Tô Ngưng Mi cảm thấy chính bản thân mình thật xúi quẩy. Chỉ là ngày hôm qua nàng nhịn một ngày một đêm để đọc xong một bộ truyện tên là [ Tận thế lạt văn nữ chủ tu chân ký]; lại nhịn không được châm chọc cái vật hi sinh trùng tên trùng họ với nàng một chút thôi mà. Mà thật, đọc truyện thì cũng được phép bình phẩm chứ đúng không? Không thích ai thì nói thôi. Vậy mà không ngờ bản thân lại đụng phải chuyện cực kì cẩu huyết là xuyên không.
Kết quả nàng ngủ một ngày một đêm, vừa mở mắt tỉnh dậy mới trợn mắt phát hiện mình thế nhưng lại xuyên vào cái vật hi sinh nữ phụ cùng tên Tô Ngưng Mi kia. Vui ghê ha ông trời? Cô không biết là ông trời liệu có đọc cái bộ truyện cô đọc đấy rồi thần tượng nữ phụ hay không mà khi cô mới chê nữ phụ vài câu, ông trời đã bắt ép cô làm điều cô không hề ưa thích lắm rồi. Chuyện xuyên không như thế này, cô nghe đã nhiều nhưng vấn đề là người ta xuyên không vào nhân vật chính, nổi bật sáng loá... còn cô thì xuyên vào nữ phụ, lại vốn có số phận không vui vẻ gì. Quá đáng a.
Cơ mà ông trời quên mất điều quan trọng rồi. Người như cô không dễ dàng bại trận như vậy. Phải thay đổi số phận thôi!