Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vì Cứu Thế, Ta Trốn Tại Sau Màn Khôi Phục Thần Bí

Chương 195: Nữ Bạt, Phục Hy và Đông Hoa




Chương 195: Nữ Bạt, Phục Hy và Đông Hoa

Ngay trước mặt của Hiên Viên, Hạn Bạt hít sâu 1 hơi thật dài nhằm kích hoạt 5 lò h·ạt n·hân đang ngủ say trong ngũ tạng của cô ta và để chúng vận chuyển hết công suất.

Năng lượng h·ạt n·hân từ các lò đó mang màu xanh lá đầy c·hết chóc đã nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể của Hạn Bạt, khiến cho toàn thân cô ta nổi đầy các mạch máu màu xanh lá tỏa sáng rực rỡ.

Tiếp sau đó ngay khi 5 lò h·ạt n·hân cùng lúc được kích nổ thì Hạn Bạt cũng há to miệng rồi nhắm về hướng của Hiên Viên mà thổi mạnh, bắn ra 1 cột laser màu xanh lá từ miệng.

Hiên Viên thấy vậy liền vội vàng nâng Hiên Viên Kiếm lên đón đỡ nhưng ngay lập tức bị tia laser bắn bay ra xa, và tia laser càng bắn càng dài mà không có dấu hiệu nào là sắp suy yếu.

Phong Bá cùng Vũ Sư vốn đang cùng Ứng Long đánh nhau trên không nên không chú ý nhiều đến chiến cuộc bên dưới, nhưng những ô báo động màu đỏ chót bỗng nhiên hiện lên ngay trước mặt họ đã khiến cho họ phải dừng lại việc ẩ·u đ·ả Ứng Long.

~"[CẢNH BÁO ! CẢNH BÁO !! ĐÃ PHÁT HIỆN RA 1 VỤ NỔ HẠT NHÂN SẮP XẢY RA, XIN NGÀI HÃY NHANH CHÓNG NÉ TRÁNH]".

-"Gì" !!??

Cả 2 người Phong Bá, Vũ Sư đồng loạt dừng lại và trợn mắt nhìn dòng cảnh báo màu đỏ chót trước mặt mà nhất thời không kịp phản ứng, cho nên AI của bộ giáp đã ngay lập tức c·ướp lấy quyền khống chế và điều khiển cơ thể của họ buông tay khỏi sừng của Ứng Long mà nhảy ra xa.

Ngay khi họ vừa tránh đi thì tia laser màu xanh lá phía dưới cũng p·hát n·ổ và tạo ra 1 v·ụ n·ổ long trời lở đất, làm cho cả tòa núi Hỏa Vân rung chuyển dữ dội và phun trào.

Còn bên trong đại sảnh thì cũng bị dư âm của v·ụ n·ổ nhấc lên các luồng khí nóng tựa dung nham, hàng loạt tiếng kêu rên đầy đau đớn vang lên chỉ trong tích tắc rồi hoàn toàn biến mất trong làn khói đen dày đặc.

Dù đã làm đến mức này nhưng Hạn Bạt vẫn chưa dừng lại, cô ta phát ra những tiếng gào thét đầy điên loạn và nhìn lên trời kéo theo tia laser cũng bị kéo lên theo.

Ứng Long trên không trung vốn vẫn còn choáng váng bởi v·ụ n·ổ chưa kịp phản ứng thì tia laser đã bắn trúng nó, khiến cho con rồng vàng cả người b·ốc c·háy và gào thét thảm thiết trước khi hoàn toàn hóa thành than cốc.

Tia laser do Hạn Bạt bắn ra vẫn tiếp tục di chuyển khắp nơi và tạo ra vô số v·ụ n·ổ h·ạt n·hân kinh hoàng bên trong nội bộ của núi Hỏa Vân.

Từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy được ngọn núi lửa khổng lồ tên là Hỏa Vân đang dần dần sụp bởi các tia laser màu xanh lá đục từ trong ra ngoài.

Vài phút sau đó nơi từng là 1 tòa núi lửa khổng lồ giờ đây chỉ còn là 1 bãi đá vụn trên mặt đất cháy đen đầy chất phóng xạ, bên dưới mặt đất có thể nhìn thấy vô số t·hi t·hể của người lẫn thú đang bị chôn chặt bên dưới.

Hạn Bạt lúc này cũng đã dừng lại hành vi tàn phá của mình và đứng tại giữa phế tích mà thở dốc, các vệt xanh trên cơ thể của cô ta cũng đã rút đi và trả về lại làn da xám trắng ban đầu.

Sau khi cơn giận đã nguôi thì đầu óc của Hạn Bạt mới tỉnh táo trở lại và nhớ ra cô ta có đồng đội chứ không phải 1 thân 1 mình, thế nên cô vội vàng nhìn quanh quắt và sau khi thấy được thành quả lao động của mình liền ôm đầu kêu lên.

-"Thôi c·hết m* mình quá tay mất rồi" !!

-"Không biết Thần Nông bệ hạ cùng đám người Thần Nông thị, Cửu Lê thị còn sống không nữa" !!!

Dứt lời Hạn Bạt liền đưa tay cắm vào mặt đất rồi nhẹ nhàng nhấc bổng 1 mảng đất lớn lên.

Khi thấy bên dưới chỉ có đống xác quân lính của Hiên Viên thì Hạn Bạt liền không chút do dự mà ném chúng sang 1 bên rồi tiếp tục đào bới.



Đào được 1 lúc thì phía sau cô vang lên tiếng sột soạt và khi cô quay đầu liền thấy được 1 cái trống đồng cùng 1 cái đỉnh màu đỏ phá đất lao lên.

Tiếp đó 2 ông cháu Thần Nông cùng Lạc Long Quân thoát ra từ trong miệng đỉnh, rồi lục tục là các người dân của tộc Thần Nông bị phun ra ngoài.

1 bên khác thì Xi Vưu, Phong Bá và Vũ Sư cũng đánh vỡ mặt đất mà bước ra ngoài, bao bọc bên ngoài cơ thể của họ là 1 vòng bảo hộ đang chậm rãi tan biến.

Vừa gặp mặt Hạn Bạt thì Xi Vưu ngay lập tức nổi giận đùng đùng nói.

-"Nữ Bạt kia ! Bọn ta hảo tâm giúp cô mà cô lại dám âm mưu chôn sống huynh đệ bọn ta sao hả" !?

Nghe vậy Hạn Bạt chỉ có thể không ngừng cúi đầu xin lỗi và ngoan ngoãn nghe 3 người Xi Vưu phàn nàn, thấy vậy Thần Nông liền đi đến làm người hòa giải cho họ.

-"Được rồi, được rổi ! Nữ Bạt cũng nhận sai rồi thì Xi Vưu tộc trưởng đừng trách mắng cô ấy nữa, giờ quan trọng nhất là phải giúp cho các huynh đệ còn sống sót thoát ra trước đã".

Thần Nông cười nói và đưa tay vỗ vai cả 2, nghe vậy Xi Vưu cũng thở dài 1 hơi rồi vươn tay khoác lên vai Thần Nông và nói với Hạn Bạt.

-"Nể mặt Thần Nông bệ hạ thì ta sẽ bỏ qua, nhưng cô phải giúp ta đào lên toàn bộ đám tiểu tử bên dưới đó biết chưa" ?

-"Tất nhiên" !!

Hạn Bạt nghe vậy liền vội vàng gật đầu, tiếp đó nhanh chóng xắn tay áo lên định tiếp tục đào bới nhưng Vũ Sư đứng gần đó đã cản lại.

Rồi ánh mắt của ông như xuyên thấu mạn che mặt của Hạn Bạt để nhìn gương mặt khó hiểu của cô và lên tiếng.

-"Vị trí của lũ tiểu tử bên dưới ta đều nắm rõ rồi, để ta chỉ chỗ cho cô đào chúng lên".

-"Với lại cô không cần gấp quá làm gì, tuy không cựa quậy được nhưng bộ giáp có thể giúp chúng duy trì sự sống suốt nhiều tuần liền trong môi trường không có oxy nên cô không cần vội vàng như vậy".

Nói rồi Vũ Sư dẫn Hạn Bạt đi đến 1 nơi khác để đào bới, Thần Nông cùng các con cháu của ông sau khi chào hỏi Xi Vưu cũng ra tay hỗ trợ đào bới.

Chỉ là không cho họ bắt đầu công việc thì Phục Hy đã dẫn theo Hiên Viên phá vỡ mặt đất mà nhảy ra đối diện với đoàn người Xi Vưu.

Hiên Viên lúc này đây vô cùng thê thảm khi mà nửa bên mặt cùng cơ thể đã cháy đen như than, tay phải thì vẫn nắm chặc Hiên Viên Kiếm nhưng lại buông thõng xuống 1 cách vô lực.

Phục Hy thì không 1 v·ết t·hương nào vì đã kịp dùng Hà Đồ Lạc Thư bảo vệ cơ thể trước khi các v·ụ n·ổ h·ạt n·hân nổ ra.

Hắn nhìn quanh 1 lúc và khi nhìn thấy đống phế tích trước mặt thì gương mặt của hắn ta liên tục thay đổi từ đỏ sang trắng, sau đó hắn không giữ được vẻ điềm tĩnh khi trước mà thay vào đó là vẻ mặt đầy phẫn nộ cùng căm hận.

Từ trên người của Phục Hy 1 luồng sát khí khổng lồ bốc lên xông thẳng lên trời và khiến cho giông bão kéo đến thổi bay đi khói bụi từ v·ụ n·ổ, rồi hắn dần dần bay lên không và ngay trước mặt đám người Xi Vưu toàn bộ cơ thể của hắn bắt đầu hiện đầy vết rạn.

-"TA CÙNG MUỘI MUỘI ĐÃ DÀNH CẢ NGÀN NĂM NUÔI DƯỠNG NHÂN TỘC CHỈ ĐỂ CHÚNG TRỞ THÀNH NGUỒN CUNG CẤP ỔN ĐỊNH TÍN NGƯỠNG CHO BỌN TA. NHƯNG GIỜ ĐÂY ĐỀU BỊ CÁC NGƯƠI PHÁ HỎNG HẾT RỒI" !!!



Giọng nói đầy sự thù hận của Phục Hy vang vọng xuống từ bầu trời, còn cơ thể của hắn ta thì dần dần biến mất vào bên trong các áng mây đen trên đầu.

-"NẾU ĐÃ VẬY THÌ CÁC NGƯƠI CŨNG ĐỪNG HÒNG CÓ THỂ SỐNG SÓT RỜI KHỎI ĐÂY" !!!

Phục Hy vừa dứt câu thì toàn bộ mây đen trên không trung ngay lập tức tan biến và để lộ ra cơ thể cao hàng vạn trượng của hắn cùng bàn tay phủ đầy vảy đang đập mạnh xuống.

Hình dáng nhân loại của hắn giờ đây đã biến mất mà thay vào đó là bộ dạng nửa người nửa rắn cao lớn khổng lồ, nửa thân trên cùng đầu của hắn thì vẫn giữ nguyên nhưng phần thân dưới thì đã biến thành thân rắn màu xanh lục to dài khủng kh·iếp đang nằm vắt ngang trên vài dãy núi lớn.

Nhìn thấy Phục Hy đã hiện ra thần thể của mình và t·ấn c·ông họ thì Lạc Long Quân 1 lần nữa kích hoạt trống đồng Âu Lạc, để nó tạo ra 1 màn hào quang vô hình bao trùm bọn họ vào bên trong.

Thần Nông cũng không hề chậm trễ mà ngay lập tức điều khiển Thần Nông Đỉnh bay song song chiếc trống đồng, và tiếp sau đó 1 màn hào quang đỏ rực cũng được chiếc đỉnh chiếu ra.

Ngay khi bàn tay khổng lồ của Phục Hy vừa đập vào 2 lớp hào quang kia liền nổ bắn ra vô số tia lửa, áp lực từ đó đã tạo thành sóng xung kích quét sạch toàn bộ phế tích và cuốn bay mọi thứ.

Thần uy và thần tính mà Phục Hy tỏa ra cũng khiến cho mặt đất cùng các dãy núi xung quanh rung lắc dữ dội rồi nhanh chóng sụp đổ, toàn bộ các sinh vật sống lân cận cùng các chiến sĩ tộc Cửu Lê vẫn còn bị kẹt dưới lòng đất đều cảm thấy không khí bỗng trở nên ngột ngạt và không cách nào hô hấp được nữa.

Dù có sự chênh lệch kích cỡ vôn cùng to lớn khi mà đoàn người Thần Nông đối với thần thể của Phục Hy chỉ tương tự 1 con kiến, nhưng bàn tay của hắn ta lại không có cách nào đột phá được 2 món bảo vật kia để đè c·hết họ.

Sau khi thử đột phá vài lần nhưng không thành công thì Phục Hy nhanh chóng thu tay lại rồi há to miệng phun ra 1 vật.

Khi đám người Xi Vưu tập trung nhìn vào thì mới thấy thứ đó hóa ra là 1 viên ngọc xanh tuyệt đẹp được khắc hình rồng cuộn và mạ vàng, con rồng đang cuộn mình thành hình tròn nhằm bảo vệ chữ Nhân(人) ở giữa.

-"Đây là bảo bối đại diện cho toàn bộ tộc Viêm Hoàng của ta Không Động Ấn, nó là kết tinh của khái niệm Viêm Hoàng và là thứ bảo bối tối cao của nhân tộc được tạo ra sau khi thống nhất Trung Nguyên".

-"Dù cho các ngươi có sở hữu Âu Lạc Đồng Cổ(Trống đồng) thì cũng đừng hòng sống sót" !!

Nói rồi Phục Hy 1 lần nữa đập bàn tay xuống, nhưng lần này Không Động Ấn đã hóa thành 1 con rồng lớn gào thét rồi chui vào bàn tay phải của hắn từ đó khiến cho sức mạnh của hắn gia tăng bội phần.

Lúc này đây đám người Xi Vưu không chỉ phải đối mặt với Phục Hy mà phải đối mặt với lịch sử tồn tại hàng ngàn năm của toàn bộ nhân loại tộc Viêm Hoàng, ý chí của họ, sức mạnh của họ đều cùng lúc kết hợp vào trong bàn tay phải của Phục Hy.

-"ĐI CHẾT ĐI" !!!

Lạc Long Quân ngay lập tức dồn toàn bộ sức lực của mình vào trong chiếc trống đồng, và Thần Nông thấy vậy cũng không chút do dự mà đặt tay lên vai của cháu mình và truyền toàn bộ pháp lực của mình qua.

Hạn Bạt, Xi Vưu, Phong Bá, Vũ Sư cùng các tộc nhân tộc Thần Nông khác cũng làm theo, đem toàn bộ năng lượng trong cơ thể dồn hết sang cho Lạc Long Quân.

Đối mặt với sức mạnh đáng sợ đang đổ ập xuốn thì chiếc trống đồng sau khi nhận được toàn bộ pháp lực từ đoàn người Xi Vưu liền lao ngược mà lên, tiếp đó nó đón gió hóa thành khổng lồ và chặn ngang trước bàn tay của Phục Hy.

Và khi cả 2 v·a c·hạm thì ngay lập tức đất rung núi chuyển, bầu trời thì xuất hiện vô số vết rạn nứt và dung nham thì điên cuồng phun trào lên khỏi mặt đất, nhấn chìm toàn bộ núi Hỏa Vân cùng các khu vực lân cận vào trong biển lửa.

Những tưởng trống đồng Âu Lạc có thể chống đỡ nổi đợt t·ấn c·ông của Phục Hy, nhưng không ngờ pháp lực của đoàn người Thần Nông đã bị rút cạn hoàn toàn chỉ sau 1 lần v·a c·hạm và vì thế nên bàn tay của Phục Hy sau khi đánh bay cái trống liền không chút nương tay mà đập xuống.



Và đám người Xi Vưu vào lúc này cũng chỉ có thể tuyệt vọng mà nhắm mắt chờ c·hết.

Nhưng chỉ vài giây sau đó thì Phục Hy bỗng nhiên kêu la thảm thiết, còn cảm giác c·hết chóc kia thì đã tan biến hoàn toàn.

Khi Xi Vưu mở mắt liền được chứng kiến khung cảnh cơ thể khổng lồ của Phục Hy đang lăn lộn khắp các dãy núi, dòng máu đỏ tươi ẩn chứa vô biên thần lực của hắn thì đang liên tục trào ra từ bàn tay phải bị cụt và phần thân rắn bị chặt thành nhiều khúc.

Ngay phía trước hắn là 1 thanh niên đẹp trai tóc trắng mặc long bào TQ màu tím, tay phải cầm 1 thanh kiếm được tạo nên từ sấm sét còn tay kia thì đang cầm bàn tay phải khổng lồ của Phục Hy nhẹ như cầm 1 cọng lông vũ.

-"Năm xưa nếu không phải vì lo sợ sẽ gây ra biến động lịch sử thì ta đã sớm dọn dẹp đám các ngươi rồi. Cho nên để trả ơn ta đã cho các ngươi tiếp tục sống thêm vài ngàn năm thì các bảo bối của ngươi sẽ thuộc về Đông Hoa ta đây".

Vị đế vương tên Đông Hoa nhìn Phục Hy đang lăn lộn cùng Hiên Viên đang hấp hối rồi cười nói như vậy, tiếp đó bóp mạnh làm cho toàn bộ cánh tay bị đứt rời của Phục Hy tan vỡ để lộ ra Không Động Ấn bên trong.

Tiếp đó Đông Hoa phất phất tay và ngay lập tức Hà Đồ Lạc Thư trong áo của Phục Hy cùng Hiên Viên Kiếm trong tay Hiên Viên đồng loạt bay ra rồi rớt vào tay của Đông Hoa.

-"Trả lại đây ! Đó là bảo bối của ta, là thần khí trấn tộc của tộc Viêm Hoàng bọn ta" !!!

Phục Hy cố nhịn đau bò dậy rồi hung tợn nhìn chằm chằm Đông Hoa nói.

Nghe vậy Đông Hoa lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực rồi tự tin tuyên bố.

-"Trả gì mà trả, đồ trong tay ta thì là của ta. Đồ của ngươi chính là đồ của ta, đồ của ta thì vẫn là đồ của ta nghe chưa hả" ?

Không chỉ Phục Hy, Hiên Viên cùng đoàn người Thần Nông cảm thấy im lặng mà các khán giả đang theo dõi cũng đồng loạt bó tay trước phát ngôn của Đông Hoa.

Ngoại trừ 1 vị vua hoàng kim đang phải làm thay công việc cho Ereshkigal dưới Irkalla thì lại gật đầu đồng ý với quan điểm của Đông Hoa, làm cho Siduri, Enkidu cùng Humbaba bên cạnh chỉ có thể cười khổ.

Và vừa thấy rõ ràng dung mạo của Đông Hoa thì Xi Vưu, Phong Bá cùng Vũ Sư không khỏi thốt lên.

-"Đại thần Zeus sao ngài lại ở đây" !?

Ngay khi cả 3 người vừa nói xong thì 1 sức mạnh vô hình đã dán kín miệng họ lại, và khi lấy lại tinh thần thì Đông Hoa đã đứng trước mặt họ vừa cười vừa uy h·iếp hỏi.

-"Tại đây không có ai tên Zeus mà chỉ có Đông Hoa Đế Quân hoặc là Đông Vương Công thôi, biết chưa" ?

Cả 3 ngay lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

Thấy vậy Đông Hoa hài lòng gật đầu rồi dẫm mạnh chân xuống đất, ngay lập tức toàn bộ 1.000 chiến sĩ tộc Cửu Lê đồng loạt phá vỡ mặt đất để mà trồi lên như nấm và sống lại.

Tiếp đó Đông Hoa vươn tay ra trước mặt, tiếp đó cả Phục Hy cùng Hiên Viên dường như bị 1 luồng sức mạnh nào đó bắt lại rồi dần dần thu nhỏ và biến thành 2 viên ngọc bay vào tay của Đông Hoa.

-"Bảo bối của chúng ta sẽ lấy đi, còn 2 nguời bọn chúng thì hãy đem lên Thiên Đình giao cho Ngọc Đế để nhận thưởng đi. Bye nhé" !!

Đông Hoa nói rồi liền ném 2 viên ngọc vào tay của Lạc Long Quân, rồi lắc người hoá thành 1 con chim đại bàng bay v·út lên không.

Chỉ là Đông Hoa đã không chú ý tới 1 điều là gương mặt của mình đã bị BB-CHANNEL chiếu ra cho khắp thế giới nhìn thấy, và điều đó đã đem lại vô số phiền phức về sau cho anh ta.