“And what is wrong with playing with words?
Words love to be played with just like children or kittens do!”
- David Almond
“Có vấn đề gì đối với việc chơi đùa cùng từ ngữ sao?
Bọn từ ngữ cũng giống như bọn trẻ và bọn mèo con vậy, đều thích được chơi cùng!”
- David Almond, OBE, RSL, nhà văn chuyên về đề tài dành cho nhi đồng và thiếu niên.
(P/s: Huân chương OBE, Office of the Order of The British Empire, phong tước hiệp sĩ,
Thành viên của RSL, Royal Society of Literature, Hội Văn Học Hoàng Gia)
- ---------
“Bẩm bệ hạ!
Quy luật trời đất không nằm ngoài tự nhiên, ấy là thiên mệnh.
Trời sinh con người, đầu nằm trên cùng.
Mẹ sinh con cái, đầu chui ra trước.
Tai, mắt nằm trên đầu, vậy nên mới nghe và thấy được để mà biết lẽ đúng sai, tỏ tường đạo trời đất.
Mũi, miệng cũng ở trên đầu, vậy nên mới hít thở và ăn uống được để duy trì sự sống.
Có thể thấy rằng lẽ trời từ nơi sâu xa nguyên thủy đã quy định người phải lấy đầu làm quan trọng nhất, tối cao nhất, soi sáng thế gian, khởi nguồn sự sống.
Bởi thế từ xưa, người tài giỏi đức độ được kẻ dưới kính trọng tin cậy nên ủng lập làm thủ lãnh/ đầu lĩnh. (P/s: thủ trong [thủ lãnh] = đầu)
Khởi nguyên có Hiên Viên Hoàng Đế thủ lãnh Hoa Hạ đánh bại mông muội vu cổ, đẩy lùi tà ác Cửu Lê, mở đường cho văn minh Trung Nguyên.
Truyền qua các đời Hạ, Thương, Chu, có Hạ Vũ, Thương Thang, Chu Văn, Chu Võ tài năng đức độ cao vợi, xứng đáng được tôn xưng là bậc thủ lãnh của tộc ta, cho nên Hạ, Thương, Chu cũng được tiếp nối vị trí thủ lãnh của văn minh, để trăm nước tiếp tục triều bái Trung Nguyên.
Mấy trăm năm trước, nhân thiên hạ loạn lạc thì hiền thánh sinh ra, Cao Tổ được trời ban đế kiếm Xích Tiêu, trảm bạch xà đạt được anh hùng năng sĩ ủng hộ, lấy thân thế nhỏ yếu mà diệt được bạo Tần, đánh bại man Sở, vậy nên vạn dân tôn kính làm thiên mệnh thánh đế, lập ra Đại Hán.
Đại Hán trên có mệnh trời ủng hộ, dưới có lòng dân quy phục, kế nhiệm vai trò thủ lãnh văn minh của vũ trụ, bát hoang phải thần phục, càn khôn phải nghiêng về, làm chủ của Trung Nguyên, làm thủ lãnh thiên hạ.
Vậy nên cho dù giữa chừng có gấp khúc nhưng tất nhiên sẽ có thiên mệnh tạo chuyển cơ cứu lại,
Trăm năm trước thì có Quang Vũ dẹp ngụy triều, trảm yêu ma Tân Mãng.
Hiện thời lại có bệ hạ thu phục Khăn Vàng, mang lại thái bình chân chính cho muôn nhà.
Có thể thấy bệ hạ cũng chính là thiên mệnh thánh hoàng, là thủ lãnh của vạn linh.
Thế nhưng nay ở đất man di, bọn dã nhân ngu muội lại ngạo ngược chẵng sợ mệnh trời, tự tiện làm theo ý mình, láo xưng làm thủ lãnh, ý đồ bất chính với bệ hạ, ý đồ bất chính với Đại Hán, muốn học theo Sở Hạng ngày trước, cướp đoạt khí vận thiên hạ làm lợi riêng tà ác.
Từ xưa kẻ ác phải bị trừng trị, kẻ ngông cuồng phải bị răn đe, kẻ phạm mệnh trời phải bị trảm đầu để tế càn khôn thiên địa.
Mong bệ hạ suy xét!”
- Viên Ngỗi tấu đến đây quỳ mọp xuống than khóc.
Lời của Viên Ngỗi còn chưa dứt thì tiếng ủng hộ cũng dần dần kéo lên theo, không được đồng loạt, hẵn đều là tự phát:
“Mong bệ hạ vấn trảm kẻ ngông cuồng để giữ gìn uy nghiêm của Đại Hán”
“Bảo toàn uy nghiêm của Thiên Tử!”
“Đại Hán Trung Nguyên mới là vũ trụ trung tâm a bệ hạ!”
“Thiên mệnh tại Lưu a bệ hạ!”
Đám này cũng không phải một lòng với Viên thị, thậm chí có không ít kẻ mang hiềm khích với Viên thị, vị thế của Viên thị đã rơi mấy tầng sau những sự kiện trong năm ngoái, Nhữ Nam cũng là một trong những nơi bị Khăn Vàng tàn hại nặng nhất.
Lý do chủ yếu mà bọn họ ‘sủa hùa’ với Viên Ngỗi là vì muốn bắn rớt Tư Đồ Hoàng Uyển thôi.
Từ sau khi chiến tranh ‘kết thúc’ đến giờ chưa được nửa năm mà tình hình đấu đá chính trị đã leo lên mấy cấp độ, các phe phái thi nhau công kích đối thủ.
Đây là hệ quả của việc ‘Thái Sơn Bắc Đẩu’ trong bầy thế gia là Nhữ Nam Viên Thị rơi đài cộng thêm dự đoán về loạn thế gần kề,
Thế là các phe các phái bắt đầu giành giựt từng phút từng giây để khôi phục và gia tăng thực lực cho mình, hòng chiếm được một khởi đầu tốt hơn khi loạn thế xảy đến.
Lưu Hoành mảy may không nhận ra điều đó, hắn đơn thuần chỉ xem việc đấu đá trong triều như một bầy con nít giành đồ ăn.
Hắn cảm thấy ngày xưa Lưu Bang, Lưu Triệt, Lưu Tú hẵn cũng trãi qua những ngày tháng xem kịch rối giống mình hiện giờ.
Ngồi xoãi chân trên ngai vàng cao chót vót, tựa lưng vào đệm da nhồi lông cừu êm ái, cống phẩm của nhà họ Hoàng mới đưa lên, Lưu Hoành vừa ngam ngáp nghe đám ‘chó sủa hùa’ vừa buồn cười.
Trong lòng hắn mấy nay ứ đọng một sự vô vị nhàm chán không hề nhẹ.
Hắn bâng khuâng nhớ về một thời vàng son lộng lẫy khi hắn cùng lão đầu Viên Phùng so chiêu so não, chiến thiên đấu địa, đấm văng nhau trên đường tung tăng mưu mô ngày tháng.
“Biết bao nhiêu thú vị!
Đối thủ như vậy mới gọi là đối thủ nha!
Tài đánh cờ của Viên Ngỗi kém quá xa anh hắn, tầm nhìn hạn hẹp, bố cục mỏng manh, không nắm giữ nhịp độ nước đi, đã không thông mình còn yêu thích chơi mấy chiêu trò ngữ nghĩa đen bóng vặt vãnh.
So với đứa đầu đất nói thẳng còn không bằng.
Một đời không bằng một đời, thật là Viên môn bất hạnh nha!”
Nghĩ thế, Lưu Hoành xoa xoa bụng tròn đẫy đà, đá cặp mắt lồi dễ thương dễ sợ sang Hoàng Uyển, thấy lão đầu này bình chân như vại thì cảm thấy có chút thú vị:
“Hoàng thị,
Thật đúng là không an phận nha!
Muốn ngoi lên làm Viên thị thứ 2 sao?
Một đám man di, để trẫm xem các ngươi đi được bao xa.
Các ngươi không cần cảm ơn, đừng làm trẫm thất vọng là được.
Ai bảo trẫm quá buồn chán đâu!
Hừa hừa hừa hà hà hà!”
- -----------
Mấy ngày trước, Hoàng cung, thư phòng Hoàng đế.
Lưu Hoành đang vắt chân trên ghế dựa với một bầy thường thị vậy quanh, kẻ bóp người xoa, kẻ đút đùi gà, người phe phẩy quạt.
Đây là chuyện thường ngày ở huyện, à nhầm, ở thư phòng hoàng đế hay nói cho đúng là cả hoàng cung.
Từ khi béo lên đến nay, đi đâu làm gì Lưu Hoành cũng kéo một bang tùy tùng thân tín theo cùng.
Cũng không hẵn vì ham mê hưởng lạc, mà càng nhiều là vì sinh lòng nghi kỵ sợ chết.
Ngày xưa Lưu Hoành ở kèo dưới, nhiều lần liều mạng đấu trí đấu dũng với Viên Phùng.
Ngày nay hắn tự cho mình chí cao vô thượng, đâm ra nhiễm bệnh chí tôn của Doanh Chính, Lưu Triệt ngày trước.
Không chỉ sợ bị ám sát, còn bắt đầu cầu thuốc trường sinh.
Tả đạo nhân rời cung hơn nửa năm không về cũng một phần là vì vậy.
Thế nhưng hiện giờ nhìn đi nhìn lại chỉ thấy 9 người, Lưu Hoành và 8 thường thị.
Thập Thường Thị thiếu 1 là hiển nhiên, từ sau khi Kiển Thạc đi chầu ông bà ông vãi đến nay Lưu Hoành vẫn chưa tìm được một thuộc hạ nào ưng ý để kết nạp vào tổ chức, hoặc nói cho đúng là vì sự đa nghi, sợ chết của hắn gia tăng khiến nhìn ai cũng ra sát thủ.
Nhưng còn người khuyết thiếu thứ 2 là ai?
“Kẽo kẹt”
Tiếng cửa mở ra rồi nhanh chóng khép lại.
Nói đến cũng kỳ, chí cao vô thượng nhưng vẫn giữ thói quen sống trong bóng tối, giấu kín với người, lẽ nào vampire đúng là một loại bệnh chứng tâm lý.
Kẻ bước vào chính là người đang khuyết thiếu, Trương Nhượng:
“Bệ hạ,
Cấp báo 800 trặm.
Nghe bảo là của Hoàng Bình Nam từ Trường Sa”
Lưu Hoành hơi nhíu mày suy tư trong chớp mắt:
“Chẵng lẽ lại có phản loạn?
Là Ô Giang hội vẫn là đám man dân?”
Bất kể thế nào, hắn dạng háng, à nhầm, Đại Hán vô đối:
“Đọc”
Trương Nhượng được lệnh thì không dám chậm trễ, chưa kịp uống hớp nước đã tức tốc mở tin ra, ự hừm một phát để điều chỉnh tần số âm lượng vừa với sở thích của Lưu Hoành rồi cất tiếng:
“Bệ hạ vạn tuế!
Thần Hoàng Hùng khẩn tấu báo.
Được bệ hạ giao trọng trách lớn, thần đến nay cảm sâu ân đức, kính cẩn không thôi.
Đất đai phương nam nhiều rộng và màu mỡ nhưng ngặt vì hoang vu lại thiếu khuyết nông cày.
Nay nhờ có bệ hạ thánh minh, chỉ lệnh phân phát cho di dân, tương lai lương thóc phong phú đất trời, không sợ nạn đói kém hoành hành nữa, sinh thời mỗi con dân đều cảm đức của bệ hạ.
Phương nam người ít mà chủng nhiều, có Hán, có Việt, có Thái, có Miêu, lại còn trộn lẫn những kẻ phá rối như Ô Giang hội.
May có bệ hạ đoán trước, tin tưởng cất cao thần làm Bình Nam Tướng, tuy không có binh nhưng lây nhiễm oai nghiêm của bệ hạ, thừa thế lớn của triều đình, để bình phục hoang dã, chấn nhiếp kẻ gian.
Ấy là lấy đức phục người, là đạo của thánh nhân vậy.
Bệ hạ chân chính thánh quân, vạn vạn tuế!
Nhưng, bọn đồng hương của thần xa thái dương lâu ngày mà thị giác yếu đi, nhất thời chưa tìm được đường sáng dẫn đến ân đức của bệ hạ.
Vọng nghị tôn thần làm thủ lãnh, khiến thần lo sợ không thôi.
Cổ xưa có thánh hiền mở nghiệp văn minh, truyền xuống cơ nghiệp, nguyên xưng làm thủ lãnh, rồi dần cải gọi làm tổ làm hoàng.
Như Nho môn có Khổng Thánh, truyền đến nay tuy Khổng gia suy sút nhưng hương hỏa hãy còn, sĩ nhân trong thiên hạ nào ai dám khinh nhờn, đề hướng về Tề Lỗ.
Hán tộ do Cao Tổ mở ra, truyền nghiệp lớn cho con cháu trãi mấy trăm năm, trước đóng đô Trường An, sau dời sang Lạc Dương, chính là trung tâm của thiên hạ, lấy thiên tử tọa trấn.
Vậy cả thiên hạ đều là của thiên tử, cũng chỉ có thiên tử mới xứng đáng làm thủ lãnh của toàn thiên hạ.
Thần tài hèn đức mọn, trong nhà được gia trưởng nâng đỡ, ra đời có bệ hạ ban ân, may mắn làm được chút việc nhỏ, đều là chịu sai bảo chỉ dẫn của bề trên, sao xứng với hai chữ ‘thủ lãnh’ này.
Bọn đồng hương quê mùa thiếu suy nghĩ, không biết được cái ý ngĩa sâu xa nên mới dùng sai dùng bậy, xin bệ hạ chớ trách mà tội.
Nếu có vấn trách cũng phải trách thần,
Thân làm đồng hương mà không sớm phát hiện thân bằng thiếu thốn ánh sáng của ân đức, chỉ chăm chăm lo việc ích kỷ của mình.
Quê nhà thần có câu, một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Nhà thần được bệ hạ tin yêu, một môn vừa có Tam Công lại có Tứ Phương Tướng, đã là vị cực nhân thần (P/s: đạt đến đỉnh điểm của thần tử), ấy là đắc đạo vậy!
Nay thần gặp đồng hương cầu cạnh, biết họ tụ về nhà thần, tung hô thần hết lời, âu cũng là muốn trèo lên triều đình, diện kiến long nhan của bệ hạ, đạt được thánh quang chiếu rọi.
Thần không phải con nhà nòi Nho học, tự cảm thấy mình cũng ích kỷ tiểu nhân, nhận đồng hương kính yêu khó mà nghiêm mặt từ chối.
Chỉ đành xuất lãnh bọn họ tụ về bệ hạ, cầu 1 quan nửa chức, cầu một chút ân uy.
Vậy nên thần mạo muội học đòi thánh hiền thời xưa, giáo bọn đồng hương mê muội gọi thần làm lãnh tụ, cốt là để họ nhớ bệ hạ mới là chí cao vô thượng, đầu lĩnh trung tâm của thiên hạ, còn thần thì chỉ có thể giúp họ dẫn tiến một phen mà thôi.
Thần tuy chẵng thể nào đo lường nổi tấm lòng vĩ đại của thiên tử, nhưng cảm ở tình đồng hương nên khẩn gửi báo này, trước là vì đồng hương thân bằng xin tội, sau là hi vọng bệ hạ có thể cất nhắc sĩ nhân Giang Nam nhiều hơn.
Thần Hoàng Hùng mạo muội!
Bình Nam Tướng Quân ấn! Chưa kiểm tra!”
Trong lúc Hạ Huy đi lục bảng mẫu ấn tín để kiểm tra con ấn trên tấu báo thì Lưu Hoành bắt đầu miên man trong suy nghĩ.
Hắn không cần kiểm tra tận mắt, chỉ cần loại suy cũng có thể xác định đúng là thư của thằng nhóc kia.
Chạy nhanh 800 dặm, 1000 dặm không khó, chỉ cần có đủ ngựa tốt và tiếp tế là được.
Thế nhưng muốn dùng cửa cung đặc biệt dành riêng cho [800 dặm cấp báo] để vào hoàng thành không qua các quan xét duyệt thì không hề dễ chút nào.
Ấy là đặc quyền của cao tầng trong cánh quân võ như Thái Úy, Đại tướng quân, Xa Kỵ, Phiêu Kỵ, Tứ phương tướng, ngay cả Trung Lang tướng nếu không có cờ tiết chế trong tay cũng không thể nào luồn qua được tướng thủ cửa hoàng thành.
Năm ngoái Đổng Trác chính là gửi kèm cờ tiết chế với đầu của Trình Viễn Chí mới có thể đi qua ải này, lướt qua bầy quan lại, tới thẳng tay của Lưu Hoành.
Những kẻ có thể giả mạo thư của Hoàng Hùng hiện giờ chỉ có Thái Úy Chu Cảnh, tân nhiệm Đại Tướng Quân Hà Tiến và tân nhiệm Xa Kỵ Trương Ôn.
Chu Cảnh đúng là ở phương Nam, nhưng là để dưỡng già chờ nghĩ hưu, cũng chẳng có mỡ để mà rãnh đi giả mạo Hoàng Hùng.
Hà Tiến vừa thăng nhiệm Đại tướng quân mấy bữa, liên tục mở tiệc rình rang trong phủ, có khi đang trổ tài mổ heo đãi khách cũng nên.
Chiếu chỉ thăng Trương Ôn lên Xa Kỵ cũng chỉ mới phát cùng ngày Hà Tiến thăng nhiệm, Trương Ôn tất nhiên chưa nhận được.
Nghĩ đến đây, dòng tư duy của Lưu Hoành bắt đầu lan man:
“Hà mổ heo có Trương thủ thành cân bằng.
Nhưng 2 tên này chỉ có thể giữ nhà, không dùng được cho viễn chinh.
Muốn khôi phục hùng phong Đại Hán vẫn phải cậy vào 2 lão già Hoàng Phủ Tung và Lư Thực.
Làm sao lão tặc Lư Thực yểu xìu, mới tý sóng gió đã sinh lòng thoái ý, giống y như giặc già Thái Ung.
Ai thay hắn đây?
Đổng Trác? Tào Tháo?”
Lưu Hoành bắt đâu cân đo đong đếm xem nên cho
Hoàng Phủ Tung làm Phiêu Kỵ, Đổng Trác làm Chinh Tây
Hay là Hoàng Phủ Tung làm Chinh Tây, Đổng Trác làm Phiêu Kỵ,
Hoặc là thay Đổng Trác bằng Tào Tháo,
Hoặc là dùng cả 2 người Đổng, Tào để kiềm chế khí diễm của Hoàng Phủ Tung.
Rất rõ ràng, hắn không hề cân nhắc đến Hoàng Hùng, cũng không hề lo sợ phương nam xảy ra vấn đề.
Lý do thì từ trước đến giờ vẫn vậy … khinh thường nhau thôi!
Nói thật thì lúc nghe Huyền Kính Ty báo lại phương nam có tiếng vọng hô hào tôn Hoàng Hùng làm thủ lãnh thì Lưu Hoành cũng có chút giật mình tưởng nhà họ Hoàng muốn noi theo Hàn Toại, kéo điêu dân man tộc làm phản thiên triều.
Nhưng rồi ngẫm lại lại thấy không đúng, binh sự từ xưa bắc mạnh nam yếu, Đại Hán xưa nay chỉ coi người Hồ là đối thủ, bất kể là Đông Di hay Nam Man đều chẵng coi ra gì.
Lưu Hoành sinh ra ở Hà Bắc, từ nhỏ quen học Hồ tục, yêu cưỡi ngựa bắn cung múa kiếm, không hề đoái hoài gì tới thủy chiến, trong tâm chỉ có mỗi kỵ binh mới là hùng phong thiên hạ, uy áp tám phương.
Suy tư mấy nay đến bây giờ nhận được thư của Hoàng Hùng thì Lưu Hoành cũng tỏ tường lý do rồi.
Nói đến Hoàng Hùng muốn gửi thư riêng cho hắn đâu cần phải qua cửa [800 dặm cấp báo], sử dụng con đường Huyền Kính Ty càng chắc ăn.
Ở đâu không biết chứ riêng ở Hoàng Thành này thì Huyền Kính Ty đã được thanh tẩy nhiều lần suốt gần 20 năm qua.
Đi cửa [800 dặm cấp báo] có khi còn bị con cháu thế gia quân võ chận lại coi nhưng đi đường Huyền Kính Ty thì đảm bảo không một người nào của phe khác hó hé phát hiện chứ đừng nói là xem lén, phá hoại.
Vậy mục đích đi đường chính quy như vậy là gì đâu?
“Hiển nhiên là tiểu tử kia vốn cũng chẵng để tâm tới 2 chữ phạm húy nọ.
Hay nói cho đúng là ngay từ đầu hắn đã không có ý phản, hoàn toàn không nhận ra rằng vấn đề thực sự không phải ở chỗ phạm húy.
Tên nhóc con này tất nhiên là muốn nhắc khéo trẫm không giao binh quyền cho hắn thì ít nhất cũng phải bù đắp chút chổ tốt thực tế đây mà.
Được rồi, tụ tập một bầy man di vào Trung Nguyên cũng tốt, vừa rồi xử lý thế gia quá đà, quan chức trống chỗ cũng nhiều.
Vừa hay có thể dùng đám người phương nam để điền vào, miễn cho đám người Viên thị có cơ hội khôi phục, cũng đồng thời giáo hóa lũ man di biết cái gì gọi là văn minh khai sáng của Trung Nguyên.
Hahahaha!”
Đây chính là ý nghĩ của Lưu Hoành và cũng là đoán ước của Viên Ngỗi.
Cửa [800 dặm cấp báo] vẫn luôn có con cháu thế gia trộn lẫn, nội dung của bức thư cũng đã đến tai Viên Ngỗi.
Viên Ngỗi cũng giống với Lưu Hoành, đều cho rằng Hoàng Hùng đang bắt đầu tạo vây cánh, chuẫn bị bắt chước Nhữ Nam Viên Thị, muốn làm Trường Sa Hoàng Thị, thậm chí Giang Nam Hoàng Thị.
Nhưng Viên Ngỗi lại cảm thấy nhà họ Hoàng chỉ là man di xoàng xĩnh thôi, nên không bàn bạc trước với ông anh ‘liệt giường’ mà lại tự tiện xử lý việc này.
Thế nên mới có cớ sự hôm nay.
- -----------
Viên Ngỗi quỳ tê đầu gối mà không nghe Lưu Hoành đáp lại mình, ngước lên bắt gặp đối phương chẵng những không màng quan tâm tới mình mà còn đang đánh ngáp hướng mắt về phía Hoàng Uyển.
Thế là Viên Ngỗi rống to bù lu bù loa:
“Yêu nghiệt loạn triều!
Đại Hán nguy rồi!”
Lời này hơi quá, đám quan lại khác không dám ‘sủa hùa’ cú này, thay Viên Ngỗi bằng Viên Phùng cũng không được bởi vì nhà họ Viên đã không còn như xưa.
Chỉ có học trò của Viên Phùng là Hàn Phức đứng ra giải bày giúp:
“Bệ hạ!
Viên công mấy ngày nay bệnh tình trở nặng.
Bản Sơ và Công Lộ 2 vị giáo úy nhận nhiệm vụ ở xa không về được,
Viên Thượng Thư vẫn thường phải túc trực thâu đêm bên giường anh.
Tinh thần mệt nhọc quá độ, lời nói có phần thất kính.
Xin bệ hạ rộng lượng suy xét thứ tội!”
Lưu Hoành hừ lạnh, kịch này chán rồi, hắn phất tay nói với Triệu Trung:
“Dìu Viên Thượng Thư về nhà nghỉ ngơi đi.
Cử ngự y tới bắt mạch.
Viên thị dù sao cũng là 4 thế Tam Công, công thần của triều đình.
Trẫm không hy vọng Viên Thượng Thư rơi vào tình cảnh giống cựu Từ Đồ”
Sau đó triều hội lại vẫn tiếp tục bàn về 2 từ ‘thủ lãnh’, nhưng không phải do rãnh rỗi sinh nông nổi.
Lưu Hoành chính là người chủ trì đá xoáy sang tình hình Lương Châu, nhằm vào Hàn Toại, thủ lãnh hiện thời của liên minh các tộc Khương Để, cũng là kẻ khởi xướng kéo Hung Nô và Tiên Ti vào cuộc.
Gần đây được tin Đổng Trác gặp khó, mà ở Hà Bắc thì Hoàng Phủ Tung lại bắt đầu xuất hiện chuyển cơ thuận lợi.
Lưu Hoành không hy vọng sau này viễn chinh xuất hiện tình hình 1 nhà độc tôn làm lớn, thế nên chuẫn bị tạo thế giúp đỡ Đổng Trác một chút.
Kết quả của buổi triều hội lần này là Tôn Kiên và Chu Tuấn rời khỏi Hà Bắc, chuyển sang chiến trường Tây Lương.