Khương Như Vũ đã từng khờ dại cho rằng sau khi lên đại học có thể thoát khỏi môn Toán.
Ít nhất có thể kiên trì không đi xuống, cô đều trấn an bản thân như vậy.
Vào thời điểm đó sao cô không nghĩ tới bản thân sẽ trúng tuyển chuyên ngành Kinh tế học, cái chuyên ngành còn có tên gọi khác là phiên bản cao cấp của Toán học.
Sau khi nhận tài liệu học tập, Khương Như Vũ nhìn những con số và công thức chi chít trêи giáo trình, một lần nữa cho rằng bản thân có khả năng phải mời gia sư Toán học.
Khai giảng được một tháng, các câu lạc bộ trong đại học Lâm Giang bắt đầu chiêu mộ thành viên mới.
Thời gian học cấp 3, câu lạc bộ của Lâm Giang Nhất Trung cũng phong phú đa dạng, chẳng qua khi đó Lâm Xảo Nghiên không cho phép cô tham gia, mỗi lần thấy các bạn học tay cầm tay tham gia hoạt động câu lạc bộ, cô chỉ có thể lẻ loi ôm sách giáo khoa ngồi trong tòa giảng đường nhìn.
Nhưng bây giờ đã lên đại học rồi, cho dù Lâm Xảo Nghiên muốn quản cô cũng không tìm được lý do.
Từ chiều đến tối thứ hai, các câu lạc bộ ở Lâm Đại đều đặt lều ở khoảng sân rộng phía sau thư viện.
Sau khi tan học, Lương Hi không chờ nổi kéo Khương Như Vũ đi tham gia náo nhiệt.
Hai người họ đến vào buổi tối, lúc này trêи khoảng đất trống đã đầy người, có âm nhạc đinh tai nhức óc, có người ngân nga giọng hát, có người đánh Taekwondo, còn có dựng một sân khấu đơn sơ, trêи đó đang biểu diễn kịch nói.
Khương Như Vũ theo Lương Hi lượn một hồi lâu, sau khi theo cô ấy đi đăng ký vào mấy câu lạc bộ có chút hứng thú lại cùng nhau đến Hội sinh viên khoa Kinh tế Thương Mại điền đơn đăng ký.
Lều của Hội sinh viên khoa Kinh tế Thương mại nằm ở phía cuối đường, từ đó kéo xuống tiếp nữa toàn là các đội của khoa Kinh tế Thương mại, Khương Như Vũ nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, vội vàng dắt Lương Hi qua xem.
Quả nhiên là đội Street Dance đang nhảy trêи nền nhạc quen thuộc.
Trong nháy mắt Khương Như Vũ như tìm được tổ chức, vội vã đến bàn đội Street Dance điền đơn, sau đó quay trở lại trong đám người xem các chị ấy nhảy.
Các chị đội Street Dance trang điểm xinh đẹp trêи sân khấu, dưới mắt và bên gò má dán những ngôi sao nhỏ, lúc nhảy vòng huỳnh quang trêи cổ tay phát ra ánh sáng lấp lánh.
Ngay cả trái tim đã lâu chưa trải nghiệm cảm giác trêи sân khấu của Khương Như Vũ cũng bị khơi dậy một đợt sóng lớn.
Chẳng mấy chốc chuỗi động tác Street Dance đốt cháy sân khấu kết thúc. Cùng lúc đó, trong đám đông truyền tới trận xao động không nhỏ.
Tiếp đó nghe được các chị trong đội Street Dance đồng thanh hô lên một câu: “Chào đàn anh.”
Trái lại, Khương Như Vũ không quá để ý, nghiêng đầu kề tai nói nhỏ với Lương Hi: “Có muốn đi ra ngoài uống trà sữa không? Cái tiệm Tiểu Dương gì đó, tớ thấy có trà dưa hấu…”
Chờ một lúc lâu cũng không thấy Lương Hi trả lời, khi Khương Như Vũ đang buồn bực muốn đẩy cô ấy một cái thì Lương Hi đã chọc chọc vào hông cô, nâng cằm hất hất về phía trước.
Cô quay đầu, bất ngờ không kịp phòng bị gì trông thấy khuôn mặt quen thuộc đã lâu chưa gặp.
Anh đứng phía sau Kiều Sâm một khoảng nhỏ, liếc mắt thấy ánh nhìn của cô thì làm vẻ thờ ơ, tựa như cố tình vậy.
Lương Hi bên cạnh đã đỏ mặt nói chuyện với Kiều Sâm, Khương Như Vũ gãi má, có hơi thiếu tự nhiên hô lên: “Chào đàn anh Kiều Sâm, xin chào thầy… Phó.”
Kiều Sâm cười híp mắt chào hỏi cô: “Đàn em Tiểu Vũ, không phải nói rằng muốn ngày ngày trò chuyện với anh sao? Cũng không thấy em ngày ngày nhắn tin Wechat cho anh?”
“Em… Em…” Anh ta đột nhiên nhắc tới chuyện này, trêи mặt Khương Như Vũ lập tức hiện lên một tầng đỏ ửng: “Trong khoảng thời gian này… em có hơi bận rộn…”
Cô hơi ngượng ngùng, lặng lẽ liếc nhìn Phó Ý, anh đang nói chuyện cùng một chị trong đội Street Dance, xem ra cũng không chú ý tới cuộc nói chuyện giữa cô và Kiều Sâm.
Khương Như Vũ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy sao người này có thể như vậy, đã đi tới trước mặt cô vậy mà không để ý gì tới cô.
Rõ ràng cô đã chủ động chào hỏi anh rồi mà.
Rốt cuộc là mang bao nhiêu thù mới có thể không để ý gì tới cô?
Trong lòng cô gái nhỏ này không giấu được tâm sự, thi thoảng liếc mắt nhìn Phó Ý, nhưng lại cố gắng làm ra vẻ không thèm để ý, trêи thực tế vừa nhìn là thấy trọn vẹn vẻ mất mát trong cô.
Kiều Sâm thở dài trong lòng: “A Ý.”
Phó Ý thờ ơ quay đầu: “Sao?”
Giọng anh cực kỳ lấy lệ thậm chí chỉ quay đầu lại một nửa.
Nghe xong, sự tức giận vốn kìm nén của Khương Như Vũ nháy mắt dâng cao.
Sao?
Phó Ý anh cứ cố gắng giả bộ đi!
Cái người này, không biết xấu hổ.
Tên! Xấu!! Xa!!!
Phó Ý bên kia dường như hơi cong khóe môi, thấp giọng nói câu gì đó, có thể nhìn thấy khóe miệng khẽ nhếch ở nửa bên sườn mặt của anh.
Quá đáng, thật sự quá đáng.
10 phút rồi, còn làm bộ cô không ở đây.
Còn dám trêu ghẹo đàn em.
Là con chim công hay sao mà xòe đuôi khắp nơi thế?
Nhẫn nhịn một hồi song càng lúc càng giận, Khương Như Vũ im lặng không tiếng động đi về phía trước vài bước, đến phía sau Phó Ý thì dừng lại.
Eo và bụng bỗng dưng bị ai đó chọc chọc, hơi ngứa.
Đương nhiên Phó Ý biết là ai, thẳng người không di chuyển.
Giây kế tiếp có một nguồn lực không lớn không nhỏ truyền đến từ phía sau, túm lấy phần vải phía sau anh; Phó Ý vốn không đề phòng, lúc này trực tiếp bị cô kéo xoay một vòng.
“Quỷ hẹp hòi.” Cô gái nhỏ căng mặt, bĩu môi thật cao.
“Nói ai là quỷ hẹp hòi đấy?” Vừa nghe Phó Ý liền vui vẻ: “Anh trai còn chưa tính toán gì với em đâu đấy.”
“Anh có thể tính toán gì với em chứ? Hả?” Nghe xong chuyện này Khương Như Vũ liền tức giận, ngón tay không khách khí chọc vào cơ bụng anh: “Còn giả bộ không quen biết em.”
Đội Street Dance đứng sau Phó Ý nói chuyện với anh không biết đã rời đi từ lúc nào, mọi người xung quanh đều bị sân khấu tạm thời của bên kịch nói hấp dẫn, bốn bề yên tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe thấy âm thanh nói chuyện của Kiều Sâm và Lương Hi.
“Không nên tính toán đúng không?” Phó Ý cúi người xuống cùng chiều cao với cô, mặc dù vẫn đang cười nhưng hai mắt nheo lại nhìn cô chằm chằm, khiến cho Khương Như Vũ thấy rõ sự nguy hiểm tỏa ra từ trong mắt anh: “Được, vậy anh trai liệt kê từng việc một cho em.”
Anh giơ tay nhéo mặt Khương Như Vũ, đúng lúc này Kiều Sâm qua đây nói đi nhận điện thoại, Phó Ý vô cùng mất kiên nhẫn đuổi cậu ta đi.
“Thứ nhất, đến Lâm Đại cũng không lên tiếng chào hỏi anh trai? Còn gạt tôi là đăng ký đại học Tấn Tây?”
“Thứ hai, ngày hôm đó em làm sao vậy? Cái gì gọi là “Vừa nhìn thấy anh liền muốn ngày ngày trò chuyện với anh”? Chỉ nhìn thấy bạn cùng phòng của tôi, còn thả thính bạn tôi, toàn bộ quá trình coi tôi như chết rồi phải không?”
Anh cũng tức giận nên hiển nhiên lực tay không quá nể nang, không bao lâu sau nước da trắng nõn của Khương Như Vũ lưu lại hai dấu tay đỏ ửng.
Nhưng cái này so với những tội ác anh làm thì không tính là gì.
Mấy tháng rồi không trả lời tin nhắn của cô, cô chỉ là nổi tính giận dỗi một chút thôi, sao tên xấu xa này còn dám nói lý?
Không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn, khi nhìn thấy cô không hề có chút tỉnh ngộ nào, còn làm bộ bản thân siêu cấp siêu cấp siêu cấp kinh ngạc, bây giờ còn muốn tức giận ngược lại cô, bày ra bộ dạng hơn người.
Tính tình cô dù có tốt đi nữa cũng không phải là bánh bao mềm để người ta tùy tiện bắt nạt.
‘Bang’ một tiếng hất tay anh ra, Khương Như Vũ hung dữ lên tiếng: “Anh là ai chứ, anh cũng không phải là bạn trai em, dựa vào cái gì mà chuyện lớn chuyện nhỏ của em cũng phải nói cho anh biết?”
“Cũng chỉ là dạy kèm em một năm mà thôi, anh đừng nghĩ bản thân mình quan trọng như vậy được không?” Khương Như Vũ siết chặt góc áo sơ mi, càng ngày càng gấp: “Tra hộ khẩu là việc bạn trai mới có thể làm, anh làm được sao?”
Cô trả lại anh toàn bộ lời anh từng chọc ghẹo cô, một chữ cũng không thiếu, chẳng qua đã thay đổi giọng điệu trêu đùa.
Con người khi tức giận, tính cách có lý trí đến đâu đi nữa thì cũng khó tránh khỏi việc nói ra vài lời gây tổn thương người khác.
Ví dụ vào giờ phút này.
Phó Ý từ từ thu lại nụ cười, thẳng người, ánh mắt nhìn cô dần dần nhuốm lạnh.
“Em thật sự nghĩ như vậy?” Giọng anh rất nhẹ, nghe như tùy ý nhưng Khương Như Vũ vẫn nghe ra sự tức giận và thất vọng xen lẫn trong đấy.
“Phải.” Chóp mũi bắt đầu cay cay, cô dứt khoát bất chấp tất cả: “Anh đã nói sẽ không bao giờ quên trả lời tin nhắn em gửi, hơn hai tháng, em gửi anh thành tích thi đại học anh không trả lời, em gửi anh giấy thông báo trúng tuyển của Lâm Đại anh cũng không trả lời.”
Hình như nói thế này hơi ấu trĩ nếu như anh thật sự bận rộn.
Nhưng anh có thể bận đến đâu?
Nghĩ đến người đàn ông này nhận được tin nhắn của mình nói không chừng chỉ liếc nhẹ một cái, sau đó giống như vừa rồi tiếp tục nói chuyện trêи trời dưới đất với em gái khóa dưới, ngực Khương Như Vũ nhói muốn chết, giống như có cái gì đó muốn nhô ra lại buộc phải kìm nén lại.
“Em muốn cho anh một kinh hỉ.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của cô đã mang theo sự nghẹn ngào.
Cô không ngẩng đầu, cũng không muốn thấy cảm xúc của người đàn ông phía trêи mình.
Vậy mà người đàn ông mới này còn giận dữ, chẳng biết nghe đến câu nào đột nhiên im lặng không lên tiếng.
“Bỏ đi.” Sự trầm mặc thình lình xuất hiện khiến Khương Như Vũ cảm thấy chả còn ý nghĩa gì nữa, chỉ thấy rằng anh lại đang nghĩ ra cái cớ gì đó để lừa gạt cô, nắm chặt tay: “Anh đừng giải thích nữa, dù sao lần trước cũng giải thích rồi, chẳng có ích gì.”
Cô xoay người muốn rời đi, ai ngờ còn chưa đi được mấy bước thì bị một lực vô cùng lớn kéo lại.
Còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông ban nãy tựa như câm đã đứng trước mặt cô, lực trêи tay không giảm chút nào.
Phía sau anh là bụi cây, đèn chùm nhỏ treo trước bụi cây bị dáng người to lớn của anh ngăn ở phía sau, đêm tối bao phủ khiến cho vẻ mặt anh mơ hồ không rõ.
Khương Như Vũ cho là anh có điều gì muốn nói, kết quả đợi một lúc lâu cũng nghe thấy từ nào phát ra từ trong miệng anh.
Cô giãy tay muốn thoát ra, Phó Ý lại nắm chặt khiến cô không thể nhúc nhích được.
Khương Như Vũ phát cáu, cất giọng không chút khách khí: “Anh còn chưa nghĩ xong cái cớ nào sao?”
“Tôi…” Phó Ý hiếm thấy giật giật khóe miệng, nhưng vẫn không nói được lời nào.
Chiếc điện thoại đó…
Trong lòng càng lúc càng bực bội, Phó Ý nhắm mắt, nghĩ thầm cứ thành thật thừa nhận đi.
Giấu giếm được nhất thời chứ chả giấu giếm được cả đời, còn có thể vĩnh viễn lừa gạt cô gái nhỏ mình là một gã nghèo trong nhà không có gì ăn sao?
Chi bằng giải quyết sớm rồi nghĩ cách dỗ dành nếu cô tức giận thì tốt hơn.
Ngón cái giữ lấy cổ tay vô thức vuốt nhẹ, Phó Ý sắp xếp lại ngôn từ, đang định khai thật với cô thì…
Bỗng dưng phía sau truyền tới giọng chửi mắng quen thuộc.
“Phó Ý đờ mờ đồ vô dụng nhà cậu, chạy đến phố Hoa Cảnh sửa di động hả? Ông đây đi làm tiếp một đám ngớ ngẩn nói tiếng Anh hai tiếng đồng hồ, nói đến rã miệng, má nó còn phải vòng tới vòng lui như Mario chui vào đường ống nước đi lấy di động cho cậu.”
Phó Ý: “...?”
Khương Như Vũ: “...?”
Anh cứng ngắc xoay người, một bóng đen bay theo đường vòng cung rơi trúng ngực, Trần Ngạn từ trong con đường nhỏ ở bụi cây đi tới, lúc này thấy cảnh tượng phía trước lại càng tức giận.
“Đê mờ còn ở đây tán gái?” Anh ta liếc mắt: “Đậu xanh một người sửa di động mất hai tháng có tư cách đéo gì để tán gái vậy?”