Việt Cơ

Chương 214




Thân ảnh công tử Kính Lăng khuất dần. Trên sập đối diện, hơi thở của hắn cũng không còn. Vệ Lạc cúi đầu, Nghĩa Tín quân cũng im lặng, hai người thật lâu không nói một lời.

Cũng không biết qua bao lâu, những người dự yến lần lượt ra về. Vệ Lạc đờ đẫn đứng dậy, theo sau Nghĩa Tín quân chậm rãi bước ra ngoài.

Đến cửa đại điện, nàng mới hoàn hồn lại, cũng không ngẩng đầu, chỉ thấp giọng hỏi: "Tố?"

"Ừ?" Giọng Nghĩa Tín quân vẫn còn chút hoang mang.

Nghe giọng hắn, Vệ Lạc không khỏi do dự một hồi.

Nghĩa Tín quân lại hỏi: "Chuyện gì?"

"Chiếc áo choàng này, là chàng vì ta mà chuẩn bị sao?"

Thanh âm Nghĩa Tín quân mơ hồ vọng lại từ phía trước: "Không phải Lạc tự chọn sao?"

Vệ Lạc nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng. Trong đầu nàng hiện lên ánh mắt sung sướng rạng rỡ của công tử Kính Lăng khi vừa nhìn thấy nàng.

Tiếng thở dài của Vệ Lạc nhỏ đến mức không thể nghe thấy, không biết Nghĩa Tín quân có nghe được không. Nhưng sau đó, hắn không nói gì nữa.

Hai người trở về phòng riêng của mình.

Vừa trở lại phòng ngủ, Vệ Lạc cho thị tỳ lui ra, nằm thẳng đơ trên giường trừng mắt nhìn trần nhà, cứ như vậy không nhúc nhích. Ánh nến le lói chiếu vào, đôi mắt đen láy của nàng lúc này trong suốt, lệ ý ẩn hiện.

Thời gian trôi qua, ánh đèn ngoài sân dần mờ đi, tiếng nhạc ồn ào cũng xa dần. Thiên địa dần trở lại yên tĩnh ban đầu, phảng phất chưa từng có sự sống, chưa từng có cái chết, là một sự yên lặng từ ngàn xưa.

Trong sân, thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân của Nghĩa Tín quân. Hắn đi đi lại lại, lặp đi lặp lại.

Lúc này bên cạnh Nghĩa Tín quân chỉ còn lại chúng kiếm khách. Chúng hiền sĩ đã theo nhóm chư thần dẫn tư binh đi đến đất phong, hoặc có những nhiệm vụ bí mật khác.

Vệ Lạc nghĩ, nếu có chúng hiền sĩ ở đây, chắc chắn sẽ có người khuyên can. Nàng nghe tiếng bước chân, chậm rãi nhắm mắt.

Đêm đó, Nghĩa Tín quân gần như không ngủ. Với thính giác nhạy bén, Vệ Lạc thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hắn trở mình, tiếng bước chân, tiếng lẩm bẩm...

Đêm đó, Vệ Lạc cũng không ngủ. Mãi đến khi mặt trời mọc ở phương Đông, chúng thị tỳ gọi dậy dùng bữa, nàng mới giãy giụa bò dậy.

*****

Buổi chiều đoàn người lên đường. Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân ngồi trong xe ngựa dựa vào nhau. Đàn hương thoang thoảng, nhưng không hiểu sao cả hai đều im lặng. Vài lần Vệ Lạc muốn phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt hoảng hốt giãy giụa của Nghĩa Tín quân.

Nàng đành nuốt lời định nói vào bụng, nhắm mắt, cảm nhận nội lực lưu chuyển trong cơ thể giữa những xóc nảy của xe ngựa.

Không biết bao lâu sau, nàng nghe thấy tiếng ngựa hí vang lên. Giữa tiếng vó ngựa, còn có một thanh âm từ tính trầm thấp.

Thanh âm ấy rất nhẹ, rất xa, mơ hồ theo gió mà đến. Nhưng không hiểu sao, nó lại đâm thẳng vào màng nhĩ Vệ Lạc.

Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa màu đen tiến lại gần.

Đó là xe ngựa của công tử Kính Lăng.

Xe ngựa càng lúc càng gần.

Chẳng mấy chốc, gương mặt công tử Kính Lăng xuất hiện trước mắt Vệ Lạc và Nghĩa Tín quân.

So với hai người tiều tụy, thần thái hắn trông có vẻ tươi tỉnh sáng láng. Nhưng Vệ Lạc biết, nam nhân này có thể chỉ ngủ hai canh giờ một ngày mà hôm sau vẫn sinh long hoạt hổ.

Công tử Kính Lăng nhìn lướt qua Vệ Lạc, rồi quay sang Nghĩa Tín quân.

Hắn mỉm cười với Nghĩa Tín quân, chắp tay, thấp giọng nói: "Lần này chia tay, e rằng phải một thời gian nữa mới gặp lại. Quân xin bảo trọng!"

"Công tử bảo trọng!"

Công tử Kính Lăng cười, hàm răng trắng lộ ra. Hắn nhìn sâu vào mắt Nghĩa Tín quân, chậm rãi nói: "Mong quân suy nghĩ kỹ về những lời tối qua. Trong vòng ba tháng, Kính Lăng sẽ phái người đến Tề."

Nghĩa Tín quân sững sờ, cánh môi run rẩy nhưng không nói nên lời.

Công tử Kính Lăng thấy vậy, hơi hơi mỉm cười. Nụ cười này thật bình thản.

Hắn quay sang Vệ Lạc.

Ánh mắt vừa chuyển, nụ cười trên mặt hắn, sự bình thản trong mắt hắn, đều nhanh chóng biến mất.

Hắn ngây người nhìn Vệ Lạc, nhìn đôi mắt mặc ngọc của nàng.

Yết hầu hắn chuyển động, sau một lúc lâu sau, mới khàn giọng gọi: "Tiểu nhi."

Vệ Lạc ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn hắn không chút gợn sóng.

Công tử Kính Lăng đối diện với gương mặt bình tĩnh đến gần như lạnh lùng của nàng, lông mày nhíu lại, hắn mím môi mỏng, khẽ nói: "Tiểu nhi, ta thích nàng."

"Tiểu nhi, ta thích nàng."

"Tiểu nhi, ta thích nàng."

Sáu chữ đơn giản, nhưng như tiếng chuông cổ mộ, nặng nề vang lên bên tai Vệ Lạc, làm cho đầu óc nàng ong ong một mảnh.

Những lời này, nàng từng nghe trong lúc tình nùng. Nhưng lúc này, lời nói của hắn lại thêm vài phần thận trọng, vài phần chấp nhất.

Hàng mi dài của Vệ Lạc bắt đầu run rẩy.

Sau một lúc lâu, nàng chỉ có thể chớp chớp hàng mi, nỗ lực mà đem nước mắt bức trở về.

Công tử Kính Lăng ngây người nhìn nàng. Lúc này, tiếng gọi của chúng thần đã vọng lại từ xa.

Hắn ngoái đầu nhìn, thấy đoàn xe đã đến ngã ba đường, một hướng đi Tề, một hướng đi Tấn, từ đây mỗi người một ngả.

Nhìn hai con đường rẽ lối, ánh mắt hắn buồn bã, quyết đoán quay đầu, chăm chú nhìn Vệ Lạc. Thanh âm hắn ôn nhu, trầm thấp nói: "Tiểu nhi, ta thích nàng. Nếu có thể có được nàng, ta sẽ lấy lễ chính thê nghênh đón. Tiểu nhi, nàng có vui không, ta vừa quyết định như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết."

Lời nói của hắn thực ôn nhu, thực triền miên...

Nước mắt Vệ Lạc trào ra, lăn dài trên hàng mi.

Nàng hít một hơi, lắc lắc đầu, há miệng th ở dốc, lạnh giọng nói:: "Ta làm sao còn có thể vui..."

Lời nói chưa dứt, nàng ngẩng đầu lên, chỉ còn thấy bóng dáng công tử Kính Lăng quay lại xe ngựa, dần khuất xa.

Hắn đã đi rồi.

Hắn cứ thế ném xuống một câu rồi bỏ đi, thậm chí không cho nàng cơ hội mắng nhiếc, châm chọc hắn một phen.

Hắn nghĩ hắn là ai, cho rằng chỉ cần hứa hẹn một vị trí chính thê, nàng sẽ vui mừng đến rơi lệ, sẽ quên đi mọi hận thù, oán giận, sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, quay về bên hắn sao?

Vệ Lạc nghiến răng, oán hận nghĩ.

*****

Khi xe ngựa của công tử Kính Lăng rẽ vào đường quan đạo của Tấn, hắn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đẫm lệ của Vệ Lạc, đôi mắt mặc ngọc được nước mắt rửa sạch trong suốt vô cùng, ánh mắt sáng ngời hướng về phía hắn mà trừng.

Thấy vậy, khóe miệng hắn nhếch lên, lông mày giãn ra.

Chúng kiếm khách bên cạnh thấy hắn đột nhiên vui vẻ, không khỏi nhìn nhau. Một kiếm khách cười hỏi: "Công tử vì sao bật cười?"

Công tử Kính Lăng liếc nhìn hắn, cười khẽ, định nói rằng mình vui mừng. Nhưng nghĩ lại, dù có nói ra, những người này cũng không thể hiểu được. Vì vậy, hắn lại ngậm miệng.

Hắn mỉm cười, thầm nghĩ: Tiểu nhi vẫn còn yêu ta, si mộ ta. Nghe ta hứa lấy lễ chính thê, nàng đã vui mừng đến rơi lệ...