Việt Cơ

Chương 92




Vệ Lạc thản nhiên trở về. Đi tới một hồ nước, nhân lúc xung quanh không có ai, nàng lấy kiếm gỗ ra rửa sạch, dự định vót thêm một cái.

Tùy tiện tìm một rừng trúc trong phủ, sau khi lấy một đoạn trúc thì xoay người quay về.

Vệ Lạc đi rất chậm, bình an qua ba ngày này, đối với nàng mà nói cảm giác rất thả lỏng rất tốt lành. Nàng rất quý trọng cảm giác này.

Dù vậy, đầu óc nàng vẫn không ngừng nghỉ. Nàng đang suy nghĩ, công tử Kính Lăng có thể sẽ dùng thủ đoạn nào. Đồng thời nàng cũng tính toán phải làm sao đối phó những thủ đoạn của hắn.

Khi nàng bước vào phòng thì hai thị tỳ lập tức tiến lên nghênh đón. Bọn họ dịu dàng cúi chào nàng, một thị tỳ nhẹ giọng nói: "Công tử gọi ngài."

Kính Lăng tìm mình sao? Tâm Vệ Lạc không khỏi co rút.

Nàng mím môi, gật đầu đáp: "Được."

Nàng nhanh chân bước vào phòng, thay một bộ thâm y khác. Vừa nãy nàng mới giết người, tuy y phục trên người không dính máu, nhưng chỉ sợ vẫn vương lại mùi tanh. Trước mặt người như công tử Kính Lăng thì hết thảy đều không được qua loa.

Chưa tới ba ngày mà Vệ Lạc cảm thấy dường như đã rất lâu. Khi nàng bước vào sân viện của công tử Kính Lăng thì có chút thất thần.

Theo thị tỳ dẫn đường, nàng đi tới phía Tây hoa viên.

Mới bước vào cửa vườn hình vòm, Vệ Lạc đã liếc thấy vài người ngồi giữa rừng hoa đào nở rộ. Hoa rụng lả tả, cỏ cây xanh ngát, tiếng cười râm ran, hương rượu phiêu đãng, vừa vào nơi này, Vệ Lạc liền cảm nhận được một luồng khí phú quý an nhàn.

Đi qua một cụm hoa đào, mấy người ngồi trên cỏ đã xuất hiện trong tầm mắt Vệ Lạc. Trong đó người ngồi chếch nàng là quen thuộc nhất. Bóng người hiên ngang hùng vĩ, mặt bên tựa điêu khắc kia khiến nàng khi nhìn thấy, bất kể lúc nào nơi nào dưới trường hợp nào, tim đều đập nhanh hơn.

Ngồi bên cạnh công tử Kính Lăng, đối diện với Vệ Lạc là Thập Tam công chúa. Nàng ta đang làm nũng, cơ thể mềm mại như không xương rung rung theo tiếng cười, một khoảng cổ trắng mịn mơ hồ lộ ra, cùng với hoa đào xung quanh vẽ thành cảnh xuân rực rỡ nhất.

Thập Tam công chúa cười hết sức xinh đẹp, hết sức hoa chi chiêu triển (1).

Nàng ta đang cười, nhưng vừa liếc thấy Vệ Lạc đang đới diện đi đến, tiếng cười liền có chút khô khốc, vẻ mặt cũng căng cứng.

Nàng khác thường làm hai vị thanh niên khác quay nhìn về phía Vệ Lạc. Hai người này vừa liếc Vệ Lạc liền quay đầu lờ đi.

Vệ Lạc cúi đầu, bước nhẹ tới bên cạnh công tử Kính Lăng, cách hắn năm bước thì nàng chắp tay cẩn thận hỏi: "Công tử gọi tôi?"

Công tử Kính Lăng rũ mắt, ngón trỏ tay phải khi có khi không gõ lên kỷ, trông vẻ đang suy nghĩ.

Hắn nghe giọng Vệ Lạc rồi, tiếng gõ vẫn không dừng, nhàn nhạt phân phó: "Gọi Việt cơ đến."

Việt cơ?

Trong lòng Vệ Lạc căng thẳng! Nháy mắt con ngươi nàng hơi phóng to, tim lại càng đập ầm ĩ!

Kiếm khách hầu bên cạnh công tử Kính Lăng chắp hai tay, cao giọng đáp: "Dạ." Xoay người nhanh chân rời đi.

Vệ Lạc nhìn bóng lưng kiếm khách rời đi, thầm nghĩ: Hóa ra là chỉ Việt công chúa? Nàng ta tìm tới rồi sao? Nếu nàng ta đến rồi, sao công tử còn gọi mình đến? Chẳng lẽ, chẳng lẽ?

Phần sau, nàng quả thực không dám nghĩ tới.

Vệ Lạc cúi đầu không hề nhúc nhích, suy nghĩ đủ kiểu và bất an đều bị nàng cắn chặt trong hàm răng.

Lúc này công tử Kính Lăng dừng gõ, hắn cũng không quay đầu nói: "Vệ Lạc?"

Vệ Lạc sững sờ, lập tức đáp lời: "Vâng."

"Đến gần đây."

..."Dạ,"

Vệ Lạc bước đến hai bước, thấy công tử Kính Lăng vỗ vỗ lên thảm cỏ bên cạnh, nàng không thể làm gì khác hơn là chậm rãi ngồi quỳ gối ở chỗ hắn vừa vỗ.

Vệ Lạc vừa quỳ xuống, công tử Kính Lăng lại nhàn nhạt nói: "Lại gần đây."

"Dạ."

Vệ Lạc lết đầu gối hai bước, đến gần công tử Kính Lăng.

Lúc này, giữa hai người chỉ cách khoảng một thước.

Vệ Lạc lại ngửi thấy hơi thở nam tính thơm long tiên hương trên người hắn, nàng phát hiện nhịp tim mình lại bắt đầu mất khống chế.

Công tử Kính Lăng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn về phía Vệ Lạc.

Bấy giờ Vệ Lạc yên lặng quỳ, thấp mắt rũ mi, từ vẻ mặt không nhìn ra bất kỳ bất an hay suy nghĩ nào.

Hắn nhìn chăm chú vài lần, không biết tại sao lại thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài này vừa rơi vào tai, Vệ Lạc không khỏi chớp chớp mắt, song nàng vẫn không ngẩng đầu.

Chậm rãi, công tử Kính Lăng vươn tay ra, khoan thai đặt tay phải lên đầu Vệ Lạc.

Hắn vừa làm hành động này Vệ Lạc liền run bắn, cơ mặt thập tam công chúa giật giật, hai thanh niên quý nhân khác lại trợn to mắt – thì ra công tử Kính Lăng coi thường ái tình, thật sự đối với tiểu nhi này có sự khác biệt!

Công tử Kính Lăng không hề để tâm suy nghĩ của người khác, hắn đặt tay lên đầu Vệ Lạc, nhẹ nhàng vuốt v e. Dưới hành động của hắn, tim Vệ Lạc càng co rút, không tự chủ thầm nghĩ: Hắn, hắn kêu người gọi Việt công chúa tới, lại đối với mình như vậy, có phải là muốn xử trí mình không?

Vừa nghĩ như thế, nàng suýt nữa run cầm cập cà người.

Nhưng trong cơn bất an này, chẳng biết vì sao nàng lại lờ mờ cảm giác được từ trên người công tử Kính Lăng tỏa ra một sự thân mật nào đó, đúng, là thân mật. Bởi vậy, nhịp tim nàng lại càng dồn dập. Cũng vì thế, nàng chỉ run rẩy một chốc liền thôi.

Bàn tay lớn của công tử Kính Lăng đặt trên đầu Vệ Lạc vuốt v e hai lần, một lát sau trầm thấp nói: "Sao tiểu nhi lại sợ ta đến vậy?"

Lời này có phần thất vọng!

Lời này thật sự có phần thất vọng!

Vệ Lạc kinh sợ, suýt chút nữa ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Sắc mặt Thập Tam công chúa tái mét.

Hai thanh niên quý nhân lại không sao cả, câu nói của công tử Kính Lăng chỉ là đã xác minh suy đoán của bọn họ, ngài ấy quả nhiên có tâm yêu mến tiểu nhi này.

Công tử Kính Lăng vẫn chẳng để ý suy nghĩ của mọi người về hắn. Hắn nói ra câu này rồi, tay di chuyển xuống phía dưới, xoa khuôn mặt nhỏ của nàng.

Ngón tay thon dài của hắn xoa nhẹ gương mặt Vệ Lạc, động tác ung dung. Trái tim đang co rút của Vệ Lạc càng đập mạnh không ngừng.

Bất tri bất giác nàng nín thở, cẩn thận lắng nghe mỗi một âm thanh của hắn. Một sự chờ mong hy vọng tràn ra từ trong xương tủy, bắt đầu đâm chồi, lớn mạnh, cuối cùng gào thét lên!

Ngón tay thon dài ấm áp, mang theo chút thô ráp của hắn lướt qua khuôn mặt mềm mại của nàng. Sau đó, Vệ Lạc đang dỏng tai tập trung nghe thấy được giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến, "Ta không phải người hung ác, cần gì phải sợ ta đến thế?"

Trong câu nói này vẫn mang theo cảm khái, mang theo một sự thất vọng như cũ!

Tim Vệ Lạc bỗng nhiên vọt thẳng lên trời, một tia mừng rỡ như điên tựa mưa sa xuống đầu nàng: Hắn có tâm không bỏ được mình rồi! Hắn nói với mình hắn sẽ không dễ dàng động sát cơ! Hắn đối với mình có cảm giác rồi! Hắn buông không được, hắn có thất vọng, hắn, hắn, hẳn là mấy ngày nay, hắn có nhớ mình rồi...

Trong cơn vui mừng như điên, trong sự thơ thới bay bổng, giọng nói vang vang của một kiếm khách truyền đến, "Bẩm công tử, Việt cơ đến!"

(1) hoa chi chiêu triển: ví von sự xinh đẹp diễm lệ của người con gái hoặc sự vật như dáng vẻ nhành hoa đong đưa trong gió