Chương 60: Phục kích giả
Trần Thông gật đầu mỏi cổ khi đám tráng niên cởi trần trùng trục vác trên vai những bao bố đựng ngũ cốc. Thông đã thể hiện mình là một người hào sảng và rằng số ngũ cốc trên thuyền đủ cho bọn Chương ăn trong nửa tháng. Nhìn nét mặt kẻ nào kẻ nấy tươi như hoa, khom lưng chắp tay tạ ơn mà Thông phải giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Bản thân Thông chưa được coi là mưu sĩ của Tả tướng quân Kiều Công Ngạn, những lần trước được giao việc, Thông chỉ là nói chuyện với vài kẻ chống đối ở các làng, chủ yếu liên quan đến thuế khoá. Những kẻ ấy yếu thế, Thông nói không nghe thì đã có binh lính trấn áp. Đây có thể coi là lần đầu tiên Thông là một thuyết khách, một sứ giả thật sự. Nếu hoàn thành tốt việc này, nhất định Thông sẽ được Tả tướng quân cất nhắc.
Cảm giác làm quan lớn như thế nào? Rất khó tả. Thông ngồi trong lán có kẻ đứng quạt, kẻ rót nước, điệu bộ của chúng đều khúm núm, chẳng kẻ nào dám nhìn thẳng.
-Lương thực ta đã đáp ứng ngươi, chúng ta tuy mới gặp song ta thấy ngươi là kẻ hoạt bát, được việc. Đây! - Trần Thông đặt lên bàn một túi bọc vải màu đen. - Chỗ này là mười nén bạc thưởng cho các ngươi.
-Dạ bẩm Mạnh Đức đại nhân, ngài cho bọn tiểu nhân chỗ ngũ cốc đã là quá tốt rồi, bọn tiểu nhân chưa làm được việc gì đã nhận ban thưởng thật không dám.
-Đây là Tả tướng quân Kiều Công Ngạn cho các ngươi, nhận lấy rồi sau gắng sức mà báo đáp.
Chương nhìn hai kẻ đang hầu Trần Thông bảo họ ra ngoài rồi ngó trước nhìn sau, đẩy nhẹ túi vải để phía Trần Thông, hạ giọng:
-Bẩm đại nhân, hẳn đại nhân cũng biết bọn tiểu nhân lúc này thực không cần bạc. Bạc thì quý thật nhưng nếu không sống được thì cũng chả có cơ hội để tiêu. Đại ân đại đức của đại nhân cho ngũ cốc đã là như cha mẹ tái sinh. Tiểu nhân thật không dám nhận.
-Đây là Tả tướng quân cho các người.
Trần Thông nhắc lại nhưng Chương cười giả lả, lưng còng tưởng như không thể còng hơn được nữa.
-Hay… hay là như này ạ. Tiểu nhân và anh em ở đây sống nay thác mai, nhỡ có mệnh hệ gì thì bạc này cũng rơi vào tay bọn Thiên Gia Bảo Hựu. Đại nhân, ngài đã trót thương bọn tiểu nhân đây thì thương cho trót ạ.
-Ý ngươi là gì?
-Dạ bẩm, tiểu nhân thay mặt cho anh em, nhờ đại nhân giữ hộ.
-Sao có thể?
-Đại nhân! - Chương tiến sát lại gần bên Trần Thông thỏ thẻ. - Bạc đúng là quý nhưng bọn tiểu nhân đã có cái ăn rồi, thứ này cũng chả sắm được gì vì chợ bọn Thiên Gia Bảo Hựu cho người canh. Mua gì toàn phải nhờ các cụ trong thôn, trong làng. Giờ tiểu nhân đã có ngũ cốc, lại càng không cần, gửi đại nhân giữ hộ mới là thượng sách.
-Hử! Ngươi định ton lót cho ta ư?
-Đại nhân, ngài nói thế tội cho tiểu nhân. Tiểu nhân là nhờ ngài giữ hộ. Hay là thế này ạ…
Chương quay lại nhìn Duệ, hỏi:
-Em đã cất kỹ mười nén bạc Mạnh Đức đại nhân cho chưa?
-Dạ thưa rồi ạ.
-Đại nhân, bọn tiểu nhân đã nhận được mười nén bạc đem cất kỹ rồi, chỗ bạc này tiểu nhân thật không biết của ai. Chả phải của đại nhân hay sao?
Miệng nói, tay Chương cầm túi vải đưa cho Duệ:
-Chốc nữa đại nhân xuống thuyền em cho người kín đáo cầm theo, lên tận thuyền cất cho đại nhân. Đừng có để đại nhân cầm nặng biết chưa?
-Dạ!
Duệ cầm túi vải bước nhanh ra ngoài, Chương quay sang cười cầu tài, rót nước cho Trần Thông.
-Mạnh Đức đại nhân, ngài đến cho lương thực lại cho cả bạc, tổ tông ba đời nhà bọn tiểu nhân sống khôn thác thiêng đều cảm tạ ngài ạ.
Trần Thông nhếch miệng cười rồi đứng dậy vỗ vai Chương liền mấy cái.
-Ta không nhìn lầm, được, ngươi hãy còn trẻ mà đã biết điều chẳng lẽ ta đây lại khiến ngươi thất vọng. Tối nay nếu bên kia sông có đuốc cháy rồi lại tắt ba lần thì ngươi hãy chờ để nhận khí giới như ngươi muốn. Ta đây cũng là kẻ biết trước sau, ngươi làm tốt, ta sẽ nói tốt ngươi với Tả tướng quân.
-Đội ơn đại nhân, đội ơn đại nhân.
-Ngươi hãy làm như ngươi nói, nếu ngươi không làm ta thất vọng tất ta sẽ không làm ngươi thất vọng.
-Đại nhân, ngài ở trên cao nhìn xa trông rộng, tiểu nhân ở dưới thấp, có gì mong đại nhân chỉ bảo.
Trần Thông cười lớn rồi xoè quạt khoan thai bước ra khỏi lán. Chương, Duệ và mấy người khác khom lưng theo sau, luôn miệng đa tạ Trần Thông đến tận khi thuyền đã sang sông mới lũ lượt kéo nhau về.
Trần Thông lên bờ, đám hạ nhân chèo thuyền cất giấu. Thông mau chóng gặp Kiều Công Ngạn trình bày mọi điều mắt thấy tai nghe và không quên nói những điều tốt về Chương cùng đám quân Thiên Đức. Đã cho cả thuyền ngũ cốc thì Tả tướng quân Kiều Công Ngạn không tiếc gì khí giới. Ngạn lệnh cho quân xuất kho năm mươi đoản đao, dăm chục kiếm và thêm giáo mác.
Trần Thông quả nhiên là kẻ biết điều, gã nhận bạc nên cũng nói khéo Kiều Công Ngạn cho thêm ít quân trang cũ xem như khích lệ tinh thần đám trai tráng để “chúng có thêm sĩ khí đánh với Thiên Gia Bảo Hựu”.
Đêm hôm ấy, khoảng cuối giờ Hợi, Trần Thông cho người đốt đuốc rồi lại dập đúng ba lần sau đó lệnh cho thuyền lặng lẽ chèo qua sông. Chẳng cần phải nói, khi thuyền quay lại, Trần Thông nhận những lời có cánh của Chương gửi đến. Song Ngạn không phải là một tay mơ, gã yêu cầu Thông phải qua sông giá·m s·át, phải tận mắt thấy đám Thiên Đức đánh với Thiên Gia Bảo Hựu. Thông nhắn, hẹn hai ngày sau sẽ sang sông và Chương hứa sẽ đợi.
Theo giao hẹn, chiều muộn hai ngày sau Trần Thông sang sông, Chương đón rồi đưa Thông cùng hai lính hầu cậu về nhà bà Cả Ngư nghỉ. Thông rất hài lòng vì Chương cắt đặt người bảo vệ. Thông cũng không vào Đường Vỹ vì sợ lộ, số y phục cũ mà Thông xin cho đã thấy đám trai tráng vận.
Chương báo với Thông rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, nay mai sẽ có kế dụ đám Thiên Gia Bảo Hựu truy đuổi đến khoảng giữa cánh đồng ngăn cách Long Ngô Động và Đường Vỹ rồi giao chiến. Chương hứa sẽ không khiến Thông thất vọng và đề nghị sẽ đưa Thông đến một nơi kín đáo trong Đường Vỹ để theo dõi. Nếu như bọn Chương có thua, giả tỉ Chương có vong mạng, chỉ mong Thông thắp cho nén hương thơm là đủ. Thông nghe liền cảm động, động viên Chương vững tâm. Nếu Chương chứng tỏ được thực lực, Thông nói sẽ xin Tả tướng quân đưa binh sang.
Những gì Thông cần biết về tình hình trong vùng, Chương cho Duệ nói rõ ngọn ngành vì Duệ là con gái, đi lại nghe ngóng không bị quân Thiên Gia Bảo Hựu làm khó. Những tin tức có được, Thông cho người cấp báo ngay cho Kiều Công Ngạn.
Hai ngày nữa trôi qua, chiều muộn khi Chương đang rót trà mời Thông thì nhận tin cấp báo bên làng Vạn có động tĩnh, gần trăm quân Thiên Gia Bảo Hựu nai nịt gọn gàng đã ra khỏi cổng làng Nhất Vạn tiến về hướng Tây.
-Có thể chúng lợi dụng trời tối đánh úp ra anh Chương ạ!
Chương lộ rõ vẻ hoảng hốt, chạy ào ra sân rồi quay ngược lại chờ Thông bước ra.
-Tìm cho ta năm người bảo vệ Mạnh Đức đại nhân, đưa đại nhân và hai anh đây ra phía bờ tre mé Đông. Có biến thì tháp tùng đại nhân ra chỗ giấu thuyền, nhanh lên.
Đoạn Chương nói với Thông:
-Đại nhân, ngài cứ yên lòng, hẹn tái ngộ với đại nhân.
Chẳng để Thông nói thêm lời nào, Chương vọt nhanh ra khỏi cổng, vừa chạy vừa la hét í ới. Thông chạy vòng ra sau nhà, thấy quân Thiên Đức kẻ nào kẻ nấy hớt hải. Thông thở dài, khẽ lắc đầu nhưng cũng chỉ biết theo sau năm tráng niên nhắm hướng luỹ tre làng Đường Vỹ đi mau. Thông được dẫn vào làng, sau một hồi luồn lách thì Thông đã đứng cạnh một đống rơm, sát một bụi tre gai. Từ chỗ đứng, Thông có thể nhìn được cánh đồng trống trải, xa xa là luỹ tre làng Long Ngô Động.
Thông nhìn thấy một nhóm quân Thiên Đức khoảng dăm chục người lom khom nối đuôi nhau chạy đến phục sau một gò đất sau đó lần lượt dán mình xuống đất trườn về phía trước. Một nhóm khác khoảng hơn ba chục người nấp sau một gò nhỏ khác. Tất cả trai tráng đều ở trần. Điều khiến Thông ngạc nhiên là đám con gái cũng tham gia, đám này đều dùng giáo mác và nằm bẹp trên một thửa ruộng gần trước mặt Thông, thấp hơn so với hai nhóm kia, như vậy là thế chân kiềng.
Trời nhập nhoạng, Thông nghe thấy những âm thanh hò hét từ xa vọng lại mỗi lúc một gần nhưng chẳng thể nhìn rõ. Mấy tráng niên đẩy cho Thông leo lên đống rơm, ba trong số năm kẻ này xin Thông cho đi đánh vì đứng nhìn rất nóng máu. Thông thấy những kẻ này còn trẻ, máu nóng bốc lên mà bắt chúng ở lại nhìn đồng bọn giao chiến thật là khó.
Thông cho bốn kẻ đi, một kẻ ở lại dẫn đường. Bốn kẻ này đội ơn Thông rồi cởi phăng áo xách đao tìm chỗ hở chui luôn qua chỗ bụi cây gần đấy để bò ra cánh đồng nhập vào chỗ đám con gái đang nấp.
Thông đã thấy vài ngọn đuốc và đám hơn chục kẻ ở trần tay đao tay giáo cắm đầu chạy thục mạng trên con đường đất nhô như con đê nhỏ ngăn cánh đồng với sông Thiên Đức. Thông đoán đấy là những kẻ mà Chương cho làm mồi nhử, dụ đám Thiên Gia Bảo Hựu. Đúng như Thông nghĩ, đám này đang chạy thì nhảy hết xuống cánh đồng chạy ngang mặt Thông nhưng khoảng cách cũng xa, Thông phải căng mắt ra nhìn được vì trời nhá nhem.
Đám Thiên Gia Bảo Hựu vừa truy đuổi gắt vừa hò hét, Thông đếm không được nhưng quân cũng cả trăm chứ không ít, kẻ nào kẻ nấy đoản đao sáng loáng. Đám hơn chục kẻ làm mồi nhử vừa chạy qua gò nhỏ đột nhiên quay lại sẵn sàng nghênh chiến. Đám truy binh vừa trờ tới thì những kẻ nấp sau gò đất nhất loạt hô lớn chạy lên gò rồi nhảy bổ xuống, hai bên đánh giáp lá cà. Tiếng la hét lẫn với tiếng binh khí. Cùng lúc này, Thông nhìn thấy bóng dáng của Chương cũng vùng dậy cùng đồng bọn xông vào đánh những kẻ chạy cuối đoàn.
-Đúng rồi, đ·ánh c·hết mẹ chúng nó đi, đánh đi!
Thông rít qua kẽ răng, hai bàn tay nắm chặt. Đám con gái độ ba chục đứa cũng vùng dậy cầm giáo mác nhắm thẳng phía trước mà xông lên, vô cùng khí thế, vừa chạy vừa thi nhau thét lớn:
-Giết!!!
Quân Thiên Đức đánh rất hăng, Thiên Gia Bảo Hựu bị phục nên trở tay không kịp, mới giao chiến thì hàng chục kẻ đã b·ị đ·ánh ngã nằm bất động. Thông thấy đám con gái giáp trận cũng liều, chúng cứ chĩa giáo nhắm thẳng giữa đội hình Thiên Gia Bảo Hựu mà xông đến khiến đối phương sợ mất mật mà quay lưng chạy vì vậy mà đội hình của Thiên Gia Bảo Hựu bị chia ra làm đôi. Thông nhìn thấy vài đứa con gái b·ị c·hém trúng ngã vật ra sau nhưng số còn lại cứ tụm lại hè nhau chĩa giáo đuổi, vài kẻ chậm chân hình như bị xiên trúng.
Chưa đầy nửa khắc trôi qua, Thông nhìn thấy vài chục người của hai bên nằm ngổn ngang ở ngoài cánh đồng, chồng lẫn lên nhau. Nhờ y phục, Thông thấy số thiệt hại của Thiên Gia Bảo Hựu có vẻ nhiều hơn. Trời tối nhọ mặt, nhìn không còn rõ nữa thì quân Thiên Đức dường như chiếm thế thượng phong khiến đối phương quay lưng bỏ chạy. Thông chưa kịp vui mừng thì lại thấy đằng xa, phía Long Ngô Động, đuốc sáng rực một góc trời. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Thông thấy những bóng cởi trần thấp thoáng hò chạy bán sống bán c·hết trên cánh đồng. Hai trong số bốn kẻ ban nãy được Thông cho đi hớt hải chạy đến thét lớn:
-Chạy mau! Bọn Thiên Gia Bảo Hựu kéo đến đông lắm, trúng kế bọn nó rồi. Mau đưa đại nhân ra thuyền, bọn tao chạy lên núi.
Dứt lời, hai kẻ này chạy biến đi luôn. Thông vội vàng tụt xuống, nét mặt trắng bệch, ba chân bốn cẳng theo kẻ dẫn đường mau chóng ra khỏi Đường Vỹ chạy về ngôi nhà tranh rồi cả bọn đến chỗ giấu thuyền.
-Đại nhân, xin cho con theo với.
-Lên mau, lên mau.
Hai thuộc hạ của Thông và kẻ mới xin theo ra sức chèo, ra gần đến giữa sông thì Thông thấy hàng trăm ngọn đuốc ở mé bờ tre Đường Vỹ gần phía bờ sông cháy rực trong đêm tối.