Việt Cơ

Chương 93




"Việt cơ đến!"

Giọng nói vừa truyền đến, Vệ Lạc liền rùng mình, vì vậy vẻ mặt hớn hở phơi phới hoàn toàn biến mất.

Nàng từ từ ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu, nàng liền đối diện với một khuôn mặt mỹ lệ.

Khuôn mặt trước mắt này hơi tròn, cặp mắt phượng, môi mỏng miệng nhỏ, da dẻ trắng đến nỗi dường như có thể bấm ra nước.

Vóc người nàng ta cao gầy, cúi đầu không nói lời nào, lại mang một vẻ hiền hòa thuỳ mị.

Thập Tam công chúa đứng bên cạnh cũng là mỹ nhân chư quốc biết tiếng, hơn nữa lại là mỹ nhân khỏe đẹp mà người thời kỳ này thích nhất.

Nhưng Thập Tam công chúa so với Việt công chúa này, vẫn thua kém một bậc. Nàng ta không có làn da trắng tựa con nước trong veo, cũng không có nét hiền hòa thuỳ mị kia.

Nhìn khuôn mặt này, Vệ Lạc vốn đã chịu ảnh hưởng thẩm mỹ của người đương thời đột nhiên nghĩ: nước Việt này quả nhiên là nơi sản xuất mỹ nhân, vẻ đẹp của Việt công chúa, hẳn là thuộc loại cực phẩm.

Phía sau Việt công chúa, còn theo mấy thiếu nữ cao gầy xinh đẹp tuyệt trần như nhau, những thiếu nữ này không giống với thiếu nữ nước Tấn ở chỗ làn da rất đẹp, đặc biệt bóng mượt, hai mắt cũng có thần. Chỉ cần một điểm hơn hẳn này, đã khiến cho các xử nữ Vệ Lạc gặp trên đường đều bị lu mờ đi.

Vệ Lạc biết rằng, xử nữ vốn thường gia cảnh không tốt, nuôi được mấy vị có làn da và ánh mắt xinh đẹp thế này, nhất định phải là gia đình đại quý.

Từ trên người mấy Việt nữ này, bất kể là ai lướt qua cũng có cám giác kho lẫm sung túc, cảm nhận được phú quý, cảm nhận được an nhàn!

Đây mới chính là phong phạm tuyệt đại giai nhân mà kinh thi trong trí nhớ của Vệ Lạc nhắc tới.

Ở đằng sau mấy thiếu nữ, xa xa đứng mười mấy kiếm khách cùng hiền sĩ. Bọn họ đang khẩn trương nhìn nơi này, nhìn công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc nhìn sững sờ một lát, có một tia vui mừng: Việt công chúa này ngoại trừ làn da ra, còn lại hoàn toàn chẳng giống mình.

Tâm trạng hơi buông lỏng, nàng liền không tự chủ được quay đầu nhìn về phía công tử Kính Lăng.

Không chỉ nàng, toàn bộ người Việt đều đang nhìn công tử Kính Lăng.

Thập Tam công chúa cũng mở to mắt nhìn chằm chằm Bát huynh của nàng ta. Nàng ta liếc mắt nhìn công tử Kính Lăng, lại nhìn về phía chúng Việt nữ, chỉ một cái chuyển mắt lướt qua, trên gương mặt xinh đẹp của Thập Tam công chúa đã xuất hiện một loại căm ghét và đố kỵ, đố kỵ rất mãnh liệt.

Hai thanh niên ngồi cùng tháp khác, cũng đang si ngốc chằm chằm nhìn chúng Việt nữ. Một người chép miệng một cái, nhịn không được lên tiếng ngâm: "Mỹ nhân chi diễm già, xuất Việt dã! Việt chi diễm giả, tự quý nhân dã! Việt chi quý nữ nhất xuất, nguyệt diệc tu yên!"

(Mỹ nhân xinh đẹp đều đến từ nước Việt cả! Mà người đẹp nước Việt, lại từ trong quý nhân đi ra! Quý nữ nước Việt vừa xuất hiện, ánh trăng cũng lu mờ)

Ca ngợi trước mặt mọi người thế này vốn là tán tụng, có điều lúc này nhóm người nước Việt đều không có tâm tình cao hứng, bọn họ đều đặt sự chú ý lên người công tử Kính Lăng.

Vẻ mặt công tử Kính Lăng vẫn nhàn nhạt như cũ.

Hắn lười nhác liếc về phía chúng quý nữ, bất chợt dừng lại trên người Việt công chúa, lại quét qua các thiếu nữ đứng sau nàng ta. Nhàn nhạt liếc một lát, hắn thu hồi ánh mắt, lười nhác kêu lên: "Vệ Lạc?"

"Vâng."

Vệ Lạc hơi chần chờ, liền vội vã đáp.

Công tử Kính Lăng cảm giác được nàng ngập ngừng, xoay đầu lại.

Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, cặp mắt đen như màn đêm lay động ý cười, "Tiểu nhi cũng động sắc tâm ư?"

Vệ Lạc miễn cưỡng nở nụ cười.

Giờ phút này, sắc mặt nhóm người Việt đều không tốt, Việt công chúa lại càng rưng rưng muốn khóc. Công tử Kính Lăng chỉ nhìn các nàng một cái thì không để ý nữa, tình nguyện trêu ghẹo một đồng nam sắc đẹp bình thường, đương nhiên hắn cũng không bị diễm sắc của Việt nữ mê hoặc.

Có điều, các nàng đã đưa tới cửa, liền phải cúi đầu, phải ép dạ cầu toàn mà thôi.

Công tử Kính Lăng thân mật nhìn Vệ Lạc, duỗi tay ra, nhẹ nhàng véo một cái trên khuôn mặt của nàng, nói: "Đã yêu thích, do ngươi xử trí vậy."

A?

Vệ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt của mọi người cũng đều không dám tin.

Nháy mắt, Việt công chúa mặt trắng như tờ giấy, thân mình lay động, nhìn dáng vẻ âm thầm cắn răng của nàng ta, tưởng chừng như một giây sau sẽ che mặt lao ra ngoài.

Có điều, nơi này là nước Tấn, nàng ta không dám, cũng không thể.

Đây là sỉ nhục rất lớn, sỉ nhục vô cùng nghiêm trọng.

Công tử Kính Lăng lại đem đường đường công chúa của một nước, giao cho lộng thần của hắn xử trí! Lại đối với một thiếu niên lấy sắc hầu người nói rằng ""Đã yêu thích, do ngươi xử trí vậy"!

Thiếu niên này có tài cán gì chứ?

Trong khoảng thời gian ngắn, giữa sân chỉ còn lại tiếng thở hổn hển.

Thập Tam công chúa dời sự chú ý từ trên người Việt nữ, yên lặng nhìn về phía Vệ Lạc.

Công tử Kính Lăng phất tay áo đứng lên, chằm chằm nhìn Vệ Lạc từ trên cao xuống, lạnh nhạt nói: "Việt công chúa giống ngươi như vậy, cũng là xuất thân quý nhân, các ngươi thân cận đi."

Dứt lời, hắn cũng không nhìn mọi người nữa, nhanh chân rời đi.

Mãi khi hắn đi xa, đám người Việt vẫn còn th ở dốc.

Câu nói sau cùng của hắn, thẳng thắng đem đường đường Việt công chúa và đồng nam Vệ Lạc xuất thân đê tiện này đánh đồng với nhau! Hắn còn muốn bọn họ thân cận, hắn xem đường đường công chúa thành người nào?

Lửa giận, sỉ nhục, căm hận, đủ loại càm xúc dâng lên trong lòng toàn bộ người Việt.

Nhưng bọn họ vẫn không thể kích động, từ ngày bọn họ rời khỏi Việt cung, bọn họ đã không còn là quý nhân như lúc đầu nữa, bọn họ vẫn luôn nhắc nhở mình, phải nhẫn nhịn!

Vệ Lạc vẫn đang ngẩn ra, trong lòng vô cùng mừng rỡ!

Khi nãy nàng vẫn đang suy nghĩ, làm sao tìm được cơ hội thân cận Việt công chúa một chút, từ trong miệng nàng ta thăm dò lai lịch của cơ thể này, đương nhiên, kể cả chuyện dung mạo. Việc này liên quan đến sống chết của nàng, vô cùng quan trọng! Vệ Lạc vốn cho rằng còn phải trắc trở một ít, nhưng không ngờ rằng, công tử Kính Lăng lại nhét nàng cho mình.

Trong sự mừng rỡ, nàng vội vã đứng lên.

Không nhìn ánh mắt giống như giết người của đám người Việt, Vệ Lạc nhanh chân đi đến trước mặt Việt công chúa, hai tay chắp lại, cười như hoa nói: "Vẻ đẹp của công chúa, thiên hạ vô song, công chúa hiền lành khoan dung, người người hâm mộ. Tiểu nhi tôi nhìn thấy cũng muốn thân cận, huống chi là công tử? Chủ đừng phiền muộn nữa, nên đi theo tôi thôi."

Nàng cười rất xán lạn, ngữ khí liên tục khích lệ và an ủi cũng cực chân thành. Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm nhận được thiện ý của nàng, ngay cả Thập Tam công chúa đã đứng dậy rời đi, cũng dừng bước lại nhìn Vệ Lạc.

Đám người Việt tự nhiên lòng cũng ấm áp, sát khí trong những ánh mắt nhìn về phía nàng cũng phai nhạt một chút.

Vệ Lạc cung kính đi phía sau Việt công chúa, tay phải chỉ về một lối đi lát đá bên cạnh, dẫn dắt các nàng đi đến nơi đó, lại cười nói: "Tiểu nhân thường nghe, thế gian có mỹ nhân, khiến hoa vì đó mà thẹn, nhạn không bắn tự rơi, nghĩ đến Nga Hoàng Nữ Anh trong truyền thuyết kia, chính là nhân vật như công chúa người."

Nàng nói tới đây, Việt công chúa không nhịn được lộ ra nụ cười yếu ớt. Vệ Lạc không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của nàng ta, còn đem nàng ta so sánh với hai người phụ nữ mà tiên cổ Thánh Hoàng yêu nhất, sự tâng bốc này, một tiểu cô nương như nàng nghe xong thật sự rất vui vẻ mà.

Vệ Lạc cũng rất vui vẻ, giờ phút này, nàng thật sự cảm thấy trời không tuyệt đường người.

Tâm tình của nàng vừa buông lỏng, lời càng thao thao hoa mỹ rực rỡ như sen, "Công chúa và mấy vị tỷ tỷ này vừa đến đây, toàn bộ thành Tân Điền sợ là sẽ phải thêm ra rất nhiều trượng phu không muốn thủ thân đâu."

Việt công chúa có chút hiếu kỳ, nàng ta quay đầu nhìn Vệ Lạc, vẻ mặt thăm dò. Ngược lại một thiếu nữ phía sau bên trái nàng ta dung mạo khá tương tự tò mò hỏi: "Tại sao?"

Vệ Lạc thở dài một tiếng, gật gù đắc ý nói rằng: "Thấy công chúa và mấy vị tỷ tỷ dung mạo tuyệt thế, hồi phủ nhìn thấy phu nhân của mình, chợt ngộ ra nhan sắc như đất, chẳng chút hứng thú. Làm sao còn có thể đối với những phụ nhân tư thái bồ liễu kia nghĩ đến chuyện đôn luân chứ?" Đôn luân, chính là chỉ việc nam nữ h0an ái.

Vệ Lạc vừa nói xong, mấy cô gái nhất thời cười ồ lên, Việt công chúa mặt mày còn đang ủ rũ cũng che miệng cười khẽ.

Đám người Việt đi sau lưng bọn họ, nhìn thấy công chúa của mình hài lòng như vậy, nhất thời thu lại sát khí, ánh mắt nhìn Vệ Lạc cũng hoàn toàn trở nên hiền lành.