Việt Cơ

Chương 122




Cho tới nay Vệ Lạc vẫn luôn hy vọng có ngày này, nhưng khi nó thật sự đến, nàng lại rầu rĩ mất mát, phảng phất như có một thứ đột nhiên bị lôi đi, khiến đầu óc nàng trống rỗng, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Nàng cứ mãi trông theo bóng lưng hắn rời đi, chậm rãi cúi thấp đầu, từ từ, từ từ xoay người.

Lúc sau cùng công tử Kính Lăng có cảnh cáo nàng, không thể có quan hệ thân mật với bất kỳ nam nhân nào, cũng không thể để bất cứ người nào biết nàng là nữ tử. Nếu không, hắn sẽ khiến nàng sống không bằng chết. Mà Tang nữ này, tất nhiên là hắn đặt bên cạnh mình để giám sát.

Thẫn thờ hồi lâu, chẳng hiểu vì sao, Vệ Lạc lại nhớ lại lời cảnh cáo của hắn, tinh thần phấn chấn, từ trong mềm nhũn vô lực, uể oải cực kỳ hồi phục lại.

Đây quả là kỳ quặc mà! Hắn cảnh cáo, uy hiếp mình như vậy, mình lại còn nhân thế mà phấn chấn? Vệ Lạc, mi quả là quá kỳ quặc mà.

Vệ Lạc vừa chuyển tâm tư vừa quay trở về.

Mà lúc này thì công tử Kính Lăng đang nhanh chân hướng về phía hậu uyển. Ở nơi đó, có vô số mỹ nhân, bọn họ sẽ toàn tâm toàn ý làm hắn vui lòng, làm hắn sảng khoái.

Bước chân hắn có chút vội vàng, khi đến một mảnh rừng đào rậm dày, phía trước loáng thoáng tiếng cười yêu kiều của phụ nhân thì đột nhiên, một bóng người vù xuất hiện sau lưng hắn, đồng thời, một giọng nói khô khốc vang lên, "Công tử, cớ gì vội vã?"

Công tử Kính Lăng ngẩn ra, dừng bước.

Hắn từ từ ngoảnh đầu lại.

Đối mặt với người đến, công tử Kính Lăng bật cười một tiếng, trầm giọng đáp: "Cuộc đời của Kính Lăng, chưa từng giống những ngày qua, vui buồn thất thường như vậy!" Hắn nói tới đây, âm thanh lạnh lẽo, "Chẳng qua là một phụ nhân mà thôi, suýt chút nữa bởi đó mà loạn tâm."

Người kia chỉ lẳng lặng quan sát hắn, không hề đáp lời.

Công tử Kính Lăng cũng không cần hắn ta đáp lại, ống tay áo hắn phất một cái, nhanh chân quay trở về, quăng từng tràng cười yêu kiều kia ra sau lưng.

Ngày thứ hai, sáng sớm Vệ Lạc đã theo Nam công ra ngoài.

Nam công là một trong những gia thần công tử Kính Lăng nể trọng nhất. Lão giỏi mưu lược, tâm có cái hiểm núi sông (1), con người giảo hoạt mà bất chính.

Giờ đây, Vệ Lạc cũng giảo hoạt bất chính thế ấy đã là trợ thủ của lão, cùng lão ứng đối với các hiền sĩ và sứ giả các nước.

Trong thành Tân Điền người đến người đi, ngựa xe như nước.

Vệ Lạc trốn trong phủ Kính Lăng đã lâu, hiện tại rốt cuộc có thể giống một hiền sĩ bình thường, ngồi trong xe ngựa, ừm, bên cạnh có Tang nữ, bên ngoài có kiếm khách tùy tùng.

Vệ Lạc quay đầu lại liếc có đến hai mươi, ba mươi kiếm khách theo sát mình và Nam công, lại xem ánh mặt ngưỡng mộ của người đi đường, đột nhiên cảm thấy rất nở mày nở mặt, rất đắc ý, rất có cái thoả mãn "Đại trượng phu phải làm nên dường ấy vậy" (2).

Đoàn người đang tiến lên, đột nhiên, phía trước truyền đến một tràng tiếng vó ngựa vùn vụt và tiếng hò hét. Tiếng hét cực kỳ ầm ã, tiếng vó ngựa càng như dời non lắp biển mà tới.

Trên đường phố người người qua lại, vốn là nước chảy không lọt. Tiếng gào thét và tiếng vó ngựa vừa ra, nhất thời nhốn nháo cả lên. Dân chúng dồn dập tránh sang hai bên, vì chạy cuống cuồng mà vô số sọt trúc và hàng hoá vương vãi khắp nơi.

Trong nhốn nháo, ngự phu cuống quýt cho xe ngựa của Vệ Lạc và Nam công tấp vào một bên. Có thể gây mất trật tự giữa đường thế này, tất không phải kẻ bình thường.

Chỉ chốc lát, một đội vương tôn thiếu niên vừa phóng ngựa vừa hò hét chạy tới. Trong những vương tôn thiếu niên nọ có không ít là người Tấn, nhưng chạy phía trước, được người Tấn vây chính giữa lại là mấy thiếu niên người Sở.

Những kẻ này xem đường phố như chốn không người, đụng trái đá phải. Vệ Lạc lặng nhìn một màn ấy, nhìn mấy bách tính bị ngựa xô ra xa, ngã mạnh xuống đất, miệng thổ máu, chẳng rõ còn sống nổi không, không khỏi thở dài một hơi.

Tiếng thở dài của nàng vừa buông, một tiếng thở dài to rõ hơn rất nhiều từ sau lưng nàng đồng thời vang lên. Tiếng thở dài lớn như vậy, lấn át toàn bộ âm thanh, khiến không ít người đều nhìn về phía này.

Người vừa thở dài ưỡn ngực ngẩng đầu, không hề để ý đến ánh nhìn soi mói của kẻ khác. Đang lúc ngựa phi nước đại càng ngày càng gần như cuồng phong gió lốc, bụi mù từ đội kỵ mã đã thốc lên tới mặt Vệ Lạc, thì hắn lại nhanh chân đến gần nàng, hai tay chắp lại, cao giọng hỏi: "Hà cớ gì huynh đài thở dài?"

Hắn ta đi vừa vặn tới gần giữa đường, đám kỵ sĩ phóng vọt tới, hắn ta ắt không thể may mắn tránh thoát!

Vệ Lạc ngẩng đầu, nhìn về phía hiền sĩ thanh niên khoảng hai hai hai ba tuổi, mắt phượng mảnh dài, vóc người thon cao, trong tuấn đ ĩnh lại mang vài phần nho nhã này, liền vội vàng chắp hai tay, lui về phía sau một bước: "Các hạ nhanh tránh đi!"

"Tránh?" Hiền sĩ thanh niên cười dài một tiếng, tiếng cười sang sảng như phá tan mây xanh. Giọng hắn vang dội: "Cần gì phải tránh -"

Mấy chữ này cực to cực rõ, hào khí ngất trời!

Mà lúc này, đoàn ngựa đã bay nhanh đến!

Ngay khi ngựa vọt tới, gió giật sấm rền, chỉ chút nữa là va mạnh vào hiền sĩ thanh niên kia thì hắn ta giơ tay, vèo một cái rút ra bội kiếm trang sức từ bên hông!

Trên phố phường đông, ngàn người chú mục! Trường kiếm vừa xuất, ánh vàng chiếu rọi!

Giữa lúc chúng nhân còn kinh ngạc trừng lớn mắt, giữa lúc giọng hiền sĩ nọ hãy còn ngân vang, thì chỉ thấy hắn xoay người, bội kiếm trong tay vẽ một đường, trên không trung lướt qua một tia sáng vàng nhạt, kiếm hạ -

Kiếm hạ! Máu phun -

Chỉ nghe phập một tiếng, một kiếm nặng nề chém lên đầu con ngựa dẫn trước! Kiếm kia vừa ra, bốn bề gió rít, trên mũi kiếm, một tia sáng vàng nhạt lóe lên, giây lát, đã chặt rơi đầu con ngựa.

Máu tươi bắn cao ba mét, con ngựa không đầu vẫn còn chạy tới. Mà chúng kỵ sĩ lại kinh hoàng gào thét, rú lên cầu cứu! Trong hỗn loạn, bọn họ va vào nhau, còn tên kỵ sĩ dẫn đầu thì từ trên lưng ngựa bắn tung lên thật cao, chẳng mấy chốc "ầm" một tiếng đập xuống đất, thân thể giật giật liền không động đậy nữa, cũng không biết còn sống hay không.

Biến hóa này chỉ trong nháy mắt. Nháy mắt mười mấy thiếu niên xô vào nhau, nháy mắt trên đường có đến mấy chục người bị đụng đè, nháy mắt những thiếu niên kia người nào cũng ngã lăn trên đất, kêu cha gọi mẹ, ai cũng mang thương.

Hiền sĩ đó thấy cảnh này, vèo một tiếng, tra bội kiếm đẫm máu vào vỏ, sau đó hai tay chống nạnh, ngửa đầu cười phá lên.

Người này dung mạo tuấn đ ĩnh, lại vừa sau khi giết người cười giòn, thực sự là khí nuốt núi sông, khiến chúng nhân chỉ có thể ngơ ngác nhìn.

Trong tiếng cười lớn, hiền sĩ cũng không truy hỏi Vệ Lạc sao lại thở dài nữa. Hắn ta vừa cười, vừa giẫm lên chúng thiếu niên đang người ngã ngựa đổ mà qua, vút giọng mà xướng, "Phẫn nộ rút kiếm! Dẫu quân hầu công khanh, cũng máu phun năm bộ! Sướng thay, sướng thay -"

Trong tiếng ca vang, ống tay áo của hắn ta vung lên, sải bước mà đi. Khi hắn ta đi được mấy trăm bước thì quân phòng vệ trong thành mới vội vàng đuổi theo bắt người. Giữa tiếng quát tháo sốt ruột, tiếng cười của người kia ngày càng vang dội, dưới chân cũng cực nhanh, rẽ qua rẽ lại thì bóng lưng nọ đã biến mất trước mắt chúng nhân.

Vệ Lạc dõi theo bóng lưng của người nọ, đầy mắt hiếu kỳ. Bấy giờ, giọng Nam công từ sau lưng nàng truyền đến, "Trượng phu này ắt là Kiếm Cữu!"

"Kiếm Cữu? Là ai vậy?"

Vệ Lạc quay đầu, rất hứng thú hỏi.

Nam công thở dài nhìn chúng vương tôn đang được thành vệ quân nâng dậy, giãy giụa đứng lên, nói rằng: "Kiếm Cữu nọ là tông sư trẻ tuổi nhất chư quốc. Nghe rằng kiếm thuật kẻ này truyền thừa từ Hoàng đế. Hắn tùy hứng ngông cuồng, vung kiếm duy một lòng, chẳng nể nang vương tôn, nhiều lần giết người giữa đường, đã bị lùng bắt lâu rồi. Song kẻ này càng bị truy kiếm thuật càng cao, làm người vô cùng đau đầu."

Hóa ra là vậy.

Vệ Lạc có chút mê mẩn trông về hướng người kia rời khỏi, thầm nghĩ: "Vung kiếm duy một lòng? Là chuyện khoan khoái nhường nào. Nếu có một ngày mình cũng được tung hoành như vậy thì thật tốt. Mình cũng không giết người, mình chỉ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không ai cản được!

Nam công nói đến đây thì xoay người đi đến xe ngựa. Bấy giờ, một tiếng cười chợt vang lên, "Vương tôn phóng ngựa hành hung thì có thể, Kiếm Cữu bên phố giết người thì không thể! Chao! Thói đời dường ấy, nhân tâm bất cổ! Nhân tâm bất cổ mà (lòng người không còn chân chất)!"

Lời này có chút ý tứ, Vệ Lạc ngoảnh đầu nhìn, bắt gặp một lão hán áo gai giắt kiếm, hai tay nâng một vò rượu lớn, vừa đi vừa ngửa đầu uống. Vệ Lạc dõi theo bóng lưng càng ngày càng xa của người nọ, hai mắt sáng rỡ: Thế giới bên ngoài thật đặc sắc, ta ở trong phủ Kính Lăng nào bắt gặp được nhân vật như thế?

Có điều lời của lão hán say rượu kia, cũng chính là suy nghĩ trong lòng của chúng hiền sĩ. Lúc Vệ Lạc leo lên xe thì trên đường phố đã sôi nổi bàn tán chuyện này. Vệ Lạc mơ hồ nghe có người than thở: "Nước Sở thế mạnh, vương tôn nước Sở liền có thể phóng ngựa trên đường Tân Điền ta. May mà người xuất kiếm là Kiếm Cữu. Người Sở không thể bắt được!"

"Đúng vậy đúng vậy."

Lúc này, xe ngựa đã bắt đầu chạy đi. Thấy Vệ Lạc vẫn còn đưa đầu ra ngoài ngó quanh quất, một kiếm khách áo gai lớn tiếng cười với nàng: "Tiểu nhi nếu không bỏ được, ngày khác gặp Kiếm Cữu cứ tiến cử lên giường đi! Nghe danh Kiếm Cữu làm người phóng túng đã lâu, chẳng coi ai ra gì, nửa năm khó nói một chữ! Hắn ta vừa rồi lại mở miệng với ngươi, tất là vừa ý ngươi rồi. Tiểu nhi nên chuẩn bị cho thật tốt đi. Ha ha ha..."

Người này càn quấy cười sang sảng, dẫn tới người đầy đường đều dồn mắt về phía Vệ Lạc. Vệ Lạc vội vã rụt đầu, kéo màn xe tránh đi.

- ------------------o------------------

(1) sơn hà chi hiểm: tớ cũng không rõ nghĩa chỗ này lắm, chỉ tìm được 1 điển cố: Một hôm Ngụy Vũ hầu bơi thuyền xuôi theo dòng sông Tây Hà, nói với Ngô Khởi rằng: "Núi sông hiểm trở quả là của quý của nước Ngụy." Ngô Khởi thưa: "Giữ nước cốt ở đức chứ không ở chỗ đất đai hiểm yếu. Ngày xưa, Tam Miêu bên trái là hồ Động Đình, bên phải là hồ Bành Lãi, nhưng vì không trau giồi đức nghĩa, nên bị vua Vũ diệt. Đô thành vua Kiệt nhà Hạ, bên trái là Hoàng Hà, bên phải là Thái Sơn, Hoa Sơn, núi Y Khuyết ở phía nam, núi Dương Trường ở phía bắc nhưng vì chính sự bất nhân, nên bị vua Thang diệt. Nước của vua Trụ nhà Ân, bên trái là núi Mạnh Môn, bên phải là Thái Hành Sơn, Trường Sơn ở phía bắc, sông Đại Hà chạy dọc phía nam, nhưng vì chính sự không có đức cho nên bị Vũ Vương diệt. Do đó mà xem, thì giữ nước ở đức chứ không ở chỗ hiểm. Nếu mà vua không lo tu đức, thì người trong thuyền đều là nước địch vậy." Ngụy Vũ hầu tán đồng, bèn phong Ngô Khởi làm Tây Hà thái thú.

Hay ý nói là ông này chẳng phải hạng quân tử có đức nhỉ 😀

(2)Đại trượng phu đương như thị dã: câu nói của Lưu Bang