỷ, nay quan lớn đến thị sát lại yến tiệc thâu đêm khác hẳn những điều họ từng nghe trước đó về các thượng quan Thiên Đức.
Đại đội Thân Vệ quân dưới quyền Ma Kê chỉ huy, gọi là đội Ma Kê, với hơn một trăm người chia thành các tổ tam tam đã bí mật tách khỏi đội hình ẩn náu quanh Xóm Trại trên các đoạn Phùng Nguyên Hoàn dẫn binh đi qua. Mỗi tổ tam tam Thân Vệ quân lại kèm 1 binh sĩ XT1 cùng 1 binh sĩ địa phương đảm trách dẫn đường. Các toán mật phục máu mình trong bụi cây cạnh bờ sông, trên gò đống hoặc một thân cổ thụ. Để chắc ăn, Bố Giáp hạ lệnh nổi lửa nấu cơm hệt như tối hôm trước phòng tai mắt thổ binh Đà Bắc đếm bếp đoán quân số.
Dương Yên Thư lòng dạ bồn chồn, hết đi ra lại đi vào, chốc chốc lại hỏi:
- Đại Vương, liệu đêm nay chúng ta có bị tập kích không ạ?
- Mồi thả rồi có đớp hay không nào do ta quyết. - Chương dán mắt vào hoạ đồ huyện Sơn Lăng và Mường Động. - Theo nhận định chủ quan của ta, một cơ hội tốt thế này ta nhất định không bỏ phí. Đi câu không thể vội, em cứ nhấp nhổm như thế nào giải quyết được gì.
- Dạ bẩm… em lo ta ít người, Mường Động ngay bên kia sông, giả như họ kéo sang đông quá em phải tính đường lui cho ngài.
Chương ngả lưng ra ghế, Yên Thư biết ý vội chạy lại bóp vai.
- Chẳng có đường lui nào cả, thời gian gấp gáp, thổ binh có muốn cũng chẳng tập hợp kịp binh mã. Sớm nay chúng ta phao tin sớm ngày mai rời đi rồi.
Dương Yên Thư lặng im một hồi, bỗng nhiên hỏi:
- Sao lần này Đại Vương lại lấy tên cũ Quan Bình? Ngài có thể đổi tên khác cơ mà?
- Hả? - Chương ngoảnh sang, nhoẻn miệng cười. - Phải em muốn ta lấy họ tên của em không?
Dương Yên Thư nhõng nhẽo:
- Dạ… quả có thế ạ.
Chương kéo Yên Thư ngồi vào lòng, anh giải thích:
- Thời nhà Trần ấy mà, quần thần gọi vua là Quan gia nên ta lấy họ Quan khi ra ngoài vì lẽ ấy.
Yên Thư thắc mắc:
- Nhà Trần là nhà nào ạ?
- À! - Chương đáp cho qua chuyện. - Vương triều ở quê ta, là tiền tổ của ta.
- Vậy là đúng rồi! - Đôi mắt Yên Thư sáng lên. - Mọi người vẫn nói với em rằng Đại Vương dòng dõi quân vương nên khí chất khác người.
Chương khịt mũi, nhận vơ:
- Tiền tổ của ta đều là vua chúa cả, so với tiền tổ thì ta hãy còn kém xa.
Yên Thư choàng tay qua cổ Chương nũng nịu:
- Em muốn mang long thai mà mấy tháng rồi chưa thấy gì trong khi các chị con đàn cháu đống. Đại Vương, có phải ngài dặn Quan đại phu cho em uống canh ngừa thai không ạ?
Chương liền đổi sắc mặt, nói:
- Không được nói càn, ta sao có thể làm vậy. Sau em không được nghĩ như thế. Con cái là trời cho, chưa đến lượt thì từ từ chứ.
- Nhưng em muốn sớm hạ sinh cho ngài một vương tử.
- Ta đâu cấm? Sắp tới ta có nhiều việc hệ trọng giao cho em, em phải gắng sức mới được.
- Thế bây giờ chờ đợi cá cắn câu, để em hầu ngài.
- Chỉ được cái thế là tài, em với Uyển Như quả thật có nửa dòng máu giống nhau đấy.
- Em phận đàn bà, được theo hầu ngài ngày nào quý ngày ấy. Em nhất định phải sớm có vương tử để ngày sau còn cậy nhờ lúc tuổi già chứ ạ.
Chiều theo ý Dương Yên Thư, Chương bảo nàng đem ngọn nến ra ngoài.
Trong khi cặp đôi trai trên gái dưới kiến tạo tương lai thì cách Xóm Trại chừng hơn 5 dặm về phía Bắc có những bóng đen lom khom di chuyển nhanh như những con sóc, lúc thì chụm lại bàn định, khi tản ra tứ phía.
Sau cùng, các toán thổ binh mình trần đóng khố tập hợp tại một gò thấp giữa cánh đồng lúa mênh công, đếm sơ một lượt có hơn một trăm bóng đen lặng lẽ lẩn mình dưới trăng khuya. Thoảng trông có bóng dáng nữ nhân tham gia thông qua mái tóc búi cao.
Họ đều là người Mường Động, thuộc quyền cai quản của quan lang Đinh Sơn.
Cầm đầu các toán thổ binh Mường Động là Hà Công Rộng, Quách Kín, Tôn Viết Văn, Đinh Tiên Phong, Bạch Phái Đình và nữ tử tuổi vừa đôi tám, Tôn Ninh Hà. Sáu người này tuy khác họ song đều là con ruột của Đinh Sơn bởi người Mường Động từ nhiều đời nay theo mẫu hệ nên con cái theo họ mẹ.
- Ho sẽ dùng hoả công và tiễn tẩm độc tập kích trại quân Thiên Đức. - Hà Công Rộng phân phó nhiệm vụ. - Da lo chặn đường lui.
Tôn Ninh Hà có vẻ không ưng, cô nói:
- Ún (em) muốn lấy đầu thượng quan Thiên Đức dâng lên eng (bố) mà, tứa (anh) thuận cho em đi.
Hà Công Rộng gạt đi:
- Lắm lời! Da chốt ở đó phòng bọn Thiên Đức truy. Da tưởng lấy đầu thượng qua Thiên Đức dễ như trở bàn tay ư? Đừng có háo. Mai sau đánh lớn ho cho da mặc sức.
Tôn Ninh Hà cố nài nỉ:
- Tứa phải tin ở ún, bọn Thiên Đức ốm o, chậm như con sên nào làm gì được ún đâu mà.
Hà Công Rộng rít lên:
- Da đừng coi thường bọn Thiên Đức, bọn nó yếu, bọn nó chậm nhưng cây sét trong tay nó nhanh. Eng nói rồi, da theo bọn ho học hỏi chứ không phải nhảy vào hố lửa hòng lâp công (lập công) đâu a.
Tôn Viết Văn, anh cùng cha mẹ của Tôn Ninh Hà biết em gái cứng đầu bèn nói vào:
- Ún phải biết nghe nhời, sau tứa mới thuận cho đi cùng. Đừng có cãi. Trước lúc đi eng dặn kỹ rồi, đây là đánh trận, chẳng phải đi săn hổ, săn cáo đâu à.
Quan lang Đinh Sơn có hơn chục bà vợ và gần năm chục đứa con. Các con của Đinh Sơn chia nhau cai quản các bản Mường, gọi là Lang Đạo. Đứng đầu các Lang Đạo là Lang Cun, trưởng tử của Đinh Sơn. Hà Công Rộng là một trong những Lang Đạo ở xứ Mường Động, thân mẫu họ Hà, người Mường Động.
Thân mẫu của Tôn Viết Văn và Tôn Ninh Hà vốn người Vân Nam, bởi thế Tôn Ninh Hà thừa hưởng tính thực thà, phóng khoáng, ngay thẳng như cây rừng của Đinh Sơn cùng sự khéo léo của nữ nhân Vân Nam. Đinh Sơn yêu chiều Tôn Ninh Hà vì cô xinh đẹp hơn nhiều chị em khác, lại tinh thông chữ nghĩa, kiếm thuật và cưỡi ngựa băng rừng. Đương tuổi thiếu nữ, lại được cưng chiều, chẳng mấy ai trái ý nên Tôn Ninh Hà sinh ra háo thắng, có phần ngang ngược, tự tin thái quá vào tài nghệ của bản thân. Tôn Ninh Hà cho rằng cây sét của Thiên Đức không thể nhanh bằng mũi tiễn do cô nàng bắn ra! Âu cũng chẳng có gì lạ.
Tôn Ninh Hà hỏi Hà Công Rộng:
- Tứa có chuẩn bị chiến mã được cho ún không a?
- Chỉ có một con ngựa Mông buộc sẵn ở đằng kia. - Hà Công Rộng đáp. - Đi thêm một quãng nữa sẽ gặp.
Hà Công Rộng cảm thấy phiền toái khi trong đoàn thổ binh nảy nòi một nữ nhân vướng tay vướng chân. Tôn Ninh Hà đi cùng có nghĩa Hà Công Rộng phải có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho cô em cùng cha khác mẹ, con gái cưng của quan lang Mường Động.
Một con ngựa Bắc Hà, còn gọi là ngựa Mông, đang nhởn nhơ gặm cỏ khô trong đám cỏ tranh cao quá đầu người. Tôn Ninh Hà vuốt ve chiến mã làm quen rồi nhảy phốc lên lưng ngựa, cung choàng qua người, ống tiễn tre đeo sau lưng, hai bên hông, một bên đeo thanh trường kiếm với chuôi bằng gỗ quý, bên còn lại đeo thanh đoản kiếm, trông ra dáng một nữ chiến binh lắm lắm.
Chiến tranh với cô gái người Mường như một trò săn bắn thường nhật mà thôi.
Hà Công Rộng cùng đám anh em chia thổ binh thành 5 toán, mỗi toán độ hai mươi người hết trườn lại bò, hết chạy lom khom lại nằm bệt xuống đất dỏng tai nghe ngóng động tĩnh tứ phía. Hà Công Rộng dự định dùng hoả tiễn tẩm c·hất đ·ộc cùng lúc phóng vào quân Thiên Đức rồi tháo chạy, không chủ trương giao chiến, mục đích chỉ là quấy phá, gây hoang mang cho binh sĩ Thiên Đức mà thôi.
Quá nửa đêm, trăng hạ tuần lên muộn nhưng treo cao, địa hình quanh Xóm Trại bằng phẳng, tầm nhìn đôi khi bị che khuất bởi những tán cây, bờ bụi.
Nguyễn Địa Lô nằm phục cùng bốn người khác ven một bờ thửa, súng hoả mai VX1 đặt trên bụng, đang say giấc nồng thì chàng Thân Vệ cảnh giới lần lượt đánh thức, chỉ cho Nguyễn Địa Lô một vài bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trên cánh đồng lúa xanh rì.
Nguyễn Địa Lô dụi mắt, hỏi nhỏ:
- Chúng đông chứ?
- Chẳng rõ nữa, chúng trườn một quãng lại nhổm lên quan sát nên khó đoán.
Địa Lô vừa căng mắt ra nhìn vừa hỏi:
- Đã đánh tín hiệu về phía sau chưa?
- Đã báo trước khi gọi cậu dậy.
Nguyễn Địa Lô nín thở theo dõi một hồi, lẩm bẩm:
- Đại Vương liệu việc như thần, mồi ngon quả nhiên có cá đớp.
Chàng Thân Vệ ngồi cạnh vỗ nhẹ vai lên vai, thì thào với Địa Lô, chỉ về bên cánh tả:
- Đằng kia cũng có bóng người.
- Cứ mặc chúng tiến sâu vào thêm một chút, các chốt khác hẳn cũng đã phát hiện động tĩnh. Này… các cậu có nghe tiếng gì không?
Tất cả dỏng tai nghe ngóng một hồi, Địa Lô thắc mắc:
- Có phải tiếng chim cú không nhỉ?
- Chúng giả tiếng chim để bắt liên lạc với nhau trong đêm đây mà. - Chàng Thân Vệ quân trả lời. - Bọn này ma mãnh gớm.
Nguyễn Địa Lô dặn mọi người:
- Chờ chúng lộ lực lượng hãy nổ súng, phải cẩn thận loại tiễn độc của chúng, trúng là khó cứu.
Thời gian trôi qua lặng lẽ trên cánh đồng trải trăng khuya, ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích, thảng hoặc lại có dăm ba tiếng chim cú kêu đâu đó. Từ chỗ ẩn nấp, Nguyễn Địa Lô ngoảnh nhìn chếch về mạn tay trái, đồn binh Xóm Trại cách chừng non 2 dặm vẫn đang sáng đèn, nếu dỏng tai vẫn nghe được âm thanh đặc trưng của cuộc chè chén vẫn chưa đến hồi tàn canh.
Nguyễn Địa Lô giá súng lên một bao nhỏ đựng đất vụn, khẽ vạch cành lá, chĩa nòng về mục tiêu lẩn khuất sau những mảng xanh xanh đang khẽ lay động theo gió.
- Đằng này có một toán, chúng tiến thẳng về chỗ chúng ta!
Nguyễn Địa Lô giật mình, thoáng chút lúng túng, mục tiêu anh đang theo dõi cũng chẳng còn thấy nữa. Nén cơn bực dọc, Địa Lô quay sang hỏi nhỏ:
- Đông không? Còn cách bao xa?
Thân Vệ quân đáp:
- Áng chừng hai chục đứa, còn cách chưa đến hai mươi trượng.
- Các cậu không dùng súng thì chờ chúng đến gần lấy quả nổ bằng tre mà giải tán. Tớ còn đương theo sát đằng này.
Tình huống phát sinh ngoài dự kiến, bọn Nguyễn Địa Lô nín thở, hai mắt mở to theo dõi nhất cử nhất động cả hai hướng.
- Bọn nó đến gần lắm rồi, 5 trượng.
- Chừng nào 3 trượng hãy ra tay.
Nguyễn Địa Lô thầm tiếc rẻ bởi mục tiêu anh đang theo dõi hãy còn cách rất xa quân doanh và chưa chạm trán với tổ tam tam chặn lối ấy. Đồng đội vỗ nhẹ một cái, Nguyễn Địa Lô nấn ná trong giây lát mới quyết định mồi dây cháy chậm, hít một hơi thật sâu, nín thở, nheo một mắt ngắm kĩ mục tiêu.
- Đoàng!
Âm thanh khô khốc vang lên giữa đêm khuya thanh vắng, một bóng đen đang lom khom trên bờ thửa đổ sập xuống.
Một khoảng lặng đến rợn người.
Ba chàng Thân Vệ quân nép mình bên bờ ruộng nhất loạt điểm hoả, tung một lượt mỗi người hai quả lựu đạn tre vọt qua lùm cây lúp xúp trong khi cậu chàng quân địa phương cuộn tròn người lấy hai tay bịt tai.
- Đùng! Đùng! Đùng!
Loạt t·iếng n·ổ lớn nối tiếp nhau xé toạc màn đêm.
Những bóng đen như từ dưới đất chui lên, họ đứng bật dậy dùng nỏ bắn tứ tung rồi tháo chạy ngược trở lại. Nguyễn Địa Lô đã nạp xong viên đạn thứ hai, điểm hoả và di chuyển mũi súng bá·m s·át mục tiêu. Sau t·iếng n·ổ, một bóng đen đang chạy đổ ụp người về phía trước.
Ba chàng Thân Vệ dùng quả lựu đạn tre cuối cùng cố sức ném theo toán người đang cắm đầu chạy thục mạng. Ba chàng trai này định cầm đoản đao và khiên vọt lên truy kích nhưng Nguyễn Địa Lô đẩy ba người nhã nhào một lượt. Bốn người ngã lăn quay dưới ruộng, ngửa mặt lên nhìn những áng mây bạc, nghe âm thanh vun v·út của vài mũi tiễn vừa bay qua. Nguyễn Địa Lô đã cứu mạng ba chàng Thân Vệ hãy còn thiếu kinh nghiệm chiến trường nhưng thừa sự nhiệt huyết.