Trong quán ăn Nhật ồn ào náo nhiệt, ánh sáng chiếu xuống ghế dài, trêи bàn đặt chậu cây nhỏ xanh biếc ướt át.
Bàn bên cạnh đang nướng thịt trêи vỉ sắt, thịt bò được cắt thành miếng nhỏ đặt trêи vỉ sắt cháy xèo xèo.
Người đàn ông có đường nét hài hòa mặt đối mặt với cô gái, vừa nhìn liền thấy cực kỳ cuốn hút; ngược lại, người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta, lúc cười lên còn ổn, khi không cười mặt mày đều lộ vẻ xa cách lạnh lẽo.
“Em vừa nhìn thấy anh liền muốn ngày ngày trò chuyện cùng anh.”
Âm thanh nữ sinh ngọt ngào, không có nửa phần ngượng ngùng và mất tự nhiên.
Trêи ghế dài ngồi đầy người, đằng sau còn có ba nữ sinh, ngay cả bầu không khí cũng yên tĩnh đến quỷ dị.
Lát sau, đương sự là Kiều Sâm vô thức liếc mắt nhìn Phó Ý; vẻ mặt ngạc nhiên còn chưa kịp thu hồi lại hiển nhiên là không biết cô gái nhỏ này trúng tuyển Lâm Đại*.
*Tên viết tắt của đại học Lâm Giang.
Nhìn lại cô gái nhỏ vẻ mặt đường đường chính chính giữa tự nhiên phóng khoáng mang theo chút khiêu khích, trong lòng đại khái đã hiểu rõ tình huống phát sinh.
Lấy điện thoại mở mã QR, Kiểu Sâm ôn hòa nói: “Trước tiên thêm bạn Wechat đi.”
Khương Như Vũ cũng lấy điện thoại ra, quét mã QR của anh ta.
Trong lúc thêm ghi chú cho Khương Như Vũ, Kiều Sâm giống như vô tình nhắc tới: “Đàn em, anh nhìn em rất quen mắt, có phải là học trò của A Ý không?”
Anh vừa dứt lời, người đàn ông núp ở góc bàn đối diện đột nhiên vỗ bàn bừng tỉnh hiểu ra: “Tôi nói mà sao lại nhìn quen mắt như thế, thì ra là em.”
“Xin chào thầy Trần.” Rõ ràng Khương Như Vũ chào cho có lệ.
Kỳ thực cô đã sớm nhìn thấy Trần Ngạn rồi, chỉ là trong lòng vẫn còn khá chống đối anh ta, vì vậy liền giả bộ không thấy.
“Em lại có thể thi đỗ Lâm Đại?” Anh ta ngạc nhiên nói: “Môn Toán học của em đúng là được A Ý kéo lên đấy… A! Cậu đá tôi làm gì?”
Trần Ngạn còn chưa nói xong đã bị người ngồi bên cạnh đạp một cước: “Đàn em đừng để ý, thằng này trước nay luôn vạ miệng độc mồm như vậy.”
Khương Như Vũ: “... Đã sớm lĩnh giáo rồi.”
Nói đến phần này, tất cả mọi người ở đây cũng chào hỏi qua một lượt, cô mới vờ như mới phát hiện Phó Ý, khẽ “A” một tiếng: “Thầy Phó cũng ở đây hả, thật là vừa khéo nha.”
“Có thể cùng toàn bộ bạn cùng phòng của tôi chào hỏi qua một lượt.” Sắc mặt Phó Ý không mấy dễ nhìn: “Dĩ nhiên là vừa khéo.”
Khương Như Vũ cười cười, nghiêng đầu nói với Kiều Sâm: “Đàn anh, còn số điện thoại nữa.”
Dường như thật sự chỉ coi Phó Ý như phông nền trang trí.
Kiều Sâm đưa di động cho cô xong Khương Như Vũ ấn nhẹ lên màn hình mấy cái, lại nói: “Vậy buổi tối em ngủ không ngon giấc có thể gọi điện thoại nói chuyện cùng anh không?”
Nói vấn đề này ở nơi đông người đúng là vô cùng trực tiếp, người đã từng băng qua cả rừng hoa như Kiều Sâm cũng khẽ giật mình trong chốc lát mới đáp ứng.
“Vậy cảm ơn đàn anh.” Khương Như Vũ cười tươi như hoa, đưa tay trả điện thoại cho anh, làm động tác vẫy tay tạm biệt: “Vậy em không làm phiền mọi người ăn cơm tối nữa, tạm biệt đàn anh.”
Thiếu nữ đang trong tuổi đẹp nhất, váy ôm sát ʍôиɠ lộ ra đường cong cơ thể rõ nét, khi cười lên ánh mắt cong thành vầng trăng non khiến người ta không tự chủ được bị nụ cười của cô hấp dẫn.
Đợi người đi rồi, Hoàng Lâm ngơ ngác quay đầu, chợt hưng phấn: “Này người anh em, phải nói là, em gái khóa dưới này dáng dấp thật sự xinh đẹp.”
Nghe vậy, Kiều Sâm chống cằm, cũng cười nói: “Thật sự không tồi.”
Trêи màn hình điện thoại sáng lên, là khung trò chuyện giữa anh và Khương Như Vũ, sau khi rời đi Khương Như Vũ chủ động gửi cho anh một nhãn dán, là con vịt xấu xí gãi đầu cười ngây ngô.
Anh liếc mắt nhìn về ai đó sau khi con gái người ta đi lại dựa lưng vào trong góc sắc mặt hơi trầm xuống - Phó Ý, nhớ tới Khương Như Vũ vừa rồi gần như mang thái độ khiêu khích, khuỷu tay chạm người anh: “Cậu cùng đàn em có biến?”
“Có thể có chuyện gì chứ.” Giọng nói của Phó Ý không mặn không nhạt: “Tôi chỉ coi cô ấy là em gái thôi.” Ai ngờ ngay cả việc học ở đại học Lâm Giang cũng không nói cho mình.
“Em gái?” Kiều Sâm nhướng mày: “Nếu cậu đã coi cô ấy là em gái vậy tôi theo đuổi nhé?”
“Không được.” Cơ hồ là ngay tức khắc, Phó Ý buột miệng nói ra.
“Cậu cũng không thích người ta, dựa vào cái gì mà không cho tôi theo đuổi?” Kiều Sâm cười híp mắt rõ ràng giống như thợ săn đào hố bẫy con mồi.
Chẳng qua con mồi anh ta chọn trúng có chút ngoan ngoãn nhảy vào bẫy, một chút cảm giác cũng không có, liếc mắt nhìn anh ta một cái, Phó Ý thản nhiên nói: “Nếu tôi đã coi cô ấy là em gái, vậy bạn trai của cô ấy hiển nhiên phải qua cửa ải của tôi.”
Còn giễu cợt một tiếng: “Đừng nói nhân phẩm, mặt mũi dưa vẹo táo nứt này của cậu đã không đủ tư cách rồi.”
Ăn cơm tối xong, mấy cô gái cười cười nói nói đi dạo một vòng xung quanh, mua vài đồ dùng hàng ngày rồi trở về ký túc xá.
Trở lại con đường trong khuôn viên trường học, Lương Hi đột nhiên mở đầu chủ đề tán dóc: “Vũ Vũ, cậu quen biết mấy đàn anh đó sao?”
“Quen biết hai người trong đó.” Khương Như Vũ đáp: “Họ đều đã từng làm gia sư cho tớ.”
“Không thể nào…” Lương Hi khó hiểu: “Đàn ánh mặc áo trắng không phải học cùng trường với tớ sao? Gia đình nhà anh ấy nổi tiếng có tiền, đi gia sư làm gì chứ?”
Lúc này Khương Như Vũ mới phản ứng kịp, lúc đó ba người bọn đứng không tính là gần, cuộc đối thoại hẳn là cũng không nghe được.
“Tớ không quen đàn anh mặc áo trắng, gia sư của tớ là hai người khác.”
“Vậy… Vậy cậu…” Lương Hi dừng bước, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Khương Như Vũ cũng dừng lại: “Cậu sao vậy?”
“Không phải chúng ta đã nói sau khi đoạt tới tay phương thức liên lạc của hai đàn anh thì đợi về ký túc xá sẽ trao đổi với nhau sao?” Cô ấy có chút thiếu tự nhiên: “Cậu… Có phải cậu thích đàn anh áo trắng không?”
Khương Như Vũ đã hiểu, nhớ tới việc này cô liền vô cùng phiền muộn: “Không có, tớ không nhìn trúng anh ấy. Nếu cậu thích anh ấy thì tớ đưa phương thức liên lạc của anh ấy cho cậu.”
Mà sao ngoại trừ vẻ kinh ngạc khi mới biết cô cũng học Lâm Đại thì Phó Ý không có biểu hiện gì khác?
Tên xấu xa này, rốt cuộc có ý gì?
Không nói chuyện với cô liền nghe cô trêu ghẹo bạn cùng phòng?
Lại nói có phải anh nghĩ rằng vòng may mắn biểu tượng cho mối quan hệ cũng tặng rồi, sao phải nói nhiều thêm vài câu?
Như vậy liền cam tâm tình nguyện làm phông nền?
Đợi đã.
Hình như không đúng lắm.
Dường như tất cả đều không đúng lắm.
Khương Như Vũ giơ tay trái lên, vòng tay bện từ dây đỏ dưới ánh đèn đường phản xạ vào đôi mắt, hơi nhìn xuống một chút có thể thấy rõ hoa văn tinh tế của sợi dây.
Đột nhiên cô có hơi mơ hồ.
Cảm thấy khó hiểu với những cử chỉ kỳ lạ của mình từ trước tới nay.
Cũng cảm thấy mơ hồ với những tình cảm không rõ ràng của mình.
Không đúng, vì sao bản thân cô lại tức giận như vậy chứ?
Coi như là vì chuyện anh không trả lời tin nhắn của cô mà tức giận, cô hoàn toàn có thể làm như không biết người này, ăn xong bữa cơm liền rời đi, không quản cái gì hết.
Dù sao cô cũng kéo Phó Ý vào danh sách đen rồi.
Vì sao cô phải kϊƈɦ động đi hỏi Wechat của Kiều Sâm?
Còn “Em vừa nhìn thấy anh liền muốn ngày ngày trò chuyện cùng anh.” ???
Khương Như Vũ hít một hơi khí lạnh…
Đấy đấy… là đâu mà Khương Như Vũ cô có thể nói lời này ra khỏi miệng chứ!!!
Hai má bất tri bất giác phiếm hồng, nóng lên, bàn tay không biết phải làm sao sờ đến phần dây lưng nhô ra.
Còn ở trước mặt nhiều người như vậy…
Cô thật sự là! Có bản lĩnh!!!
Dường như cô nghe được lời Phó Ý oán thầm cô.
“Không ngờ cô ấy lại là người như vậy? Vậy mà tôi còn thật sự cho rằng cô ấy là cô gái nhỏ đơn thuần khéo léo.”
Dường như cũng nghe thấy lời bàn luận của bạn cùng phòng anh sau khi cô đi .
“Đàn em này thật lớn gan, vừa tới liền thẳng thắn bày tỏ.”
“Cũng không phải sao, ý đồ lồ lộ hiện ra trần trụi trêи mặt.”
“Không ngờ trêu ghẹo đàn ông thuần thục như vậy.”
Khương Như Vũ bi thương kêu lên một tiếng.
Xong rồi, ngày đầu tiên lên đại học, cô phá hủy hình tượng của bản thân triệt để vô cùng.
Sau này cô! Còn sống ở Lâm Đại như thế nào được?”
“Vũ Vũ, sao cậu đứng ở đó đờ người ra vậy?” Bọn Lương Hi phía trước đi được một đoạn khá xa rồi, đột nhiên phát hiện thiếu đi một người, quay đầu lại nhìn, thế nhưng vẫn nhìn thấy cô đứng ngốc dưới đèn đường chỗ khúc ngoặt.
“Đến đây!” Khương Như Vũ vội vàng đáp lời, chạy về hướng các cô ấy.
Ai ngờ chưa chạy được vài bước, dưới chân cô lảo đảo, cơ thể không đứng vững, theo quán tính ‘bịch’ một tiếng ngã xuống đất.
Khương Như Vũ: “...”
Xem ra như cô không hợp với mọi thứ ở Lâm Đại.
Trước kỳ huấn luyện quân sự một ngày, Khương Như Vũ mang theo cái chân bị thương của mình thành công vào Phi Hổ đội - tiểu đoàn thương binh của Lâm Đại.
Huấn luyện quân sự ở Lâm Đại hết 10 ngày, mời sĩ quan quân đội tỉnh đến huấn luyện.
Không biết có phải nhà trường đánh tiếng chào hỏi trước không, huấn luyện viên phải gọi là rất nghiêm khắc với bọn cô.
Huấn luyện ma quỷ đã trở thành chuyện thường ngày, nửa đêm canh ba bị gọi dậy chạy điền kinh mấy vòng cũng là việc thường xảy ra.
Là một người bệnh, tuy rằng Khương Như Vũ không cần thao luyện nhưng làm việc hay nghỉ ngơi vẫn phải theo sát đại đội.
Mọi người thao luyện, cô ngồi một bên nhìn; hơn nửa đêm mọi người chạy bộ cô cũng phải hơn nửa đêm thức dậy nhìn mọi người chạy.
Chẳng qua có khổ cực cũng chỉ khổ cực mấy ngày đầu, đến mấy ngày sau, vừa lúc gặp phải trời mưa dông, lúc huấn luyện viên trưởng không ở đây các huấn luyện viên cũng bắt đầu mắt nhắm mắt mở cho bọn họ thả lỏng.
Đội Phi Hổ vốn không được chơi điện thoại, kết quả đội trưởng của bọn cô còn quang minh chính đại mang bọn cô đi chơi game, kiểu người như Khương Như Vũ sẽ không vừa muốn học chơi lại còn cần người khác chỉ dạy từng tí một.
Ba ngày cuối cùng của kỳ quân sự, vết thương ở chân của Khương Như Vũ cũng hồi phục được hơn nửa, ít nhất lúc huấn luyện bình thường thì không thành vấn đề.
Cô báo cáo với huấn luyện viên dự định trở lại trung đội của lớp mình, lại được báo rằng đội hình đã được lập xong, toàn bộ phần biểu diễn cũng đã luyện tập tốt, để cô an tâm ở đội Phi Hổ xem biểu diễn là được.
Tuy rằng có hơi tiếc nuối nhưng thấy bạn cùng phòng mỗi ngày về ký túc xá đều mang dáng vẻ thảm thương thì cô lại thấy thật may mắn.
Sau 10 ngày, ngày diễn kịch báo cáo kỳ quân sự tiến hành đúng hạn.
Sau khi kết thúc, mọi người nước mắt nước mũi giàn giụa chào tạm biệt huấn luyện viên, giao hẹn người có thể đi nhưng sẽ còn cùng nhau chơi trò chơi.
Sinh viên năm nhất Khương Như Vũ bắt đầu lên lớp ở đại học Lâm Giang.
Tất cả đều chậm rãi bước vào quỹ đạo, nhìn qua đều cực kỳ bình thường.
Bao gồm cả Phó Ý.
Trừ đi lần gặp mặt lúc khai giảng, Khương Như Vũ chưa lần nào gặp lại anh ở trường học.
Ngược lại cô cảm thấy như chuyện đương nhiên.
Dù sao cũng không cùng một khoa cũng chả cùng chuyên ngành, nói cho cùng chỉ là quan hệ bạn bè cùng trường, bình thường ít gặp nhau cũng là chuyện thường tình.
Mãi cho đến một ngày, lúc cô đi qua văn phòng của cố vấn trông thấy một bóng lưng rất giống Phó Ý.
Khi đó vừa vặn khai giảng được một tuần, cô nhận được tin tức từ Dương Lệ, trong khoa bọn họ không có đàn anh nào tên Phó Ý.
Khương Như Vũ càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, lúc lên lớp hỏi Lương Hi: “Khác khoa thì có cơ hội đến văn phòng cố vấn của khoa mình không?”
“Cũng có thể.” Lương Hi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trong văn phòng cố vấn còn có giáo sư khác, giáo sư khoa chúng ta cũng có thể dạy khoa khác.”
Nhưng Phó Ý cũng không phải là sinh viên học viện Giáo ɖu͙ƈ…
Suy nghĩ hồi lâu, cô bỗng nhớ ra gì đó, vội vàng mở Wechat, tìm được khung trò chuyện của cô và Kiều Sâm.
Trêи đó vẫn lưu lại nhãn dán cười ngốc hề hề cô gửi cho Kiều Sâm.
Sắp xếp lại ngôn từ trong lòng, đầu ngón tay của Khương Như Vũ lướt như bay trêи màn hình.
Gõ xong hết thảy, cô mới cùng Lương Hi trở lại phòng học.
Bọn cô tới sớm, lúc này còn chưa đến giờ vào học, hai người câu được câu chăng vừa tám chuyện vừa nghịch di động.
Đột nhiên điện thoại của Khương Như Vũ rung lên.
Là Kiều Sâm gửi tin nhắn đến.
[Đúng vậy.]
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Ý: Em coi tôi như người đã chết, vậy tôi liền chết cho em xem :)