Chương 196: Thông Thiên giáo chủ vs Nguyên Thủy thiên tôn
Tại Đại Xích Thiên.
Thông Thiên giáo chủ dùng nắm đấm của mình, in từng quyền từng dấu tay lên khắp người của Nguyên Thủy thiên tôn mà hơi thở không có lấy 1 chút nặng nhọc, thậm chí ông còn lộ ra vẻ mặt cực kì hưởng thụ và khoái chí khi thấy 1 kẻ trọng sĩ diện như Nguyên Thủy mất hết mặt mũi.
Ngược lại với Thông Thiên thì Nguyên Thủy đầu tóc rối bời, áo rách quần manh còn mặt mũi thì bầm dập có thể nói là chẳng khác nào ăn mày.
Bị đánh 1 lúc Nguyên Thủy mới đè xuống lửa giận trong lòng mà nâng tay lên bấm quyết, và ngay khi nắm đấm của Thông Thiên đánh tới thì hắn ta đã hóa thành 1 luồng gió mát trốn ra 1 khoảng xa.
Thấy vậy Thông Thiên mới chậm rãi thu quyền và tặc lưỡi đầy tiếc nuối, tiếp đó ném tầm mắt đến chỗ Nguyên Thủy vừa hiện thân trở lại và nở 1 nụ cười chế nhạo.
Nguyên Thủy khi thấy vẻ mặt của Thông Thiên làm sao không biết ông ta đang chế giễu mình, thế nên lửa giận trong lòng hắn ngay lập tức xông thẳng lên đầu rồi hóa thành ngọn lửa đỏ rực thoát ra từ trên đỉnh đầu.
Và ngọn lửa thoát ra từ đỉnh đầu của Nguyên Thủy thoáng chốc đã hóa thành 1 biển lửa khổng lồ thiêu đốt cả 1 vùng trời lớn của Đại Xích Thiên và nhanh chóng lan tràn về phía của Thông Thiên.
Người xưa có câu tức giận đến thất khiếu b·ốc k·hói còn Nguyên Thủy thì thật sự là tức giận đến đỉnh đầu cũng bốc lửa.
Ngọn lửa mà Nguyên Thủy thả ra chính là Tam Muội Chân Hỏa do tinh, khí, thần của cơ thể kết hợp với ngũ hành trong ngũ tạng diễn hóa mà thành có thể thiêu đốt vạn vật, dù cho dùng nước cũng không cách nào dập tắt được.
Chỉ là chân hỏa dù lợi hại nhưng Thông Thiên cũng không hề e ngại, từ đỉnh đầu của ông cũng có 1 đám mây bay ra và hóa thành khổng lồ bao trùm biển lửa vào trong.
Tiếp đó từ trong đám mây bắt đầu đổ xuống những cơn mưa lớn như hàng vạn ngọn thác tập trung lại và dập tắt hoàn toàn biển lửa kia chỉ trong tích tắc.
Nước mưa này không nguồn không rễ không phải do hơi nước ngưng tụ thành, mà là do Thông Thiên giáo chủ trú tâm từ của mình vào thiền định bất động bất biến và kết hợp nó với tinh, khí, thần của bản thân diễn hóa thành Tam Muội Thần Thủy để dập tắt Tam Muội Chân Hỏa của Nguyên Thủy.
Nguyên Thủy sắc mặt âm u nhìn đám mưa trên đầu 1 lúc rồi chuyển mắt về phía của Thông Thiên và nghiến răng nghiến lợi nói.
-"Giỏi lắm Thông Thiên, đường đường là Đạo Giáo giáo chủ lại học và sử dụng bàng môn tà đạo để mà đối phó với đồng môn huynh đệ" !
Nghe vậy Thông Thiên không hề bận tâm mà đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó trước sắc mặt lúc đỏ lúc trắng của Nguyên Thủy ông đưa ngón tay lên thổi 1 hơi và nói.
-"Này này đừng có mà nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như vậy chứ ! Thần thông này là lão phu ta kết hợp giữa lý luận của Đạo Giáo cùng Phật Giáo mà tạo nên đó, đừng có mà gán ghép bất cứ thứ gì không thuộc Đạo Môn của các ngươi là bàng môn tả đạo hết như vậy" !!
-"Phật Giáo" !?
Nguyên Thủy thoáng sững sốt 1 lát, tiếp đó liền không nhịn được mà mở miệng chế giễu.
-"Không ngờ vài ngàn năm không gặp mà ngươi lại lựa chọn quy y Phật Môn, không biết tên đại đệ tử của ngươi đã phong ngươi chức gì hả ? A Di Đà Phật hay là Đại Nhật Như Lai" ?
Nói rồi Nguyên Thủy còn đưa tay ra xá 1 cái và hô A Di Đà Phật, rồi tiếp đó lớn tiếng bật cười.
Thông Thiên bản tính vốn ngay thẳng cương trực, khi thấy Nguyên Thủy chế giễu mình thì cũng không ngần ngại mà mắng trở về.
-"Ngươi có bị điếc không hả ? Lão phu nói là Phật Giáo, là Phật Giáo chứ không phải Phật Môn !! Ngàn năm không thấy thì xem ra ngươi đã mắc phải bệnh người già rồi, ta khuyên ngươi nên đóng sẵn 1 bộ quan tài cửu long rồi nằm chờ c·hết đi".
-"Ngươi...." !!
Nguyên Thủy 1 lần nữa thành công bị Thông Thiên chọc tức, hắn nghiến răng nghiến lợi tức giận chỉ vào Thông Thiên và mở miệng định mắng thì Thông Thiên đã ngay lập tức cắt ngang.
-"Ngươi cái con mẹ nhà ngươi ! Lão phu lập Tiệt Giáo bị các ngươi hủy, lão phu hàng thiên làm người truyền dạy những gì ta lĩnh ngộ thì lại bị hóa thân của đệ tử ngươi làm cho điên đảo trắng đen, quân tử lục nghệ cùng nhân nghĩa đạo đức không còn ai lĩnh hội được mà chỉ còn lại lũ hủ Nho miệng đầy giả nhân giả nghĩa lộng hành" !!
-"Đem Đa Bảo độ ra Hàm Cốc Quan rồi mô phỏng lại giáo nghĩa của Thích Ca Mâu Ni để lập nên Phật Môn, cuối cùng không hưởng lợi được con mẹ gì mà còn bị nó cùng các đệ tử khác cắn ngược lại 1 phát. Lão phu nói thật 2 tên khốn kiếp các ngươi nhanh chóng đóng hòm rồi nằm chờ c·hết đi, phi" !!
Nói rồi Thông Thiên khó chịu phun 1 bãi nước bọt xuống đất.
-"THÔNG THIÊN THẤT PHU LẠI DÁM MẮNG TA" !!
Bị Thông Thiên mắng cho 1 tràng dài đã khiến cho Nguyên Thủy không còn kiềm chế sát ý được nữa, hắn hét to rồi ném mạnh Tam Bảo Ngọc Như Ý đập về phía của Thông Thiên.
Thông Thiên thấy vậy liền lắc mình khôi phục lại chân thân của mình là 1 thanh niên tuấn tú dung mạo sắc bén như kiếm, đầu đội thượng thanh phù dung quan thân mặc 1 bộ áo bào xanh thêu hạc trắng.
Vừa khôi phục bộ dạng thật của mình thì Thông Thiên đã nhắm đến thanh ngọc của Nguyên Thủy mà phất tay, và ngay lập tức 1 thanh bảo kiếm màu xanh lục được bắn ra từ ống tay áo.
-"MẮNG NGƯƠI THÌ ĐÃ SAO !? LÃO PHU HÔM NAY ĐẾN ĐÂY LÀ ĐỂ CHÉM NGƯƠI, DÙ CHO QUÁN THẾ ÂM CÁI TÊN KIA CÓ ĐẾN CẢN LẠI THÌ LÃO PHU CŨNG PHẢI CHÉM CHẾT NGƯƠI TẠI ĐÂY" !!!
Thông Thiên vừa nói xong thì Thanh Bình Kiếm đã v·a c·hạm với Tam Bảo Ngọc Như Ý, tiếp đó 2 món bảo bối như là gặp kẻ địch không đội trời chung mà bắt đầu điên cuồng đánh nhau và di chuyển khắp nơi làm cho vô số núi non sụp đổ, biển hồ đảo ngược.
Khi thấy Tam Bảo Ngọc Như Ý của mình đã bị Thanh Bình Kiếm chặn lại thì Nguyên Thủy lại lấy ra 1 món bảo bối khác và ném tới.
Vật mà Nguyên Thủy ném đi vừa bay ra đã hóa to ra thành 1 cái vòng bạc tên là Vô Cực Trạc, 1 khi ném ra sẽ đuổi theo kẻ địch tới cùng trời cuối đất và đánh trúng mới ngừng.
Để đáp lại thì Thông Thiên giáo chủ cũng rút từ trong túi áo ra 1 viên ngọc cỡ viên bi có màu xanh biếc đẹp đẽ vô cùng.
-"Ngươi dùng Vô Cực Trạc thì lão phu dùng Thượng Thanh Bảo Châu, để coi cái vòng đó có đủ thông minh để nhận ra thật giả hay không".
Thông Thiên cười nhạt nói rồi ném viên ngọc đi, viên ngọc bay lên không thì liền lập tức tỏa hào quang rực rỡ và biến thành bộ dạng của Thông Thiên rồi bay đi về 1 hướng khác.
Chiếc vòng thấy vậy liền ngay lập tức đuổi theo sát nút, chẳng bao lâu 2 món bảo bối đã biến mất tại đường chân trời.
Nguyên Thủy hừ lạnh 1 tiếng rồi lấy ra 1 chiếc bình nhỏ, tiếp đó chấm lấy 1 giọt nước trong đó và bắn nó vào Thông Thiên.
Giọt nước tuy nhỏ nhưng khi vừa rời khỏi tay của Nguyên Thủy liền hóa thành biển lớn che phủ đất trời, lượng nước và áp lực của biển nước đó còn nhiều và nặng hơn cả 5 đại dương trên Trái Đất cộng lại.
Đối mặt với ngập trời biển lớn trước mặt thì Thông Thiên lật tay lấy ra 1 cuộn tranh rồi trải nó ra trước mặt.
Cuộn tranh lăn dài rồi phóng to hiện ra vô số núi cao và biển rộng được vẽ trên đó, nước biển trên trời vừa trút xuống liền ngay lập tức bị cuộn tranh trong tay của Thông Thiên hút sạch vào trong.
Sau đó Thông Thiên thu hồi cuộn tranh rồi cười và nói với Nguyên Thủy.
-"Dù cho ngươi đã thu đi không ít bảo bối của ta nhưng các món VIP nhất thì ta vẫn giữ đấy nhé Nguyên Thủy" !
Rồi ông show cuộn tranh lên cho Nguyên Thủy xem và giới thiệu.
-"Bức tranh này tên là Sơn Hải Đồ, bên trong chứa đựng cả thập vạn đại sơn cùng bách hải thâm uyên, tam quang thần thủy của ngươi rơi vào đây thì cũng như rơi vào động không đáy mà thôi".
Tiếp đó Thông Thiên nhìn gương mặt tái xanh Nguyên Thủy rồi cười ngoắc tay khiêu khích.
-"Chơi cũng đủ rồi thì sao ngươi không lấy Bàn Cổ Phiên ra đi ? Ta cũng sẽ triệu hồi Tru Tiên tứ kiếm về chơi với ngươi" !!