Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vì Cứu Thế, Ta Trốn Tại Sau Màn Khôi Phục Thần Bí

Chương 30: Cái giá của sự ngu xuẩn




Chương 30: Cái giá của sự ngu xuẩn

Trở lại chuyện chính.

Sau khi bị oanh tạc liên tục suốt 10 phút bởi hỏa tiễn, Raikou và Ibuki Doji dù không có chút nào thương tổn, nhưng trong lòng họ cơn phẫn nộ liên tục dâng trào.

-"Ngươi đi giải quyết các chiếc thuyền, ta sẽ giải quyết các khu trên bờ. Có ý kiến gì không" ?

Ibuki Doji ánh mắt tràn đầy tức giận, cô quay đầu hỏi thăm ý kiến của Raikou.

Nghe được câu hỏi Raikou chỉ nhẹ gật đầu, cả 2 sau đó lập tức quay đầu đi và nhắm cơn phẫn nộ của mình vào các mục tiêu không biết điều kia.

Các hạm đội t·àu c·hiến vốn đang trôi nổi trên biển sau khi nghe theo chỉ thị từ cấp trên đã khai hỏa toàn bộ số đầu đạn đã mang theo, chỉ là sau đó thông tin liên lạc đầu bên kia bắt đầu trở nên hoảng loạn và yêu cầu bọn họ rút lui ngay lập tức.

Nhưng mọi thứ đã quá trễ, Raikou đã xuất hiện trên đầu của bọn họ với ánh mắt sắc lạnh.

Cô không chút nào thương hại cho lũ người phía dưới kia mà đem đao vung xuống, ngay lập tức 1 lưỡi đao bằng sét màu tím khổng lồ hướng về hạm đội t·àu c·hiến rơi xuống.

Cả vùng biển ngay lập tức bị bốc hơi và các con tàu cũng không may mắn thoát khỏi, đầu dây bên kia chỉ nghe được 1 tiếng sấm vang điếc cả tai rồi mọi thứ trở nên yên ắng đến đáng sợ.

Các tín hiệu định vị được gắn trên các tàu đều biểu hiện đã mất tín hiệu, chứng tỏ toàn bộ hạm đội đều đ·ã c·hết sạch không 1 ai sống sót.

Khác với Raikou, Ibuki Doji chỉ đứng yên tại chỗ nhưng hiện tại cô đã biến cao đến 3m.

Cô sử dụng quyền năng của mình tạo ra các trụ đá to lớn như Orochi từng làm, chỉ có điều các trụ đá mới này đều là các trụ đá kim cương nguyên khối với chiều cao 10m.

-"Ừm ừm, chắc khối này là đủ rồi. Các ngươi tưởng rằng bắn từ xa thì ta không tìm ra được sao, chỉ cần ngửi thôi ta cũng biết bọn chúng được bắn từ đâu rồi" !!



Cô hít hít mũi rồi nở nụ cười và đưa tay nhấc chúng lên khỏi mặt biển.

Nhìn thấy hành động của cô thông qua Camera do Takeru thả ra, các khu quân sự vừa bắn t·ên l·ửa lúc nãy lập tức cho s·ơ t·án khẩn cấp.

Chỉ là không đợi bọn họ chạy xa, Ibuki Doji đã bắt đầu ném các khối kim cương với vận tốc ánh sáng.

Chúng bay xẹt qua bầu trời để lại 1 vệt ánh sáng 7 màu rực rỡ do ma lực tạo thành, rồi cắm thẳng vào trung tâm căn cứ quân sự và nổ tung ngay lập tức.

Vụ nổ to lớn hơn cả 1 quả bom h·ạt n·hân và phá hủy hoàn toàn các khu vực xung quanh, đá kim cương vụn bị nổ bắn ra đã g·iết c·hết vô số kẻ may mắn trốn thoát được khỏi v·ụ n·ổ.

Phòng họp của các quốc gia đã dám phát động công kích đều c·hết lặng và yên tĩnh đến đáng sợ khi nhận được các thông báo khẩn truyền về, họ không ngờ được đối phương lại có thể hoàn toàn không nhìn đạn h·ạt n·hân mang tới tổn thương, đồng thời sau đó còn trực tiếp ra tay g·iết sạch những kẻ dám t·ấn c·ông họ.

Từ lúc này bắt đầu, cao tầng của các quốc gia mới chân chính nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Thứ v·ũ k·hí mà họ tự hào đối với các tồn tại kia chỉ là trò trẻ con, họ không cần nói lý luận hay chơi chính trị với các người, chỉ bằng vũ lực của bọn họ thì chính những quốc gia này mới phải cẩn thận khi tiếp xúc với họ.

Sau khi đem lũ không biết điều kia g·iết sạch, cả 2 cô gái lại lần nữa tụ họp với nhau.

-"Có 1 điều ta vẫn thắc mắc suốt cuộc chiến, tại sao cô lại giúp bọn ta đánh bại cha cô ? Không phải cô và Orochi là cha con sao" !?

Raikou gương mặt nghi ngờ quay đầu hỏi thăm Ibuki Doji.

-"A ha ha ha ha, cô nói cái này à ! Đúng là không phải do tức giận vì bị nuốt nên ta mới đánh ông ta" !!

Ibuki Doji nghe vậy liền phá lên cười.



-"Vậy thì tại sao" ?

-"Không biết vì sao nhưng trong đầu ta lại có hình ảnh 1 cậu thiếu niên vô cùng hợp khẩu vị của ta, nếu mà để ông ấy hủy diệt thế giới thì chàng trai đó cũng sẽ c·hết. Cho nên ta mới đánh ông ta, bây giờ đánh cũng đánh xong rồi ta cũng nên bắt đầu tìm kiếm cậu thiếu niên ấy rồi".

Ibuki Doji không chút nào ngại ngùng nói ra lý do của mình.

Nghe đến đó ánh mắt Raikou bỗng trở nên nguy hiểm, cô rút đao và bổ xuống đầu Ibuki Doji. Dù bất ngờ nhưng Ibuki Doji cũng rút kiếm ra chặn lại nhát chém của Raikou.

-"Này, này ! Tại sao cô lại bất chợt t·ấn c·ông ta như vậy" !?

Ibuki Doji ánh mắt tràn đầy sự vô tội và không hiểu hỏi.

-"Đừng nói nhảm nữa cái con sâu rượu nhà ngươi. Ta tuyệt đối sẽ không để con rắn háo sắc nhà ngươi chạm tay vào Master" !

Raikou tràn đầy phẫn nộ tuyên bố.

Trong khi 2 cô gái đang đánh nhau, thì tại Thần cung Ise Takeru cùng 2 con Loli lúc này đang nói chuyện với nhau lần cuối cùng trước khi chia tay.

-"Thật xin lỗi ! Ta không ngờ được rằng Susanoo sẽ làm ra quyết định như vậy".

Takeru cảm thấy vô cùng khổ sở, cậu xem cả 3 như con ruột của mình. Mà hiện giờ đứa nhỏ nhất lại hy sinh bản thân chỉ để hoàn thành kế hoạch của cậu, điều này làm cậu cảm thấy gánh nặng của tội nghiệp cậu đang mang lại tăng lên.

-"Xin [Cha] đừng nên nói như vậy, đó là lựa chọn của Susanoo. [Cha] đã chỉ định nó là thanh kiếm bảo vệ quốc gia này nên nó chỉ thực hiện trách nhiệm của mình mà thôi".

Tsukiyo lắc đầu rồi nói.



-"Đúng vậy đó [Cha] à ! Huống hồ 3 chị em bọn con đến cuối cùng không phải cũng nên từ bỏ cơ thể vật lý này mà quay về Takama-ga-hara sao ? Susanoo chỉ là đi sớm 1 chút thôi mà".

Shouko vui vẻ an ủi ngược lại Takeru.

-"Không chỉ mạng sống của tụi con, mà [Cha] còn luôn nghĩ rằng chính mình đã g·iết những người bình thường kia đúng không" ?

Shouko nắm lấy bàn tay của Takeru đặt lên đầu mình.

Takeru nghe vậy chỉ biết im lặng gật đầu trước câu hỏi của Shouko.

-"Đó đều là sự hy sinh cần thiết, nếu muốn thay đổi thế giới này thì cần phải có sự hy sinh. [Cha] có thể làm là hạn chế mức hy sinh xuống nhỏ nhất mà thôi, Eva-chan và bọn con sẽ giúp cho [Cha] làm được điều đó".

Shouko ngẩng đầu nhìn Takeru rồi nở 1 nụ cười rực rỡ.

Sau đó Shouko và Tsukiyo ôm chầm lấy Takeru, cậu cũng ôm chặt lấy cả 2 đứa nhỏ và cả 3 không nói thêm gì nữa.

Sau 1 lúc cả 3 cùng ra khỏi phòng, trước mặt họ là các nhân viên thần chức đang cung kính đứng chờ.

-"Ta xin tuyên bố !! Yamata no Orochi đã bị thành công thảo phạt. Từ đây chính thức khép lại t·ai n·ạn do Hi-no-Kagutsuchi mang đến cho nhân gian".

Shouko hào hứng tuyên bố với tất cả mọi người đang có mặt.

Ngay lập tức tiếng hoan hô vang dội như sấm chấn động cả Thần cung Ise, mọi người ôm lấy nhau và không ngừng khóc.

Họ đã luôn lo lắng và sợ hãi tột cùng từ những ngày đầu xảy ra hiện tượng thần bí, cho đến chân chính gặp được Thần Linh họ mới có được khoảng thời gian an tâm mà sinh sống, đến hiện tại được thông báo mọi việc đã kết thúc thì lúc này tất cả cảm xúc mới trào ra khiến họ vui đến phát khóc.

Chờ mọi người bình tĩnh lại lúc này Tsukiyo mới đưa ra đề nghị tổ chức 1 buổi lễ ngay tại Thần cung Ise này, và đề nghị của cô bé được duyệt ngay lập tức, chưa kể chính phủ cũng cho các đài truyền hình tới quay vì nghe nói Shouko và Tsukiyo sẽ biểu diễn Vũ điệu Kagura.

Tin tức Susanoo c·hết đi theo yêu cầu của Shouko đã tạm thời bị chính phủ dấu diếm, lý do là để sau khi nghi lễ thì mới được thông báo. Dù không hiểu tại sao nhưng lệnh từ Đại Ngự Thần đã ban ra thì tất cả bọn họ đều phải nghe dù muốn hay không, mặc dù họ sẽ không bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của Shouko hoặc Tsukiyo là được.