Chương 59: Mạnh Đức đại nhân
Vài người chạy ra đón Thông ở bờ sông, dáng vẻ bọn họ đều có phần rách rưới, kẻ nào kẻ nấy mặt mày lấm lem song đều còn trẻ khoẻ. Trong đám còn có một cô gái với đôi mắt sáng nhưng đầu tóc rũ rượi, váy áo tả tơi. Thông nghe nói đám này vì bất mãn với đám bên làng Vạn nên rủ nhau lập đảng hàng trăm tên xưng hùng xưng bá.
Kẻ cầm đầu, có vẻ là vậy, ăn mặc tươm tất hơn cả nhưng cái quần màu đen ngắn đến gần đầu gối, dáng dấp gã này cao lớn. Gã đang đứng chờ Thông với nét mặt tươi rói, hai tay liên tục xoa vào nhau, dáng vẻ ba phần hèn mọn. Thông chỉnh nhẹ lại cổ áo, ưỡn ngực khoan thai theo sau kẻ dưới.
-Đội ơn quan lớn đã ghé thăm, bọn tiểu nhân không biết trước nên không kịp chuẩn bị đón tiếp ngài, mong quan lớn rộng lòng bỏ quá cho ạ.
Thông chỉ ậm ừ rồi khẽ gật đầu, tay phe phẩy cái quạt giấy. Quả nhiên đám này là dân đen, cứ thấy ai ăn vận quần áo lụa, thêm kẻ hầu cùng mấy lính vác giáo theo thì đều gọi là quan lớn cả. Chục năm theo Vũ Ninh vương, phần lớn Thông lo những việc giấy tờ, dàn xếp dăm ba vụ đụng độ. Mới ngoài ba mươi nhưng dưới trướng các tướng lâu, lưng y sợ đã gù. Cũng là vì miếng cơm manh áo chứ Thông không để vào mắt đám vai u thịt bắp võ biền, chữ nghĩa chả được bao nhiêu.
-Trong các người ở đây ai là Mạc tiên sinh?
Thông hắng giọng hỏi chung chung trong khi nhìn quanh một lượt.
-Bẩm quan lớn, bọn tiểu nhân không biết ngài đến, Mạc tiên sinh từ chiều hôm qua đã sang Siêu Loại, nhanh cũng phải ngày mai mới về ạ.
-Ông ta sang bên đó làm gì?
-Dạ bẩm, chả giấu gì ngài. Bọn tiểu nhân thế cô sức mỏng nên Mạc tiên sinh băng rừng qua Siêu Loại cầu cạnh Lý Lệnh công, xin lương và v·ũ k·hí để đánh Thiên Gia Bảo Hựu quân.
Thông khẽ nhếch miệng cười, hất hàm hỏi gã nãy giờ tiếp chuyện:
-Ngươi tên gì?
-Dạ bẩm ngài, tiểu nhân là Chương, người Long Ngô Động. Tiểu nhân là tâm phúc Mạc lão tiên sinh ạ.
-Còn những kẻ này?
-Bẩm quan lớn, cô này tên Duệ, là con gái của Mạc lão tiên sinh.
Trần Thông nhìn cô gái tên Duệ đang đứng nép cạnh bên Chương. Chẳng cần phải hỏi thì Trần Thông cũng biết tay Chương này vì sao là tâm phúc của Mạc lão tiên sinh nào đó. Trong cả đám đói rách, gã nhìn sáng sủa nhất.
-Còn đây là những anh em cùng chí hướng của tiểu nhân, anh này tên Lượng, là anh em thúc bá, anh ấy cũng người Long Ngô Động. Cậu này tên Phúc Lý, họ Nghiêm.
Trần Thông nhìn kỹ từng tráng niên mà gã tên Chương giới thiệu.
-Anh Lý có gốc gác bên Đông Ngàn, cha anh ấy xưa là lính triều đình, hồi trước theo ông Tả Đô đốc cho đến khi ông ấy bị thất sủng thì tản mát, gia đình phiêu dạt về đây kiếm kế sinh nhai.
Trần Thông nghe vậy thì gật đầu.
-Ra cậu cũng là người Đông Ngàn, sao không về theo Vũ Ninh vương?
-Bẩm quan lớn, con còn mẹ già. - Phúc Lý đáp. - Từ bé đã ở Long Ngô Động, cha mất nên không còn biết thân thích còn những ai để tìm về. Nay nghe quan lớn từ bờ Bắc quá bộ sang đây, tiểu nhân vui mừng khôn xiết. Cúi mong quan lớn cho tiểu nhân được theo hầu.
-Ừ! Còn mấy kẻ kia?
Chương giới thiệu thêm nhưng Thông không để vào tai bởi gốc gác những kẻ ấy chẳng đáng lưu tâm.
-Nay ta được lệnh của Tả tướng quân Kiều Công Ngạn, tâm phúc của Sứ tướng Nguyễn Quốc Khánh, người nắm đại quân vạn người của Vũ Ninh vương. Ta sang đây muốn gặp Mạc lão tiên sinh có chuyện cần nói, thật tiếc không gặp.
-Bẩm quan lớn, chả mấy khi ngài đến, bọn tiểu nhân có thể mời ngài đến bản doanh uổng chén trà nhạt được không ạ? Quan lớn có thể cho bọn tiểu nhân biết ngài muốn gì, bọn tiểu nhân đây sẽ không khiến ngài thất vọng.
-Ồ, có bản doanh ư?
-Dạ bẩm quan lớn, thật đáng xấu hổ. Dù hiện nay chưa có gì, bản doanh chỉ là mấy túp lều tranh rách nát nhưng bọn tiểu nhân tin rằng một mai sẽ thay đổi khi xin được Lý Lệnh công giúp đỡ.
-Bản doanh các ngươi ở đâu?
-Bẩm ngài, men theo bờ sông về hướng Tây nửa dặm là có thể thấy ạ.
Trần Thông trở lại thuyền lệnh cho hai người chèo thuyền quẩy mái chèo, con thuyền chậm rãi di chuyển dọc theo bờ sông. Trên bờ, bọn Chương bước thấp bước cao chạy theo, mặt kẻ nào kẻ nấy hớn hở như trẻ con đón cha mẹ đi chợ về có quà. Trần Thông nghĩ:
-“Đám này toàn lực điền, thừa sức nhưng thiếu trí, chúng nó mà no đủ sẽ được việc cho ta.”
Trần Thông theo bọn Chương băng qua những thửa ruộng trồng hoa màu sắp đến kỳ thu hoạch nhưng nhìn hãy còn sơ sài. Gần một dặm, Trần Thông nhìn thấy vài lán trại tiêu điều đúng như Kiều Công Ngạn nói.
-Tại sao các ngươi lại đào mấy cái ao giữa cánh đồng thế này?
-Dạ bẩm quan lớn, mấy ao này bọn tiểu nhân đào sâu để trồng sen, nuôi cá và lấy nước tưới rau. Dạ bẩm, chả dám giấu quan lớn, chỗ này cũng mới được dựng gần đây nên hãy còn sơ sài, đám Thiên Gia Bảo Hựu hay sang quấy nên… nên… dạ…
Gã tên Chương cười hèn mọn, hai tay xoa vào nhau, lưng hơi còng xuống. Trần Thông khá hài lòng về tên này, gã ăn nói lưu loát, có vẻ nhanh nhẹn, lại không dám đứng thẳng để cao hơn Thông, Thông cho vậy là biết điều.
-Kia là kỳ hiệu?
-Thưa vâng.
-Sao chẳng viết gì trên ấy?
-Bẩm quan lớn, Mạc lão tiên sinh cũng tính cho thêu chữ Thiên Đức nhưng ngặt nỗi chả ai công nhận nên để vậy, nay mai Lý Lệnh công hoặc… dạ bẩm… nếu Vũ Ninh vương thu nhận, ban cho cái danh thì bọn tiểu nhân sẽ thêu.
Trần Thông lại gật đầu, vẻ hài lòng lộ rõ. Điều này chứng tỏ tay Mạc lão tiên sinh cũng là kẻ khôn khéo.
-Chỗ kia là gì?
-Thưa quan lớn, chỗ ấy bọn tiểu nhân xây bãi tập, trước là tập chạy. Dạ… dạ bẩm… muốn sống được phải chạy nhanh vì bọn Thiên Gia Bảo Hựu có v·ũ k·hí còn bọn tiểu nhân hãy còn thiếu.
-Các ngươi dám làm loạn chả lẽ lại không có khí giới?
-Dạ thưa ngài, nói không có thì không phải nhưng kẻ gậy, người bồ cào, người đinh ba nên… nên… - Gã Chương gãi đầu ngượng ngùng. - Số có đao kiếm chỉ hơn một nửa.
-Các người nay có bao nhiêu quân?
-Bẩm ngài, cả thảy có một trăm ba mươi ba người, đều là tráng niên trong đó hơn ba chục là đàn bà con gái.
-Đàn bà con gái thì làm được gì? Ngữ ấy cũng có gan làm loạn?
-Dạ bẩm, phần đông là ruột thịt của bọn tiểu nhân, là chị, là em cả. Nếu không ra đây ở cùng thì bọn Thiên Gia Bảo Hựu túm được chúng sẽ… sẽ… dạ… sẽ làm càn ạ.
Trần Thông nghe Chương nói vậy cho là phải. Chương dẫn Trần Thông và thuộc hạ đi một vòng, đúng như Chương nói, đám quân này có hơn trăm kẻ. Trong khi những tráng niên hùng hục cuốc đất thì mấy chục phụ nữ đang làm việc vặt, ăn vận nhếch nhách. Nhác thấy Trần Thông, đám phụ nữ kẻ nào kẻ nấy cúi đầu thi lễ rồi chạy biến vào ngôi nhà nhỏ mới đắp đất trốn tiệt.
-Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Trần Thông hỏi Chương, Chương vội đáp:
-Tiểu nhân vừa đôi mươi, anh em ở đây kẻ ít nhất là mười bảy, kẻ nhiều thì mới hai lăm, thưa ngài.
-Nghe cách ăn nói của ngươi hẳn không phải dân gốc ở đây?
-Quan lớn quả có mắt tinh tường, tiểu nhân vốn người kinh đô, cha mẹ buôn bán vặt vãnh, hơn chục năm trước dạt đến vùng này và được dân Long Ngô Động cho tá túc. Tiểu nhân xem mình là người Long Ngô Động, tiểu nhân muốn chống lại bọn Thiên Gia Bảo Hựu hòng trả ơn dân làng.
-Chỗ này sát thôn Đường Vỹ, sao các ngươi lại đóng trại ở đây?
-Làng Đường Vỹ không có trai tráng mấy, trước sau chỉ có hơn ba chục, tuổi nhiều thì mới hai mươi. Bọn tiểu nhân đóng trại ở đây nếu có bị đuổi thì chạy vào đầm lầy hoặc mạn núi đều được, cũng không liên luỵ ai, lại tránh được nỗi lo bị vây hai mặt. Bẩm quan lớn, nắng lên rồi, ngài hẳn đã mỏi chân, tiểu nhân mời ngài vào lán ngồi uống chén trà nhạt.
Trần Thông theo Chương vào một lán nhỏ không có vách, bên trong chỉ có bàn ghế làm từ tre còn mới tinh. Chương rót nước trả mời rồi đứng chắp tay khom người như thể chờ Trần Thông dạy bảo.
-Sao ngươi không ngồi?
-Thưa, quan lớn cho ngồi thì tiểu nhân mới dám ạ.
Trần Thông chả nhớ bản thân từ khi nào lại có quyền uy như vậy, Thông nhoẻn miệng cười ra hiệu cho Chương ngồi. Gã khép nép, so vai trông đến là tội.
-“Bọn này mà đưa cho nó cây đao bảo nó chém ai thì nó làm ngay nhưng trước mặt kẻ quyền thế lại như chó cụp đuôi, rất tốt nếu thu phục làm tay sai.”
Trần Thông hỏi thêm dăm câu ba điều, Chương đều trả lời vanh vách, có vài chuyện gã quay lại hỏi cô gái tên Duệ đang khép nép đứng ngoài lán.
-Ngươi là tế tử của Mạc lão tiên sinh?
-Dạ bẩm, đúng ra là vậy nhưng việc lớn chưa thành nên Mạc lão tiên sinh bảo hãy từ từ song… song có thể coi là vậy, thưa ngài.
Trần Thông đưa cho Chương một tờ giấy nói là thư mà Tả tướng quân Kiều Công Ngạn gửi, Chương cúi đầu nhận rồi… đặt xuống mặt bàn.
-Ngươi phải đưa cho Mạc lão tiên sinh, đừng có cho kẻ nào đọc. Ngươi cũng không được đọc, đây là chuyện cơ mật.
-Quan lớn yên lòng. - Chương đỏ mặt gãi đầu. - Bọn tiểu nhân không biết chữ, chỉ có cô Duệ, con gái Mạc tiên sinh mới biết.
Trần Thông không lấy làm lạ.
-Bẩm quan lớn, tiểu nhân mạo muội muốn biết cao danh quý tính của ngài đặng nói lại với Mạc lão tiên sinh.
-Ta họ Trần tên Thông, tự là Mạnh Đức. Ngươi cứ gọi ta là Mạnh Đức, đừng có gọi quan lớn nghe chối tai lắm.
-Mạnh Đức đại nhân, Mạnh Đức đại nhân. - Gã Chương lẩm nhẩm thành tiếng, nghe chừng đang cố ghi nhớ. - Mạnh Đức đại nhân, tiểu nhân có chuyện này…
Gã Chương ngập ngừng trong giây lát rồi quay ra bảo đám anh em của gã đi hết, riêng cô gái tên Duệ thì gã vẫy vào.
-Mạnh Đức đại nhân, chả giám dấu ngài. Mong ngài về nói giúp dăm điều tốt với Tả tướng quân, liệu Tả tướng quân có thu nạp bọn tiểu nhân được không? Việc Mạc lão tiên sinh đi cầu cạnh Lý Lệnh công cũng là vạn bất đắc dĩ.
Trần Thông tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hỏi:
-Các ngươi muốn theo Vũ Ninh vương thật ư?
Chương nói luyến thoắng, gã kể tội Lý Lệnh công thu thuế cao, kể tội Thiên Gia Bảo Hựu ác không kém và bày tỏ nguyện vọng nếu được Vũ Ninh vương thu nạp và chống lưng thì gã và anh em sẽ đánh bọn Thiên Gia Bảo Hựu bất cứ khi nào có lệnh.
-Các ngươi thật muốn vậy chứ?
-Mạnh Đức đại nhân, chỉ cần ngài cho bọn tiểu nhân khí giới như đao, kiếm, giáo, mác và… và… và… - Chương bẻ những ngón tay, bối rối. - Và chút ít lương thực đủ dùng trong một tuần thì nội trong ba ngày, chỉ ba ngày thôi ạ.
-Ngươi tính làm gì?
-Bọn tiểu nhân no bụng, có v·ũ k·hí đủ thì nội trong ba ngày sẽ đánh bọn làng Vạn, đánh Thiên Gia Bảo Hựu tan tác chứ ức lắm mà không làm được gì thật là khổ.
-Các ngươi trước sau có hơn trăm người, định lấy trứng chọi đá?
-Bọn Thiên Gia Bảo Hựu mỗi lần đi bố ráp bắt người, trưng thu lương thực, bắt gà trộm chó thì cũng chỉ trăm quân. Bọn tiểu nhân không dám chắc thắng nhưng có thể đảm bảo với Mạnh Đức đại nhân rằng bọn tiểu nhân thiệt mười thì chúng cũng bảy tám phần.
-Ồ! Ta không nghĩ các người lại có cái gan đó.
-Bẩm đại nhân, suy cho cùng thì nay trốn mai chạy cũng nhục nhã lắm. Chi bằng đánh với chúng một trận cho biết, nếu có cơ may thì sau đỡ phải khổ.
-Ngươi có quyết tâm nhưng còn Mạc lão tiên sinh, ông ấy liệu có bằng lòng?
-Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã xem là tế tử của Mạc lão tiên sinh, đánh hay không đều do tiểu nhân quyết. Đây là ý trung nhân của tiểu nhân, tiểu nhân giữ cô ấy lại cũng là có lý do.
-Mạnh Đức đại nhân, nếu ngài giúp cho chồng của con lập được ít công danh, theo được đúng người thì đời này kiếp này vợ chồng con không bao giờ dám quên ơn của ngài.
Cô gái tên Duệ bây giờ mới lên tiếng, giọng như van nài, rõ là cô cũng muốn chồng có chút công lao. Trần Thông hài lòng, dù gì chuyến đi này mục đích cũng là kéo đám Thiên Đức này về cho Vũ Ninh vương, giờ Trần Thông chưa mở lời mà bọn chúng lại xin thì chuyện dễ lại càng dễ. Trần Thông nghĩ nếu giúp được bọn Chương như ý nguyện thì Thông là người ơn, dễ bề sai khiến chúng, qua đó vị thế của Thông trong con mắt của Tả tướng quân cũng tăng thêm cân lượng. Thông chưa thấy có bất lợi ở điểm gì, mà nhìn đám này quả thật chúng thiếu lương, thiếu khí giới. Nếu cho thứ bọn chúng cần và lệnh cho chúng quấy phá bọn Thiên Gia Bảo Hựu đồng thời kiềm chế chúng thì tự nhiên Vũ Ninh vương sẽ có một con chó giữ nhà.