Việt Cơ

Chương 121




Công tử Kính Lăng vừa đề cập đến việc của Tần Thái tử Diễn, liền cùng chúng thực khách thương lượng đến nửa canh giờ, chờ đến khi chi tiết đại cục đều quyết định gần đủ rồi thì hắn mới khép hờ mắt, hơi lộ vẻ mệt mỏi.

Mọi người vừa bắt gặp dáng vẻ của hắn, vội vàng cáo từ ra về.

Vệ Lạc vốn đang ngồi phía sau cùng, những người này vừa động thì nàng cũng lập tức khom lưng lui về sau.

Nàng mới lui lại một bước, công tử Kính Lăng liền liếc nàng một cái: "Vệ Lạc ở lại."

"Dạ."

Vệ Lạc thi lễ, chậm rì rì lê về phía hắn.

Khi nàng cách trước mặt hắn khoảng năm bước thì tay phải của công tử Kính Lăng chỉ về phía tháp bên cạnh, "Tạ công tử." Vệ Lạc thi lễ, xoay người ngồi quỳ chân xuống.

Công tử Kính Lăng nhấc mắt, nhàn nhạt quan sát nàng: "Có một lễ vật cho ngươi!"

Lễ vật?

Vệ Lạc kinh hãi, nàng ngẩng phắt đầu, tò mò nhìn công tử Kính Lăng.

Nàng vừa ngẩng đầu liền đối diện khuôn mặt đặc biệt lạnh lùng của hắn. Lạnh lùng như thế, coi thường như thế, mà cũng thâm sâu khó lường như thế.

Hai tay công tử Kính Lăng hợp lại, nhẹ nhàng vỗ "Bốp" một cái, quát: "Mang lên."

Tiếng hắn vừa buông, hai kiếm khách liền bước vào, mỗi người bưng một hộp gỗ, nhanh chân tiến tới trước mặt công tử Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng quay đầu về phía Vệ Lạc, mặt vô cảm nói: "Qua xem đi."

Vệ Lạc càng hiếu kỳ, nàng chớp đôi mắt to, vội vã nhìn về hộp gỗ nọ.

Hai kiếm khách song song tới trước người Vệ Lạc, đồng thời trình hộp gỗ lên trước mặt nàng. Sau đó, một người đưa tay phải ra, hất gấm đỏ che trên hộp gỗ!

"Phịch" một tiếng!

Thân thể Vệ Lạc trượt xuống ngã mạnh ra sau, té bật ngửa trên đất! Nàng chật vật nằm trên đất, miệng há hốc, liên tục nôn khan mấy lần!

Nôn xong, khuôn mặt nhỏ của Vệ Lạc đã trắng bệch như tờ giấy, nàng cũng không bò dậy, chỉ vội vàng dùng ống tay áo che mắt, hoảng loạn la lên: "Mang đi!"

Hai kiếm khách không động đậy, công tử Kính Lăng vẫn vô cảm như cũ!

Lúc này Vệ Lạc hít một hơi, từ từ, từ từ thả ống tay áo che mặt xuống.

Bấy giờ sắc mặt của nàng vẫn trắng bệch, nhưng đã không còn hoảng loạn.

Vệ Lạc quay đầu nhìn về phía hộp gỗ.

Trên hộp gỗ mỗi một kiếm khách nâng đến, đều đặt một cái đầu nữ nhân đẫm máu!

Đầu người đẫm máu!

Hai đầu người này hiển nhiên vừa mới chém xuống, đều mở to đôi ngươi, một bộ chết không nhắm mắt. Trên dung mạo tú lệ kia vẫn có thể nhận ra sự hồn nhiên ngây thơ khi còn sống!

Đây là hai cái đầu của hai thị tỳ! Các nàng chính là hai thị tỳ canh giữ ở Hàn uyển!

Vệ Lạc cố nhịn kích động muốn nôn, một tay đè lên ngực, rũ mắt, thấp giọng cầu xin: "Xin mang đi đi."

Công tử Kính Lăng lúc này mới phất phất tay, hai kiếm khách trùm lại gấm đỏ lên hai đầu người, xoay người lui ra.

Bọn họ vừa đi khỏi, Vệ Lạc liền th ở dốc từng cơn.

Công tử Kính Lăng mặt chẳng chút cảm xúc liếc nàng một cái, lười nhác cầm tửu châm nhấp một ngụm rượu, lại phất tay: "Toàn bộ lui ra!"

"Dạ!"

Chỉ chốc lát, chúng nhân trong phòng đều lui hết không còn một ai, ngay cả tiếng thở mơ hồ cũng không có. Tựa như trong phạm vi mấy chục mét, chỉ độc hai người Vệ Lạc và công tử Kính Lăng.

Bấy giờ, công tử Kính Lăng nhàn nhạt gọi: "Vệ Lạc!"

Hắn gọi một tiếng rất ôn hoà, nhưng Vệ Lạc lại như bị điện giật bật dậy từ trên tháp. Nàng lảo đảo về phía trước một bước mới đứng vững, vội vã xoay người lại, vái chào công tử Kính Lăng đến cùng, run giọng đáp: "Vâng."

Trong giọng nàng tràn đầy kinh hoàng không cách nào che giấu.

Công tử Kính Lăng trễ nải dựa người về sau, cũng không xem nàng lấy một cái, lạnh nhạt nói: "Trong thiên hạ này, người biết ngươi là phụ nhân, chỉ có ngươi, và ta! Đúng hay không?"

Vệ Lạc ngẩn ra!

Tức thì nàng đã rõ, sở dĩ hai thị tỳ này bị giết, là vì họ đã biết nàng chính là thân nữ tử! Đúng rồi, thân là nô tỳ vốn không nên nghe trộm chủ nhân nói chuyện. Nhưng mà họ chẳng những nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng và công tử Kính Lăng, mà còn phát ngôn mai mỉa.

Lấy tai mắt tinh thông của công tử Kính Lăng, sao có thể không biết chuyện này?

Vệ Lạc rõ ra điểm này rồi, thì trong lòng trái lại càng tỉnh táo, nàng lần thứ hai vái chào thật thấp, đáp: "Vâng."

Công tử Kính Lăng nâng mắt nhàn nhạt nhìn nàng, âm thanh ôn hòa không chút gợn sóng, "Vệ Lạc, ngươi thực sự có tài." Hắn nói tới đây, âm thanh hơi khựng lại.

Sau khi hơi chần chờ, hắn từ từ mở miệng: "Hôm nay, ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có bằng lòng làm cơ thiếp của ta không?"

Vệ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nét mặt hắn vẫn rất bình thản, bình thản mà lạnh lùng, trong đôi mắt thẳm như đêm tối, trông không ra chút tâm tình xao động nào.

Vệ Lạc quan sát hắn một hồi, cắn c ắn môi dưới, lui về phía sau một bước, lần nữa vái chào thật thấp mà rằng: "Vệ Lạc không muốn!"

Nàng đáp lại rất kiên quyết, cũng rất bình tĩnh.

Nhưng chẳng biết vì sao trong khoảnh khắc bật thốt ra lời ấy, nàng cảm giác được một tia chua xót trong lòng, một sự chua xót mà nàng chưa từng nếm trải bao giờ.

Câu trả lời của Vệ Lạc hiển nhiên nằm trong dự liệu của công tử Kính Lăng. Hắn từ từ nhấp rượu, rũ mi thấp mắt, một hồi lâu mới từ từ nói: "Tốt."

Hắn nói tốt!

Tim Vệ Lạc giật thót, trong nháy mắt trăm mối cảm xúc tuôn trào trong lòng.

Âm giọng nhàn nhạt, lạnh lùng của công tử Kính Lăng chậm rãi truyền đến, "Vệ Lạc, tuy ngươi là phụ nhân, nhưng thực sự có tài. Ta yêu thích tài năng của ngươi, cam nguyện mạo hiểm che chở cho ngươi, ngươi cũng biết chứ?"

Vệ Lạc chậm rãi quỳ xuống, sấp người về phía trước, dập đầu, hành một đại lễ với hắn xong thì trầm giọng đáp: "Vệ Lạc biết."

"Tốt."

Công tử Kính Lăng cười nhạt, nhưng ý cười này chưa từng thấu đến đáy mắt.

Hắn đăm đăm nhìn Vệ Lạc, từ từ tiếp: "Ngươi không muốn làm cơ thiếp của ta, ta đường đường là công tử, tự nhiên sẽ không cưỡng cầu." Hắn nói tới đây, giọng hơi trầm xuống, "Trên đời phụ nhân rất nhiều, song, phụ nhân là kẻ sĩ có trí thức lại không mấy. Lần này, ta muốn trọng dụng ngươi, ngươi có đồng ý không?"

Vệ Lạc đương nhiên đồng ý, nàng dập đầu, dứt khoát đáp: "Vệ Lạc đồng ý!"

Công tử Kính Lăng gật gật đầu: "Tốt! Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy dùng sự xảo trá kẻ dưới tiểu nhân của ngươi, chu du giữa hiền sĩ sứ giả các nước! Vừa rồi chúng ta có đề cập tới việc của Tần thái tử, ngươi có nghe hết chứ?"

Vệ Lạc gật đầu: "Đã nghe toàn bộ."

"Tốt! Ngươi liền theo đó mà làm!"

Nặng nề nói tới đây, công tử Kính Lăng từ từ đứng dậy. Hắn chậm rãi tới trước người Vệ Lạc, y phục gần như sượt qua mặt nàng.

Lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gáy Vệ Lạc đang nằm phục trên đất không nhúc nhích, công tử Kính Lăng nhẹ giọng: "Đứng lên đi."

"Vâng."

Vệ Lạc đáp một tiếng, chậm rãi đứng dậy. Nàng vừa đứng lên thì chỉ cách công tử Kính Lăng chưa tới nửa mét.

Vệ Lạc cúi đầu, lặng lẽ lui ra sau.

Chân phải của nàng vừa nhấc chuẩn bị lui về, công tử Kính Lăng đã đưa tay ra, giữ lấy cằm nàng.

Hắn ép Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn mình, trên khuôn mặt tuấn mĩ lóe lên một tia băng lãnh, nhìn chòng chọc Vệ Lạc, giọng hắn thình lình trở nên lạnh lẽ đến đáng sợ, "Vệ Lạc, ngươi chính là phụ nhân!" Tay hắn siết cằm Vệ Lạc đến phát đau, nhưng không rõ tại sao, vào giờ phút này, Vệ Lạc chẳng hề thấy đau, có chăng chỉ là đủ mọi cảm xúc đang tiếp tục đảo lộn.

Công tử Kính Lăng âm u rằng: "Lúc ngươi từ chối làm phụ nhân của ta, từng nói không muốn dính dáng đến bất kỳ quân tử nào. Nhớ lấy lời ấy! Nếu vi phạm, nếu để một người nào biết Vệ Lạc ngươi là phụ nhân, ta tất khiến ngươi thống khổ đến nỗi không muốn sống nữa!"

Sau khi rét buốt ném ra câu này, công tử Kính Lăng vung tay thả Vệ Lạc ra, ống tay áo của hắn hất lên, xoay người đi ra ngoài.

Vệ Lạc kinh ngạc đứng tại chỗ, cúi đầu không nhúc nhích. Chỉ nghe thấy tiếng quát của công tử Kính Lăng truyền đến, "Tang nữ!"

"Vâng."

Một nữ tử hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ, dáng người xinh xắn thoáng chốc xuất hiện ở cửa thư phòng. Công tử Kính Lăng không hề ngoảnh đầu nhàn nhạt ném thêm một câu, "Từ đây về sau, ngươi là người bên cạnh Vệ Lạc."

"Dạ."

Giữa lúc Tang nữ đang dịu dàng cúi chào, hắn đã nhanh chân rời đi.

Vệ Lạc mãi đến giờ này mới từ từ quay đầu lại, dõi theo bóng lưng hắn.

Nửa ngày, đầu óc nàng đều trống rỗng.