Chương 209: Phong Thiên Vayu
Vayu sau khi chém ra 1 lưỡi đao gió về phía của Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn xem như chào hỏi, thì liền hiện ra hình tướng của bản thân và ngoắc ngoắc tay đầy khiêu khích rồi nói với hắn.
-"Tên của ta là Vayu là thần của gió và không khí của núi Tu Di, nếu ngươi đã dám tự gọi mình là Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát thì biểu diễn cho ta thấy thực lực của ngươi đi".
Văn Thù vừa nghe Vayu giới thiệu thì 2 đồng tử đã kịch liệt thu nhỏ lại, tiếp đó không nói 1 câu mà ngay lập tức tung người nhảy ra 1 khoảng khá xa mới dừng lại và kiêng kị nói.
-"Bần tăng biết ngươi Phong Thiên Vayu, 1 trong Hộ Pháp Thập Nhị Thiên đồng thời cũng là người cha trên danh nghĩa của Thần Hầu Hanuman và anh hùng Bhima của Thiên Trúc Quốc" !
-"Hóa ra quyết định phong tỏa Phật Giới của Phật Tổ Như Lai là đúng đắn vì Phật Giáo các ngươi thật sự mạnh hơn so với sự tưởng tượng của bọn ta".
Nói tới đây Văn Thù ngẩng đầu nhìn 1 vòng Tây Thiên Linh Sơn rồi thở dài nói ra.
-"Nhưng xem ra quyết định này của Phật Tổ đã trễ rồi, chỉ sợ dù bọn ta có thành công đánh bật các ngươi khỏi Phật Giới thì Tu Di Sơn bọn ngươi vẫn có thể 1 lần nữa tìm ra được bọn ta".
Rồi Văn Thù nhìn Vayu và hỏi.
-"Bần tăng nói đúng chứ Phong Thiên" ?
Vayu nghe Văn Thù nói vậy cũng không nhịn được mà vỗ tay và nói ra.
-"Chính xác, hoàn toàn chính xác như lời ngươi nói ! Dù cho lần đột kích này có thật sự thất bại thì lần tiếp theo cũng sẽ nhanh chóng đánh tới mà thôi".
Dừng lại 1 lúc rồi Vayu mới nhếch môi cười và hỏi.
-"Nhưng mà này Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, ngươi thật sự cho rằng các ngươi có thể đánh lui được Tu Di Sơn bọn ta hay sao hả" ?
Văn Thù không lộ ra bất kỳ vẻ hốt hoảng nào mà ngược lại còn nhìn thẳng vào mắt của Vayu rồi nói ra.
-"Chuyện đó chưa thử thì làm sao biết được" !
-"Phật Môn bọn ta ngoại trừ Như Lai Phật Tổ ra thì còn có Phật Di Lặc cũng có tu vi không hề thua kém, đừng có mà nghĩ rằng Hộ Pháp Thập Nhị Thiên các ngươi là vô địch và bất khả chiến bại, Phong Thiên" ?
Dứt lời Văn Thù liền bấm quyết để Độn Long Trụ trên đầu mình tỏa sáng hào quang và bắn ra hàng vạn chiếc vòng thép về phía của Vayu, còn hắn ta thì giơ lên 1 cây gậy chống bằng gỗ khắc hình sư tử mà vung tới.
Vayu thấy được đám vòng thép đang bắn tới liền đưa tay lên phất nhẹ 1 cái và ngay lập tức 1 cơn gió lốc đã xuất hiện thổi bay chúng đi mất.
Tiếp đó lại lật tay lấy ra 1 cây cờ với lá cờ trắng được gắn trên đỉnh rồi giơ ngang chặn lại cú đập gậy của Văn Thù, tiếp đó nhanh chóng trở tay và tiến hành đánh trả.
Văn Thù cũng ngay lập tức đón đỡ và cùng Vayu giao chiến thêm vài trăm hiệp nữa, và chỉ kết thúc khi Vayu bất chợt tung cước quét ngang đá Văn Thù văng ra xa.
Sau đó Vayu mới chống cây cờ xuống rồi hạ tay chống eo và nói với Văn Thù.
-"Ngươi rất thông minh nhưng ngươi đã lầm 1 chuyện rồi Văn Thù".
-"Ta chưa bao giờ cho rằng Hộ Pháp Thập Nhị Thiên bọn ta chính là vô địch, đến cả 3 vị đại thiên kia đều chưa bao giờ tự xưng vô địch thì bọn ta lảm sao dám tự gọi bản thân là bất bại được".
-"Lý do mà bọn ta tự tin đến vậy chính là 1 trong tam đại thiên chủ Viṣṇu, đã cử hóa thân của mình xuống để chiến đấu bên cạnh bọn ta ! Như vậy đã đủ chưa hả Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn" !?
Dứt lời Vayu bắt đầu vận dụng quyền năng của mình để tụ tập các cơn gió từ khắp 4 phương 8 hướng vào cây cờ trong tay mình.
Các luồng gió xoáy quấn chặt vào nhau và phát ra những tiếng kít kít ê răng, rồi dần dần tụ hợp lại để tạo thành 1 cây câu liêm thương bằng gió khổng lồ.
Tiếp đó trong ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng của Văn Thù, Vayu không chút do dự mà xoay cây thương khổng lồ trong tay mình 1 vòng rồi chém về phía trước.
Ngay lập tức 1 lưỡi dao gió hình bán nguyệt khổng lồ được bắn ra từ cây thương và phóng thẳng về hướng của Văn Thù, đất đá xung quanh đều bị hút vào trong lưỡi dao gió và hóa thành 1 phần của nó, khiến cho nó càng thêm sắc bén và nguy hiểm hơn bội phần.
Vì tốc độ của lưỡi dao gió quá nhanh nên Văn Thù không kịp triệu hồi Độn Long Trụ để phòng ngự, thế nên hắn cắn răng rút ra 1 sợi dây thừng và ném ra trước mặt.
Khốn Yêu Thằng nhanh chóng duỗi dài rồi tạo thành 1 bức tường chắn ngay phía trước của Văn Thù, nhưng ngay khi lưỡi dao gió v·a c·hạm với bức tường bằng dây thừng kia thì nó chỉ chậm lại 1 nhịp rồi dễ dàng cắt phăng nó đi.
Và tuy không thể cản lại được lưỡi dao đó nhưng sự hy sinh của Khốn Yêu Thằng không phải là vô ích, vì trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó Văn Thù không thèm để ý hình tượng của bản thân mà nằm vật xuống đất khiến cho lưỡi dao gió chỉ xẹt qua đầu của hắn.
Văn Thù tuy thoát c·hết trong gang tấc nhưng các tòa bảo tháp cùng đền chùa, núi non phía sau hắn thì không được như vậy, vì khi lưỡi dao gió cắt tới đã chém phăng đi phần đỉnh của tất cả bọn chúng như cắt đậu hũ và để lại những mặt cắt sáng bóng như gương tại nơi bị cắt.
-"Tránh được sao ! Thế thì thử tránh tiếp cho ta xem đi, đạo sĩ" !!
Vayu cười lớn tiếp đó liên tục vung chém cây thương khổng lồ trên tay, bắn ra hàng loạt lưỡi dao gió ra khắp nơi bao phủ toàn bộ không gian xung quanh Văn Thù.
Và ngay trong khoảnh khắc tưởng chừng như sắp c·hết này, may mắn lại 1 lần nữa đến với Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn.
Từ trên bầu trời 1 giọng nam nhân bất chợt vang lên.
-"Văn Thù đạo hữu đừng lo, bần tăng đã đến trợ giúp cho đạo hữu đây".
Tiếp đó 1 tăng nhân mặc trang phục bồ tát như trong các bức tranh tại Đôn Hoàng đạp hoa sen mà bay xuống.
Trên vai của ông ta nằm 1 con chuột lông vàng, tay phải chống Phi Long bảo trượng còn tay trái thì cầm viên ngọc Định Phong có thể vô hiệu hóa mọi loại gió trên thế gian đã hóa giải toàn bộ các lưỡi dao gió đang càn quét xung quanh Văn Thù.
Vayu thấy vậy liền thoáng nhíu mày và tạm thời dừng tay.
Rồi tên thầy tu đó đáp xuống mặt đất và hướng về phía của Vayu hành lễ.
-"A Di Đà Phật, Phong Thiên thí chủ bần tăng Linh Cát có lễ".
Vừa nghe tên thầy tu giới thiệu Vayu liền nhếch môi cười và nói.
-"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Linh Cát bồ tát của núi Tiểu Tu Di" !
-"Bọn ta vẫn chưa đánh đến nơi đó mà ngươi đã tự vác xác tới đây rồi, không lẽ ngươi muốn trả thù cho đệ tử Lý Tịnh của ngươi sao hả, Độ Ách chân nhân" !?
Lông mày Linh Cát khẽ nhếch lên khi nghe Vayu nói vậy nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, rồi ông ta nói.
-"Không hề, không hề ! Đó là do tên đệ tử bất tài của bần tăng tự mình chuốc lấy".
-"Bần tăng lần này đến đây là để trợ giúp cho Phật Môn và Văn Thù đạo hữu đây".
Vayu nghe vậy liền nhếch miệng và hỏi.
-"Tự tin như vậy sao ? Là tự tin vào thực lực của bản thân hay là tự tin vào Định Phong Châu trên tay ngươi đây" ?
Nói rồi Vayu liếc mắt nhìn vào viên ngọc trên tay của Linh Cát.
-"Phong Thiên thí chủ không phải đã đoán được rồi hay sao" ?
Linh Cát nói xong liền tung cây trượng của mình lên không, tích tắc nó đã biến thành 1 con rồng vàng 9 móng nhe nanh giương vuốt lao về phía của Vayu.
Văn Thù cũng đưa tay bấm quyết triệu hồi Độn Long Trụ và điều khiển những cái vòng trên đó tiến hành truy đuổi Vayu.
Vayu thấy vậy cũng không cam yếu thế mà ngay lập tức vung lên cây thương trong tay, chém ra hàng chục lưỡi dao gió khổng lồ bắn tới Linh Cát cùng Văn Thù.
Chỉ là các lưỡi dao đó chưa kịp bay tới gần bọn chúng thì đã bị Định Phong Châu vô hiệu hóa và tan biến.
Và ngay lúc này Linh Cát đã nhỏ giọng ra lệnh cho con chuột.
-"Hoàng Phong sao còn chưa ra tay" ?
Con chuột lông vàng vừa nghe Linh Cát nói vậy thì trên gương mặt chuột của nó lập tức lộ ra vẻ không muốn, nhưng cuối cùng đành phải thở dài rồi mở miệng hướng đến Vayu và thổi ra 1 luồng gió vàng.
Ngay khi ngọn gió vàng vừa được thổi ra đã nhanh chóng khuếch tán và lan rộng làm cho trời đất mù mịt, núi non và đền chùa không sụp đổ thì cũng bị nhấn chìm trong biển cát vàng.
Đây chính là Tam Muội thần phong đỉnh đỉnh đại danh trong Tây Du Ký và danh tính của con chuột đó cũng ngay lập tức bị các khán giả đoán được, chính là Hoàng Phong đại vương của Hoàng Phong Lĩnh.
Hơn nữa Tam Muội thần phong đó tuy được thổi ra sau nhưng lại trúng vào Vayu trước và làm cho vị thần gió của Tu Di Sơn đau đớn mà nhắm 2 mắt lại để tránh những hạt cát vàng bay vào mắt.
Chính vì thế nên con rồng vàng 9 móng rất dễ dàng đã dùng vuốt của nó thành công bắt được Vayu.
-"C·hết rồi" !!!
Vayu kinh hãi cố gắng cựa quậy nhưng móng vuốt của con rồng đã siết chặc lại kìm hãm mọi hành động của anh, tiếp đó những cái vòng sắt rất nhanh đã bay tới và tròng lên người của Vayu.
Con rồng vàng thấy vậy liền buông móng để mặc cho những chiếc vòng sắt kéo Vayu và trói chặt anh vào Độn Long Trụ.
Ngay lập tức Độn Long Trụ bắt đầu tỏa ra ánh đỏ sáng rực cả bầu trời rồi vô số con rồng lửa lao v·út mà ra, tiếp đó quấn lên cây trụ bằng đồng và đốt cháy nó lẫn Vayu.
-"Aaaaaaaaaaa" !!!
Trong trụ lửa khủng kh·iếp kia ngay lập tức vang lên tiếng hét thảm đầy đau đớn của Vayu, nhưng ngọn lửa không hề vì thế mà nhỏ đi mà ngược lại càng cháy càng to.
Bên dưới đất Văn Thù mặt mũi tràn đầy vẻ phẫn nộ, liên tục bấm quyết và lẩm bẩm niệm chú để Độn Long Trụ tăng lớn công suất của nó.
Vài phút sau khi tiếng hét thảm của Vayu đã hoàn toàn im bặt thì cả Văn Thù lẫn Linh Cát mới thở phào 1 hơi, rồi Linh Cát quay đầu nhìn Văn Thù và hỏi.
-"Văn Thù đạo hữu, tiếp nữa ta nên đến nơi nào đây" ?
Văn Thù nghe vậy liền nhíu mày và nhìn xung quanh 1 vòng, cuối cùng tập trung đến phương nam và nói với Linh Cát.
-"Đến phương nam đi, lần này may mắn nhờ có Định Phong Châu của đạo hữu nên chúng ta mới có thể chuyển bại thành thắng nhưng lần sau chưa chắc có thể may mắn như vậy đượ, chưa kể nếu những gì Phong Thiên nói là thật thì chúng ta còn phải đối mặt với Tỳ Thấp Nô Thiên(Viṣṇu) nữa".
-"Cho nên chúng ta phải rút về phương nam trước để tụ họp binh lực rồi mới tiến hành phản công, lúc đó thì mới có cơ hội để chuyển bại thành thắng được".
-"Đạo hữu nói có lý" !
Linh Cát nghe vậy liền gật đầu đồng ý, và Văn Thù cũng bấm quyết đánh tan ngọn lửa đang thiêu đốt phía trên Độn Long Trù.
Nhưng ngay khi ngọn lửa vừa tắt đi thì 2 người 1 chuột đều đồng loạt trợn to 2 mắt khó tin mà nhìn lên Độn Long Trụ.
Bởi vì phía trên đó hoàn toàn không có cái xác cháy đen nào cả.
Vút.
Cùng lúc đó 1 âm thanh nhỏ bé bỗng vang lên và Linh Cát bỗng cảm thấy tay trái của mình nhẹ đi, tiếp đó 1 cơn đau đớn bỗng nhiên xuất hiện rồi kịch liệt lan tràn ra khắp toàn thân hắn.
-"Aaaaaaaa !! Tay ta, tay của ta" !!!!!!!!
Tiếp đó Linh Cát đột ngột hét lên thảm thiết trong khi dùng tay phải cầm chặt lấy cánh tay trái đang phun máu như suối, bởi vì tính từ khuỷu tay xuống bàn tay đang nắm Định Phong Châu của hắn không biết vì sao đã bị chặt đứt và nằm lăn lông lốc trên cát.
Và khi Văn Thù ngẩng đầu lên thì ngay lập tức thấy được Vayu không 1 vết xước đang thản nhiên bước tới, tiếp đó cúi người nhặt lên cánh tay bị đứt của Linh Cát.
Rồi anh vươn tay xuống đất và ngay lập tức vô số hạt cát vàng bên dưới bắt đầu tụ lại để tạo nên 1 món binh khí được gọi là Chakram.
Đặc biệt nhất chính là phần lưỡi của cái vòng đó, những hạt cát vàng liên tục di chuyển và rung với 1 tần số siêu cao, tạo nên 1 lưỡi cưa có thể chém xuyên qua cả các hạt phân tử nhỏ bé.
Tiếp đó Vayu nhếch môi cười và nói với chúng.
-"Các ngươi cũng xui thật đấy, hết thứ để chơi với ta mà lại dùng lửa để đốt ta. Các ngươi không biết rằng Vayu ta đây chính là kẻ mang các vật tế cùng lời cầu nguyện từ ngọn lửa(Agni) đến cho chư thiên khác hay sao" ?
-"So với ngọn lửa của Agni thì thứ lửa trời này của các ngươi thậm chí còn không đủ nóng để ta xông hơi nữa là" !!
Và sau khi nhét viên Định Phong Châu vào túi thì Vayu lại nói tiếp.
-"Đúng thật là Định Phong Châu có thể vô hiệu hóa gió của ta, nhưng nếu ta dùng gió để tạo nên 1 lưỡi cưa như thế này rồi ném nó đi. Thì dù Định Phong Châu có đánh tan được gió của ta nhưng quán tính của cái Chakram này vẫn có thể khiến cho nó tiếp cận các ngươi trước khi nó biến trở lại thành đống cát dưới chân".
-"Và ta sẽ không g·iết các ngươi đâu nên hãy yên tâm đi, ta sẽ để cho 3 vị thiên chủ tiến hành thẩm phán các ngươi sau" !
Dứt lời Vayu phất tay 1 cái, ngay lập tức 1 cơn cuồng phong quét tới và bao trùm Linh Cát cùng Văn Thù vào bên trong.
Khi cơn gió tan đi thì cả 2 tên kia đã hoàn toàn biến mất và chỉ để lại con chuột lông vàng Hoàng Phong ngơ ngác nằm trên đất.
Thấy thế Vayu nhìn nó và cười nói với nó.
-"Ngươi tự do rồi đó chuột con, kể từ giờ hãy sống cho thật tốt".
-"Vì ngươi ngươi chưa từng ăn thịt người cũng như làm việc ác nên ta tha cho lần này, hãy thật tốt tu hành để sớm ngày chứng đắc chính quả đi".
Nói rồi Vayu liền quay lưng đi và bỏ lại Hoàng Phong phía sau.
Nhưng con chuột đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp đó lắc mình hóa thành 1 thiếu niên 15 tuổi với mái tóc vàng rực rồi bật người đứng dậy và đuổi theo Vayu.
Hoàng Phong vừa chạy vừa hướng về bóng lưng của Vayu mà hét lên.
-"Phong Thiên đại nhân xin hãy cho tại hạ đi theo ngài với" !!