Chương 77: Nỏ Liên Châu
Gần tháng trời tất bật với đội pháo binh, Chương cảm thấy bản thân thật không tệ. Cậu đã gắn thêm lên máy bắn đá một cái ống nhòm làm từ… một ống trúc! Ống nhòm dài chỉ năm mươi phân này sẽ giúp ích trong việc xác định khoảng cách và hướng viên đạn sẽ rơi.
Bên cạnh đó, Chương cũng cho may những lá cờ hình ống màu đỏ và trắng, dài hơn một mét. Những lá cờ này Chương gọi là cờ gió bởi nó dùng để nhận biết chiều gió. Nếu gió thổi từ trái sang phải thì khi bắn đạn chông, khẩu đội trưởng sẽ phải bắn chếch về bên tả từ 0,5 đến 1. Thấy phát kiến này hay, Chương cho may cờ gắn lên nóc các tháp canh nhưng không giải thích. Tiếp đó, trên các cây cao cũng có cờ đo gió song các màu khác nhau biểu thị khoảng cách từ sườn núi đến vị trí ấy. Pháo binh cứ theo đó mà chọn loại đạn phù hợp.
Từ sườn núi Linh Sơn đến bờ sông Thiên Đức, chỗ gần nhất khoảng gần hai dặm, chỗ xa nhất khoảng ba dặm.
Thiên Gia Bảo Hựu quân hay Vũ Ninh vương trong khi giao chiến thường dùng trống và chiêng làm hiệu lệnh, có cả tù và làm từ sừng trâu. Qua câu chuyện với Trương Lôi, Chương đã tốn một ngày nhờ một binh sĩ khéo tay làm ra một cái còi từ ống trúc, trong còi để thêm viên đất sét nhỏ tròn xoe nên khi thổi khá kêu. Tất cả chỉ huy quân Thiên Đức cấp tiểu đội đều có một cái còi nhỏ đeo ở cổ dùng làm còi hiệu tiến thoái.
Chương thật ra cũng không quá bận rộn vì cậu vẽ ra người khác làm rồi cậu giá·m s·át đến khi ưng ý mới thôi. Vậy nên trong thời gian binh sĩ tập bắn ở bìa rừng, ngoài làm ra còi, cờ thì Chương còn vẽ ra một thứ khá lợi hại.
Nỏ Liên Châu!
Sở dĩ là vẽ bởi thứ nỏ này không phải Chương phát minh ra. Chương đã xem review và dựa theo hình dáng trên clip rồi vẽ trên cát trước khi vẽ lên giấy.
Nỏ làm hoàn toàn bằng gỗ, cánh cung làm từ thân cây dâu. Nỏ này có tay cầm như súng, phần cò được thay bằng một cần gạt, mỗi lần kéo cần gạt thì sẽ bắn ra một mũi tên. Hộp đựng tên hình chữ nhật hẹp hai chiều, mỗi lần bỏ vào hộp được khoảng mười mũi tên có đầu nhọn bịt sắt. Mỗi mũi tên chỉ dài khoảng hai mươi lăm phân, tầm sát thương hiệu quả trong khoảng bảy trượng.
Những nữ binh đã giúp Chương hoàn thiện phát kiến này vì họ dùng cung tiễn và nỏ thành thục. Chương làm được ba cái nguyên mẫu chủ yếu từ gỗ mít. Cái đầu tiên dành tặng Thiên Bình, có khắc tên. Cái thứ hai tặng Duệ, Chương yêu cầu ngày sau đi đâu Duệ cũng phải mang theo ít nhất hai cơ số tên và nữ binh sẽ chịu trách nhiệm huấn luyện cho Duệ.
Cái thứ ba, Chương bọc vải rồi đem về làng Vạn gặp Bùi Thị Xuân. Xuân là người từng cứu Chương, cũng là người đào tạo ra những nữ binh đang đảm bảo an toàn cho Chương. Cũng Xuân giúp nhiều trong việc làm dây cho máy bắn đá nên Chương muốn báo đáp.
-Cậu gọi ta đến là có việc gì nào?
Xuân lên tiếng hỏi Chương sau khi chào các đầu lĩnh trong phòng. Chương đứng dậy tiến đến cạnh một chõng tre ở giữa phòng, trên chõng có tấm vải đỏ phủ kín thứ gì đó.
Thay vì trả lời Xuân, Chương kể lại những gì mà Xuân đã giúp cậu trong suốt thời gian qua cho mọi người nghe khiến Xuân có phần ngại.
-Hôm nay, em làm món quà này gửi tặng riêng chị Xuân và em tin rằng chị sẽ là người khiến thứ này vang danh thiên hạ. Thiên Gia Bảo Hựu quân sẽ có một nữ tướng khiến kẻ địch chỉ nghe danh mà kh·iếp sợ.
-Ta biết cậu vốn có tài ăn nói nhưng trong đây toàn người nhà, đâu cần phải rào trước đón sau, cũng đâu cần nói tốt cho ta đến vậy?
Chương kéo tấm khăn đỏ để lộ ra một vật lạ kỳ khiến tất cả trầm trồ song chẳng rõ là gì.
-Thứ này gọi là nỏ Liên Châu!
Tất cả xúm lại ngắm nghía, Bùi Thị Xuân cũng lấy làm tò mò.
-Từ chỗ này đến vách tường cũng phải năm trượng, em sẽ bắn thử để chị và mọi người xem.
Chương cầm bó tên bỏ hết vào hộp trong con mắt ngạc nhiên của những người có mặt trong phòng. Họ dạt sang hai bên khi Chương giơ nỏ nhắm về bức tường cuối căn phòng. Mỗi lần Chương kéo cái cần làm từ thân cây dâu thì một mũi tên bắn ra cắm phập vào vách. Chương kéo nhanh hơn và nhoáng một cái hàng chục mũi tên cắm chi chít trên ván gỗ.
-Em không có tài thiện xạ nên chỉ có thể làm được đến vậy nhưng chị thì khác, chị sẽ bắn tốt hơn em và chị sẽ cải thiện thứ này cho tốt hơn nữa. Chỗ nào thắc mắc chị cứ hỏi em nhé.
Xuân đang đứng ngây người tròn mắt nhìn những mũi tên trên bức vách bởi cô biết, cho dù thành thục cung tiễn đến đâu cũng không thể bắn nhanh đến vậy. Không riêng Xuân mà Phạm Tu hay Bỉnh Di, cả Đoàn Thượng đều trầm trồ và muốn được dùng thử.
-Thứ này cháu đã khắc tên chị Xuân, mọi người phải hỏi chị ấy chứ.
Thế là ai cũng được bắn thử trong trạng thái vô cùng phấn khích.
-Thứ này có thể làm được nhiều trang bị cho toàn quân không? - Triệu Quang Phục hỏi.
-Làm được ạ. - Chương gật đầu. - Song đây là thứ v·ũ k·hí nguy hiểm, nếu rơi vào tay địch thì hậu quả khôn lường. Bởi vậy chỉ nên trang bị cho đội tinh binh hoặc thân quân trước đã. Chúng ta sẽ làm nhiều nhưng phải đảm bảo nó không lọt ra ngoài.
Phạm Tu cho là phải bởi địch quân mà làm ra được thứ này chỉ sợ Thiên Gia Bảo Hựu bị diệt sạch trong một canh giờ.
Bùi Thị Xuân vô cùng vui mừng và hứa sẽ hoàn thiện nỏ Liên Châu và trang bị cho tất cả nữ binh có gốc gác làng Vạn.
-Ta phải cảm ơn cậu như thế nào nhỉ?
Xuân vỗ vai hỏi Chương khi cả hai rời khỏi phòng họp, Chương đáp:
-Chỉ cần chị trở thành một nữ tướng mà uy danh vang thiên hạ.
-Cậu thật khéo nói.
-Em thật lòng. Chị giúp em nhiều mà nay em mới làm được thứ có ích. Thiên Bình và Duệ cũng có một cái nhưng nhỏ hơn của chị một chút.
-Ta biết là cậu làm ra cái gì đẹp, cái gì hay thì hai con nha đầu kia đều được hưởng trước cả. Nhưng không sao, cậu đối tốt với hai đứa nó thì ta an lòng. Nếu ngày sau ta thật sự là nữ tướng vang danh thiên hạ thì sẽ không quên phần cậu.
-Chúng ta mà qua được đận này chị cũng nên mở rộng đội nữ binh.
-Được, ta hứa với cậu. Ta nhất định sẽ giúp cậu trở thành một kẻ mà các sứ quân, sứ tướng sợ vỡ mật. Ta mà làm nữ tướng thì cậu sẽ là chủ tướng, được chứ?
-Chị cứ đùa, bên chỗ em chủ tướng thật sự là Thiên Bình đấy.
-Cậu đừng có chiều nó quá.
-Em chị chả phải chị hiểu rõ tính nết sao.
Cả hai cùng cười vang.
Thứ nỏ Liên Châu này quả thật giúp Bùi Thị Xuân trở thành một nữ tướng vang danh. Cô đã hoàn thiện phát kiến của Chương, trên mỗi nỏ đều có gắn miếng sắt in chìm ba Hán tự “Liên Châu nỏ”. Tầm bắn hiệu quả được nâng lên gần hai mươi trượng khi Xuân cải tiến dây cung, chất liệu mũi tên, độ dài và mỗi hộp đựng được từ mười hai đến mười lăm mũi tên. Sau này Chương quy định, đội Thần Vũ của Thiên Bình mỗi người phải có một cơ số tên trong hộp và tối thiểu bốn cơ số tên bên mình.
Chương tạt qua trường học Tam Vạn do Trần Thông làm hiệu trưởng. Trần Thông ở cùng một con nhỏ, vợ chưa sang được. Sau mấy tháng dựng trường, Trần Thông đã có dăm thầy đồ dạy học cho đám trẻ.
Trần Thông vô cùng mừng rỡ khi Chương ghé thăm. Gần đây Thông phong thanh nghe tin Kiều Công Ngạn sẽ đánh sang, nếu có chuyện ấy thì Thông sẽ nằm trong số người bị trừ khử đầu tiên. Chương hiểu điều này bởi vậy cậu mới đến.
-Ông cứ yên tâm dạy đám trẻ. Số mệnh của ông và ta bị cột vào nhau, ta tử thì ông mới vong, đừng có sợ gì. Hãy làm mọi thứ như thường nhật, ngày sau nếu chúng ta về được kinh thành, làm chủ chốn ấy thì ông có muốn theo không?
-Chủ tướng, quả thật tôi có lo trong bụng nhưng thấy chủ tướng đến thăm như này thì tôi hiểu rồi. Mạng của tôi thật do chủ tướng cho nên sau này chủ tướng đi đâu thì tôi đi đấy. Bầy tôi không có cái gan dạ của võ tướng nhưng là kẻ sĩ, tôi nguyện thờ minh chủ.
-Không cần đánh giá cao ta như vậy. Ông hãy nhớ, đất của Thiên Gia Bảo Hựu mở đến đâu thì việc đầu tiên ông phải làm là truyền bá tư tưởng bách tính Vạn Xuân chung một dòng giống đấy.
-Tôi luôn ghi nhớ. Thưa chủ tướng, giao tranh ắt có t·hương v·ong, chủ tướng có tính đến việc tìm thầy lang chưa?
-Ta đã có dự liệu nhưng nay việc nhiều mà người ít. Đa tạ ông đã nhắc. Sau này có gì khó khăn hãy đến tìm ta, ông làm tốt nhất định ta không bạc đãi nhưng hãy nhớ rõ làm việc gì cần lấy cái chung ra mà nhắm.
-Vâng, thuộc hạ đã nghe rõ.
-Cuộc sống hiện nay của ông tốt chứ?
-Thưa chủ tướng, được chủ tướng giao cho việc đúng như ý nguyện nên tôi rất vui.
-Bây giờ cũng muộn, chả hay ta có thể ở lại xin ông bữa cơm và nói chuyện với học trò của ông chứ?
-Nếu chủ tướng ở lại dùng cơm thì tôi không biết nói sao cho thoả nỗi vui.
Chương gặp hàng trăm trẻ em đang theo học tại trường Tam Vạn và nói vài điều, tựu chung lại, cậu chỉ mong các em học chăm chỉ để sau lớn lên trở thành những người tài giỏi giúp dựng nước Vạn Xuân. Các em phải biết kính thầy, yêu bạn và không ngừng học hỏi. Những trò nào học giỏi nhất mỗi lớp sau hàng năm sẽ được quân Thiên Đức đến công kênh đưa biểu dương khắp các làng xóm.
Sau khi Chương ra về, Trần Thông và những thầy đồ cho đám trẻ biết, Chương là người cho dựng trường này để nuôi chúng ăn học, lại còn được cho gạo đem về. Chương là người không có ai thân thích mà bằng tài năng của bản thân chỉ sau hơn nửa năm đã gầy dựng được một đội quân nghìn người. Nhiều câu chuyện thật, thêm vài điều các thầy đồ tô vẽ đã khiến hình ảnh của Chương như một vị anh hùng thời loạn trong suy nghĩ của đám trẻ non nớt. Những việc các ông thầy đồ làm hiệu quả đến đâu rồi sau này sẽ biết.
Tuy bận rộn việc quân nhưng Chương vẫn bảo Duệ cho tăng cường sản xuất giày cói giao đúng hẹn cho Lâm Uyển Như. Nhắm thấy để quân sĩ vừa lo việc quân vừa lo làm giày không phải là cách hay. Chương đã dẫn theo năm mươi binh sĩ đến làng Môn làm chiếu, tục sau này gọi là làng Cói theo cách gọi của Chương. Năm mươi binh sĩ này dạy lại cho do dân làng Cói làm những mẫu giày dép cho Công ty Vạn Xuân. Cách này về lâu dài giúp dân làng Cói trở nên giàu có. Nhiều năm sau dân làng lập đền thờ thành hoàng ông tổ làm cói, người từng là chủ tướng quân Thiên Đức.
Lâm Uyển Như đang ngồi đánh đàn thì Chi Lan vào, cô rời đàn đến bên bàn nghe tin tức mà Chi Lan đã do thám.
-Kể từ sau khi gặp tiểu thư thì hắn bặt tăm, cả tháng trời bọn thuộc hạ dò la song chẳng thu lượm được tin tức gì.
-Không phải là hắn sợ quá trốn mất rồi chứ? - Lâm Uyển Như chau mày.
-Thưa tiểu thư, tuy không dò la được gì thêm về hắn song có điều này hẳn có ích ạ.
-Ngươi mau nói.
-Bọn thuộc hạ trao đổi, mua bán với dân các làng đều không gặp khó gì nhưng khi dò hỏi về hắn ở bến sông làng Long Ngô Động và Đường Vỹ thì có người đã nhắc bọn thuộc hạ không nên tìm hiểu về hắn.
-Sao vậy?
-Người ấy chỉ bảo bọn thuộc hạ buôn bán hãy lo buôn bán, nếu còn dò hỏi về người tên Chương họ Mạc thì sẽ bắt bọn thuộc hạ giữ lại.
-Vậy là rõ, thân thế của hắn không tầm thường, các ngươi lộ mánh rồi, hắn đã có lòng nhắc thì cũng không nên làm tới.
-Tiểu thư, như tiểu nữ thấy, rõ là Long Ngô Động và Đường Vỹ đã bị quân Thiên Đức kiểm soát. Hai làng ấy gần doanh trại. Còn nữa, cô gái trưởng quầy Vạn Xuân là người làng Nhất Vạn song không phải con cháu gì của vị đầu lĩnh. Người làng Vạn chín phần là cô nhi, hầu hết họ đều mang họ Phạm của Tả Đô đốc Phạm Tu.
-Một danh tướng ẩn dật hơn chục năm vì sao lại chọn đất này dựng cờ, thật khó hiểu. Ngươi gặp trưởng quầy Vạn Xuân nói với cô ta, ta muốn gặp anh… ờ… anh giám đốc của cô ta. Hừ! Giám đốc nghĩa là gì thế?
-Thưa, tiểu nữ không rõ.
-Nói rằng ta gặp bàn chuyện làm ăn lớn, sẽ ứng tiền trước. Ta cũng sẽ cho thuyền men theo sông neo ở gần Long Ngô Động.
Càng lúc Lâm Uyển Như càng thấy chàng trai họ Mạc có sức thu hút. Mỗi khi Uyển Như xỏ chân vào đôi giày cói, hình bóng kèm theo nụ cười bảy phần giả tạo của chàng trai lại xuất hiện trong suy nghĩ của cô.