Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 84: Nước mắt chủ tướng




Chương 84: Nước mắt chủ tướng

Chương thúc ngựa phi nước đại về phía núi ngay khi đội nữ binh ẩn nấp sau làng Long Ngô Động. Mười khẩu pháo hạng nặng với trăm quân sĩ đang sốt ruột chờ cậu. Chương phi nhanh qua những cây cao mà trên ngọn có treo cờ đo gió.

Tỉ lệ hai bên tương đương một chọi hai, cách đánh tiêu hao đã được thống nhất. Chỉ chốc nữa thôi là Thiên Đức quân sẽ rút về đến chân núi. Trận địa pháo trên lưng chừng núi này sẽ do Chương chỉ huy, do địa hình sườn núi có phần khác biệt với sườn núi ba làng Vạn nên mười khẩu pháo được bố trí ở đây sẽ xếp thành hai tầng. Tầng thấp cao khoảng hai mươi trượng so với mặt ruộng, pháo đặt cách nhau hơn ba trượng. Tầng trên cao hơn tầng thấp mười trượng, tầng này có bốn khẩu đặt gần nhau trên một khoảnh đất rộng chừng tám chục mét vuông.

Trên đường về đây, Chương đã cho người báo Dương Cát Lợi di chuyển pháo về hướng làng Vạn vì cậu tin rằng hơn hai nghìn địch quân sẽ không thể thắng được mười khẩu pháo. Cả nghìn người chắn dưới chân núi, dựa vào thế ỷ dốc thì đối phương có đông hơn gấp đôi cũng khó mà tiến lên.

Chương yêu cầu các khẩu đội chuẩn bị sẵn năm cầu chông thay vì đạn đá bởi truy binh sẽ bá·m s·át bọn Cự Lượng và Trương Lôi, Lý Văn Ba.

Khoảng đầu giờ Thìn, Chương đã nhìn thấy quân Thiên Đức rút chạy về phía núi, truy binh ở ngay sau lưng.

-Tầm bắn bốn mươi trượng, gió nhẹ, hướng chính Bắc, mười loạt chuẩn bị.

-Nghe rõ!

Tiếng hò la vang dội ngay dưới chân núi, Chương muốn quân Thiên Đức rút hết qua con suối nhỏ sẽ bắn thẳng vào giữa quân địch. Bản thân Chương cũng hồi hộp khi thấy vài quân sĩ Thiên Đức ngã xuống nhưng hàng chục cặp mắt đang dõi theo cậu nên Chương chỉ có thể lặng im nhìn xuống phía dưới.

-Sẵn sàng!

-Nghe rõ!

Khẩu lệnh của Chương được truyền xuống sáu khẩu pháo phía dưới rất nhanh.

-Bắn!

Chỉ vài dây sau, những tiếng cạch cạch nối nhau vang lên, những quả cầu chông tre nhọn hoắt to bằng cái thúng bay trong không trung rơi thẳng xuống địch quân đông nghịt dưới chân núi.

Mỗi quả cầu chông rơi xuống ngay lập tức lấy mạng, hai ba kẻ, làm b·ị t·hương những kẻ xung quanh. Chẳng có quả nào bắn trượt vì quân sĩ đã luyện tập quen cả rồi.

Chương không vui mừng, không một chút nào, khi tận mắt thấy vài chục kẻ địch đã vong mạng sau hai loạt bắn. Có vài khẩu phía tầng thấp dưới thao tác nhanh, một phút bắn được ba đạn, hai phút bắn được bảy đạn.

Năm loạt đạn lấy mạng trăm kẻ, khiến nghìn kẻ khác hoảng loạn. Dương Ngôn biết trúng kế liền khua chiêng lui quân nhưng hai nghìn người không phải chạy là chạy luôn được. Mười lượt cầu chông bắn hết, Chương ra lệnh nhắm bắn đón đầu.

Đạn đá nhỏ được sử dụng.

Bọn Cự Lượng và Trương Lôi thấy cầu chông không còn rơi xuống, biết là pháo bắn đón liền hè nhau xông ra truy kích. Hàng trăm mũi tên được phóng ra từ những cây cung, hàng trăm ngọn lao trước đó cất giấu trong rừng cũng được ra sức phóng về phía đối phương. May mắn đến với bọn Chương và đen đủi với bọn Dương Ngôn, không hiểu khẩu pháo nào nhắm kỳ hiệu Hữu quân bắn đón, viên đạn đá có đường kính hơn hai mươi phân rơi trúng ngực Dương Ngôn khi ông ta vừa chạy vừa la hét quân rút lui.

Tầm bắn xa nhất của pháo khoảng một trăm tám mươi trượng. Một trăm cầu chông được bắn xuống và khoảng hơn bốn trăm đạn đá thi nhau trút xuống cánh đồng. Đội hình của Dương Ngôn tan rã vì chủ tướng đ·ã c·hết, thuộc tướng mỗi người chỉ huy một kiểu nên từ trên cao nhìn xuống chẳng khác nào bầy ong vỡ tổ.

Pháo ngưng bắn khi Thiên Đức quân truy kích vào tầm nguy hiểm. Bọn Cự Lượng và Trương Lôi hầu như diệt sạch tiền quân của đối phương rồi chia làm ba mũi phản công. Mỗi đại đội một mũi, cứ theo kỳ hiệu mà xông lên.

Chương rời sườn núi mà lòng nặng trĩu bởi đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến nhiều người bỏ mạng đến vậy. Dù cố kìm nén nhưng khi tận mắt thấy những kẻ b·ị t·hương nằm rên la, hàng trăm thây địch nằm đè lên nhau mà c·hết thì Chương bật khóc.

Hơn một năm đến Vạn Xuân, từ cô độc cho đến lúc vây quanh lúc nào cũng vài chục người thì đây là lần đầu tiên Chương khóc. Người ta bảo nước mắt đàn ông rất quý, mạng người còn quý hơn nước mắt.

Cảnh tượng Chương ngồi gục khóc bên những cỗ t·hi t·hể toàn trai tráng của đối phương có hàng trăm binh sĩ dưới quyền nhìn thấy, bọn họ cũng lặng im, không dám hò reo.

Hơn tám chục quân địch b·ị t·hương, số c·hết lên đến gần năm trăm. Phân nửa trong số t·ử t·rận bị trúng tên, lao hoặc b·ị c·hém vào lưng khi bỏ chạy.

Chương ngồi thẫn thờ bên một gò nhỏ nhìn đội pháo binh khiêng những kẻ b·ị t·hương để vào một chỗ và bắt đầu thu dọn binh sĩ t·ử t·rận.

-Thưa chủ tướng, cô Duệ dẫn về hai chục tù binh b·ị t·hương.

Chương vội đứng bật dậy, bước thấp bước cao chạy theo binh sĩ và ngạc nhiên khi thấy Lâm Uyển Như đi cùng Duệ.

-Anh Chương, anh sao thế?

Duệ hớt hải chạy đến sờ nắn hai bắp tay của Chương rồi ngó cả sau lưng khiến Chương bật cười.

-Anh không sao.



-Vậy sao hai mắt anh đỏ hoe thế? - Duệ thở phào. - Làm em tưởng anh b·ị t·hương.

Chương nhìn Lâm Uyển Như, nói:

-Tiểu thư chỉ cần đến một mình mà khiến địch quân chạy sạch.

-Anh Chương, thật vui khi thấy anh khoẻ mạnh.

-Ta lúc nào cũng khoẻ, muốn ốm chả được, muốn đói cũng khó vì các cô như cô Duệ đây chăm ta như con trẻ. Cô từ hướng Đông đến, hẳn là bên ấy đã tàn cuộc rồi.

-Ta không nghĩ một chủ tướng có thể rơi lệ, anh khóc vì sợ ư?

Chương chưa kịp đáp thì binh sĩ đứng sau đã mắng:

-Hỗn láo, chủ tướng của ta vì xót thương kẻ địch bỏ mạng vô ích nên đã rơi lệ mà nhà cô dám xúc phạm chủ tướng ư?

Chương nói với binh sĩ, giọng ôn tồn như giải thích:

-Đây là Lâm Uyển Như, bạn của chúng ta, cô ấy chỉ nói đùa thôi, cậu nóng tính thế thì cô gái nào dám lấy cậu?

-Chủ tướng thứ lỗi, là do tôi cảm thấy nghịch tai.

-Cậu nói anh em dẫn tù binh đến chỗ quân sĩ b·ị t·hương, kẻ nào bị nhẹ hãy lo cứu trước, nhớ cầm máu cho họ.

Đoạn Chương quay sang hỏi Duệ:

-Tù binh là em bắt hay mấy nữ binh của chị Xuân giúp đấy?

-Anh đừng coi thường em, chính em cùng các chị ấy bắt.

Duệ chỉ vào một tù binh và nói:

-Kẻ này là tướng, tên hắn là Nguyễn Lạc Thổ. Thiên Bình đã bắn trúng hai tiễn nhưng mạng hắn còn lớn.

-Ồ! Thiên Bình dạo này lười tập nên tay nghề kém đi à?

Chương nhìn người mà Duệ vừa chỉ, anh ta đang nhìn Chương chằm chằm như thể muốn bóp c·hết cậu vậy.

-Anh là anh Thổ hả? Thôi, thù hằn với ta cũng phải nhưng lo chữa trị v·ết t·hương đã, sau này khoẻ rồi trả thù. Ngày rộng tháng dài, còn đầy cơ hội.

Lạc Thổ bị dẫn đi nhưng vẫn ngoái lại nhìn Chương thêm vài lần. Một kẻ mới đôi mươi lẽ nào tài năng đến vậy? Lạc Thổ bỗng oà khóc, vùng thoát ra chạy đến một cái xác khóc rống lên. Binh sĩ Thiên Đức định kéo anh ta ra thì Chương đi đến, cậu đứng lặng im một hồi rồi mới lên tiếng:

-Đao kiếm nào có mắt, đấy là chủ tướng của ngươi ư?

-Đây là Hữu tướng quân Dương Ngôn. - Lạc Thổ nói trong nước mắt. - Là chủ tướng của ta.

-Mạng chủ tướng hay mạng quân sĩ đều như nhau cả.

Chương nói với binh sĩ Thiên Đức:

-Đây là chủ tướng của địch, hãy làm cáng đưa ông ta ra bến sông trao trả cho bên họ.

Binh sĩ Thiên Đức dạ ran rồi xốc nách Lạc Thổ kéo đi trong khi anh ta vẫn khóc rống lên.

-Tất cả nghiêm!

Chương hô lớn, những người đứng gần cậu và cả hai binh sĩ đang kéo Lạc Thổ cũng bỏ anh ta ra đứng nghiêm. Chương cúi đầu trước t·hi t·hể của Dương Ngôn, những người khác làm theo trước con mắt thập phần ngạc nhiên của Lạc Thổ, Uyển Như và Chi Lan cùng mấy bảo tiêu.

Nữ binh của Xuân chào Chương ra về, Chương nói với họ hãy báo tin thắng trận với Tả Đô đốc nhưng quân Thiên Đức sẽ treo cờ rủ.



Còn lại Chương, Duệ, Lâm Uyển Như cùng thuộc hạ. Uyển Như tò mò về những gì tận mắt thấy nhưng không dám hỏi vì bây giờ cô đã rõ, chàng trai trẻ này quả thực là chủ tướng của hơn nghìn người như lời Thanh đã nói trên đường đến đây.

Chương thấy Uyển Như cứ nhìn mình đăm đăm nên đành hỏi:

-Tiểu thư thắc mắc vì sao ta thắng mà lại treo cờ rủ ư?

-Thưa chủ tướng, đúng là vậy.

-Hai phần ba quân Thiên Đức hiện nay từng là quân của Vũ Ninh vương. Bọn ta không thể vui mừng là vì vậy. Cầm gươm lên là lính, bỏ đao xuống là dân. Những binh sĩ và… cả ông Ngôn kia t·ử t·rận cũng vì phục vụ mục đích của Vũ Ninh vương chứ họ đánh cho họ đâu.

-Quân sĩ Thiên Đức chả phải cũng đang chiến đấu cho anh sao, thưa chủ tướng?

-Khác đấy tiểu thư ạ. Quân Thiên Đức chiến đấu không phải cho ta, mà họ làm thế để bảo vệ làng mạc, gia đình, người thân của họ. Nếu dân các vùng khác nhờ giúp đỡ thì bọn ta cũng sẽ giúp họ. Tất cả binh sĩ trong quân đều từ dân mà ra, tiểu thư hiểu chứ?

Lâm Uyển Như vẫn hỏi thêm:

-Chủ tướng, như anh nói thì sau này dân nơi nào khổ anh đến đánh dẹp, chả phải sau cùng nếu anh chiến thắng thì anh sẽ lên ngôi vua ư? Như vậy… như vậy quân Thiên Đức vẫn là phục vụ cho mục đích riêng của anh.

-Ồ! Ta chưa bao giờ có ý định làm vua cả, tại sao ta phải làm vua nhỉ?

-Bây giờ chủ tướng chưa muốn nhưng rồi sẽ muốn hoặc nhiều người khác muốn thì sao?

-À… sau này nếu quả thật cả dân Vạn Xuân đều muốn ta làm vua thì ta sẽ suy nghĩ song ta chắc chắn là làm vua thì không vui đâu tiểu thư ạ. Như ông Ngôn kia, Hữu tướng quân, lời nói ra nghìn người nghe theo giờ nằm đấy cũng như quân sĩ. Thế nên quyền lực là thứ người ta ham muốn cả đời, nó có ma lực nhưng c·hết rồi không mang theo được đâu. Đời người rất ngắn, được mấy lần hai mươi năm? Tội gì làm vua.

Bất chợt Lâm Uyển Như quỳ gối, bọn thuộc hạ phía sau làm theo.

-Chủ tướng, xin người nhận Uyển Như vào trong quân Thiên Đức. Từ bây giờ trở đi, Uyển Như là thuộc hạ của người.

Uyển Như định vái lạy thì Chương đã chạy đến đỡ kịp.

-Ta nói tiểu thư hay, quân Thiên Đức không có quỳ lạy. Lạy trời đất, ông bà tổ tiên, cha mẹ mới lạy. Tiểu thư phải nhớ, cả mấy người kia nữa.

Duệ đỡ Uyển Như đứng lên. Chương nói với Duệ:

-Em giúp anh giải thích thêm cho tiểu thư Uyển Như đây về quân Thiên Đức. Cô ấy đã ở trong quân, chức vụ là C trưởng… ờ… đại đội của cô ấy sẽ lấy tên là Vũ Thắng, nghĩa là thắng cả gió vì thuyền vẫn ngược gió được mà, đúng không?

-Đội ơn chủ tướng đã ban cho danh hiệu.

Chương nhăn mặt:

-Đừng có nói những lời khiến ta kinh sợ, ban cái cái gì mà ban, chỉ là tên đẹp, có ý nghĩa thì đặt thôi mà. Nếu Uyển Như có tên nào hay cứ nói.

-Thưa chủ tướng, Vũ Thắng là một tên hay cho đội quân của Uyển Như.

-Được, vậy thống nhất thế nhé. Bây giờ chúng ta phải đi xem quân Thiên Đức đánh đấm ra làm sao.

Chuẩn bị lên ngựa thì Duệ ghé tai Chương thì thào:

-Anh đặt tên Vũ Thắng là mệt rồi đấy.

Chương chau mày hỏi thì Duệ nói:

-Quân của Thiên Bình là Thần Vũ nghĩa là gió thần, của tiểu thư Uyển Như là Vũ Thắng, thắng cả gió. Anh nghĩ xem, với tính cách của Thiên Bình anh chả mệt thì sao nữa?

Chương vỗ nhẹ lên trán vài cái rồi tặc lưỡi:

-Thôi đành vậy, Uyển Như đã nhận rồi không thể đổi. Sau em lựa lời nói với Bình. Thắng gió nhưng Thiên Bình là gió thần thì không tính là gió thường, em nhé!

Tự nhiên Duệ bị kẹp giữa hai cô gái, chả cô nào muốn thiệt, mới nghĩ thôi Duệ đã thấy lo. Thật đúng là thiên binh vạn mã không sợ, chỉ sợ hai bà cãi nhau.



Chương chả muốn ai vái lạy mình vì nơi Chương sống vốn vậy. Nhưng cậu không biết Nguyễn Lạc Thổ nghe được hầu hết lời cậu nói, lại thấy cậu đối xử với t·hi t·hể của chủ tướng đường hoàng nên vừa khóc vừa dập đầu vái Chương ba vái.

Đi được một đoạn, Uyển Như cưỡi ngựa song song với Duệ, hỏi nhỏ:

-Cô Duệ này, cô là giúp việc của chủ tướng hay thuộc quân của… của Thiên Bình?

-Em không thuộc quân của Thiên Bình, em giúp việc sổ sách cho chủ tướng.

-Chị nghe nói chủ tướng có hai ý trung nhân, một là Thiên Bình còn người kia là ai vậy?

Duệ lập tức đỏ ửng hai má, lắc đầu bảo không biết nhưng Uyển Như nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Duệ.

-Chả lẽ… chả lẽ lại là em ư?

-Em không biết thật mà.

Uyển Như nhớ khi nãy khi nói chuyện, Chương gọi Duệ là em rất nhẹ nhàng và Duệ cũng cuống lên ngay khi gặp Chương.

-Nếu chị là người của chủ tướng thì… thì sau em phải không?

-Hả? Chị nói vậy là sao?

-Ý là… ý là làm thê th·iếp. Thiên Bình là chính thất thì em là thứ, chị xếp sau em đúng chứ?

Duệ đỏ mặt đưa tay lên miệng ra dấu cho Uyển Như:

-Chị nói nhỏ thôi, trong quân Thiên Đức muốn thì phải báo cáo, chị bây giờ là Đại đội trưởng thì sẽ phải báo cáo Ban chỉ huy và… và… báo cáo cả Thiên Bình nữa.

-Sao phải vậy?

-Thiên Bình được bổ nhiệm làm Hội trưởng Thiên Đức hội. Hội này tập hợp các vị chỉ huy và những binh sĩ ưu tú, thêm cả trưởng mấy làng nữa.

-Có… có cả hội như vậy ư? Tại sao Thiên Bình lại có nhiều quyền như vậy?

-Tính Thiên Bình rất rõ ràng, nó ít hơn em một tuổi, là chị em kết nghĩa nhưng chị đừng lo, chỉ cần chị không tranh ngôi chính thất với nó thì không sao.

Uyển Như chun mũi, bĩu môi:

-Chính thất thì báu gì mà tranh.

-Mỗi người có suy nghĩ khác nhau, em thích chủ tướng còn chủ tướng có thích em hay không chẳng quan trọng. Em chỉ cần mỗi ngày được gần chủ tướng thôi.

-Em thật lạ. - Uyển Như cười. - Thế… thế chủ tướng đã làm gì em chưa?

-Đã cầm tay một lần khi xung trận.

Uyển Như đơ ra, Duệ nói thêm:

-Cái Bình được cầm tay hai lần và một lần được thơm nhẹ lên má, nó xúi em sau khi thắng quân Vũ Ninh vương thì phải tìm cách thơm chủ tướng để cho công bằng.

Uyển Như nghệt mặt thở hắt ra.

-Bọn… bọn em ở chung nhà với chủ tướng đúng chứ?

-Đúng, được hơn nửa năm nhưng chỉ là chung nhà thôi. Chủ tướng đối đãi với đàn bà con gái đặc biệt tốt nhưng cũng nghiêm trong chuyện trai gái. Bởi vậy bọn em với đội nữ binh rất nể trọng.

-Có người như vậy ư? Cá dâng tận miệng mà không ăn, có khi nào…

-Chị đừng nghĩ bậy. - Duệ lườm. - Chủ tướng từng nói với em, nếu sa đà vào chuyện trai gái lơ là việc quân thì nói chẳng ai nghe. Lấy ai phải có trách nhiệm với người đó mà bây giờ chủ tướng rày đây mai đó, lỡ như cưới vợ mà không ở bên cạnh được sẽ rất buồn, chi bằng cứ như bây giờ ngày nào cũng gặp được nhau.

-Không được! - Uyển Như nói. - Cá bơi tung tăng sẽ bị kẻ khác vợt mất, tốt nhất là vợt trước rồi cho vào chậu. Của mình rồi ai ngắm cũng không sao.

Thiên Bình mười tám, Duệ mười chín còn Uyển Như hai mươi hai, Uyển Như lại là thương nhân, đi nhiều nơi, biết nhiều thứ nên chuyện tình cảm không ngây thơ như Bình và Duệ. Vậy nên Chương đã bắt đầu bị các cô gái tính kế sau lưng mà không hề hay biết. Kế này tất nhiên không đáng sợ, cũng chẳng thiệt đến mạng nhưng mệt thì chắc rồi.