Việt Hùng Diễn Nghĩa

Chương 113: Lãnh tụ 2




“Busted!” -A random brave police from GTA, who always dare to stop the god-damned immortal gangster.

“Mission accomplished!” -Ethan Hunt from Mission Impossiple Ghost Protocol thinks he’d got the mission but she rejects.

(P/s: Đùa xíu, chương này có lẽ khá nước với một số bạn không yêu thích loại hình của nó.

Riêng với tác thì đây là 1 trong những chương mà tác thích nhất.

Mỗi người có sở thích riêng!)

- ------------

Mẹ thiên nhiên phú cho phương nam đất đai màu mở và nguồn nước phong phú dồi dào, vậy nên sinh khí trời nam vẫn luôn bừng bừng cả bốn mùa.

Dẫu cho đêm đông lạnh giá hay ngày hạ oi ả thì muôn loài vạn vật vẫn nô nức vươn lên.

Cây cỏ hoa lá đâm chồi kết nhụy tô điểm hương sắc cho đất trời, hòa cùng muôn hình muôn vẻ đa dạng sắc âm của những bầy thú chạy nhảy tung tăng, những đàn chim bay lượn tầng không và của cả những loài sinh vật nước vô tư quẫy sóng bốn bề.

Còn gì đẹp bằng việc dùng tình yêu của ‘mẹ’ để chữa lành cho tâm hồn của những đứa con từng lầm lỡ lạc đường nay đã biết quay đầu.

“3 năm trước, lãnh tụ từng có cơ duyên gặp được Thái Bình Thượng Tiên khi du học Trung Nguyên, cả hai đều cảm nhận sâu sắc được cảnh khốn khó của nhân dân cơ cực bần hàn dưới ách thống trị mục nát tham tàn của triều đình Lạc Dương và thế tộc Trung Nguyên.

Thái Bình Thượng Tiên khi đó còn là giáo chủ của Thái Bình giáo, được trăm vạn người tôn xưng là Đại Hiền Lương Sư, có ý định sử dụng vũ lực để lật đổ bọn gian ác, tạo dựng nên thái bình hoàng thiên thông qua máu xương và khói lửa.

Lãnh tụ không đồng ý với cách làm này, cho rằng tầng lớp lãnh đạo trung thượng tầng của Thái Bình giáo hầu hết xuất thân bất ổn, như sơn tặc, thổ phỉ, từ lâu nhiễm thói càn quấy bạo ngược, khó mà lãnh đạo nhân dân yếu mềm đánh thắng quân chính quy của triều đình Lạc Dương, thậm chí còn có khả năng dẫn người thường vào đường tội lỗi, biến trắng thành đen.

Chuyện này mới đây, mọi người hẵn cũng đều rõ ràng phần nào tình cảnh của khởi nghĩa Khăn Vàng ra sao nên xin không nói nhiều hơn.

Trong nổ lực ngăn cản chiến tranh, lãnh tụ đã đề xuất với Thái Bình Thượng Tiên dẫn dắt Thái Bình giáo liên minh với Giang Nam 3 Minh Hội rồi chỉnh đốn tổ chức và công tác tư tưởng, chờ đợi thời cơ thích hợp hơn.

Ở đây có người mới đến, có lẽ không biết Giang Nam 3 Minh Hội, nhưng chắc cũng nghe qua Đại Nam Đồng Minh Hội.

Giang Nam 3 Minh Hội chính là tiền thân và cũng là 3 trong số những cơ cấu quan trọng nhất của Đại Nam Đồng Minh Hội chúng ta hiện nay.

Quay lại với chuyện đang nói.

Tiếc rằng khi lãnh tụ gặp được Thái Bình Thượng Tiên thì Thượng Tiên đã bệnh tình nguy kịch, lại thêm mưu đồ gần cả đời người nên nhất thời khó bỏ xuống được, cuối cùng mặc dù đồng ý kết minh nhưng vẫn quyết chí đi theo con đường mà mình đã chọn.

Ngay thời điểm mùa Trung Thu 2 năm về trước, khi dự đoán về sự bùng nổ của khởi nghĩa Khăn Vàng đã không còn chỉ là dự đoán, lãnh tụ viết một phong thư ủy thác cho lão minh chủ Thừa Ngạn công kèm theo bản kế hoạch về cơ sở ‘cải tạo tâm hồn’.

Thừa Ngạn công sau khi họp bàn với các thành viên của Giang Nam 3 Minh Hội lúc bấy giờ, thành công chỉnh sửa bổ sung và thông qua đề suất của lãnh tụ.

Vậy nên chúng ta đứng ở đây hôm nay, chăm sóc cho những luống hoa tươi thơm mát và cây xanh sai trái, cùng chung sống hòa đồng với những động vật nhỏ bé đáng yêu …”

- Nữ hỗ trợ viên nói đến đây đột nhiên …

“Ụm bò ò ò”- Một ‘bé’ bò đang thong dong gặm cỏ gần đó đột nhiên ngước đầu lên kêu to như muốn giơ tay phát biểu.

“Và những động vật to nhưng vẫn đáng yêu!” -Nữ hỗ trợ viên nhoẽn miệng cười rồi lập tức bổ sung.

“Ụm bò ò ò”- Bạn bò dường như thỏa mãn nhu cầu, kêu xong một tiếng vui tai rồi lại cuối đầu xuống gặm cỏ.

Tình cảnh này lập tức được hưởng ứng bởi tiếng cười đùa của đám cải tạo sinh, có già có trẻ, có nam có nữ, có giọng Hà Nam có âm Hà Bắc, và một số âm giọng đặc sắc xa lạ khác.

Nữ hỗ trợ viên tuyên bố kết thúc buổi tuyên truyền sáng sớm, kêu gọi mọi người mau quay lại với công việc thường ngày, siêng năng lao động học nghề, sớm ngày trở thành lương dân tự do.

Sau đó nàng tiếp tục vừa đi thăm hỏi vừa ngân nga cho các cải tạo sinh nghe về những câu chuyện dân gian liên quan đến sự tích các loài, nào là hoa mào gà, nào là cậu cóc, nào là cây đa cổ thụ, nào là 12 con giáp, muôn hình vạn trạng, có phổ biến bao quát, có đặc sắc hiếm gặp.

Giọng của nàng ôn hòa xen lẫn thanh mát, tựa như dòng suối ngọt của mẹ thiên nhiên, mang theo dược hiệu tâm hồn chữa lành cho những mất mát của ai từng trãi qua loạn Khăn Vàng cũng như những thời khắc đen tối khác trong cuộc đời.

Những câu chuyện đậm màu văn hóa bao dung đùm bọc dẫn người hướng thiện cũng là liều thuốc tốt để tẩy đi vết nhơ trong lòng những ai từng dính máu dính tro vào người, giúp họ có cơ hội cất lại quá khứ u ám, hướng về tương lai tưới sáng.

Cứ thế cứ thế, người chọn nông canh thời tưới nước, tỉa cành, cuốc đất, gánh phân; người chọn nông mục thời cho ăn và săn sóc những chim thú cá tôm; người chọn thủ công thời gõ búa, kéo cưa, đan lạt, buộc thừng; người làm mệt thời ngồi nghỉ dưới bóng mát do chính tay mình chăm bón, rồi vừa chuyền nhau hớp nước và miếng ăn vặt, vừa chuyên chú nghe hỗ trợ viên kể chuyện xửa xưa.

Đất trời sinh vật và con người cùng nhau lao động, cùng nhau hòa nhịp vui sống trong khung cảnh thái bình với những câu chuyện muôn màu thú vị từ văn hóa Môn Việt, Thái Miêu, Ngô Sở, Ba Thục và nhiều nhiều dân tộc văn minh khác.

Có lẽ ngay cả lãnh tụ và cao tầng của Đại Nam Đồng Minh Hội hiện thời cũng không ngờ được rằng ký ức mà những cải tạo viên này trân trọng nhất sau thời gian cải tạo không phải là việc học được những kỹ năng và nghề nghiệp sinh sống, mà là văn hóa bao dung hòa đồng của các dân tộc phương nam, nơi mà họ đã định rằng sẽ trở thành quê hương của ngàn đời con cháu họ.

Ấy là bởi vì cảnh tượng kể trên không phải là một đặc ân ngẫu nhiên mà ngày lại ngày cảnh tượng đó vẫn đều đặn tiếp diễn ở khắp các khu cải tạo trên toàn bộ mảnh đất phương Nam dưới sự lãnh đạo của Đại Nam Đồng Minh Hội.

Những tù nhân đen đúa chen chúc nhau trong hình ngục rĩ mốc dậy mùi uế thải và máu tanh ở đất Trung Nguyên có lẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng những người ‘đồng nghiệp’ của mình ở phương nam chẵng những không bị gọi là kẻ tù tội mà còn được trãi qua những liệu pháp chữa lành cho cả tâm hồn và tư tưởng, não và tim, tinh thần và thân thể như vậy.

Ngay lúc nữ hỗ trợ viên đang vừa đi vừa kể về một câu chuyện cổ Môn Việt nào đó, từ một giọng nam ngân lên chen ngang:

“Xí xí!

Chuyện này có biến tấu không vậy Rau Răm Nhỏ?

Từ nhỏ nghe không dưới trăm lần mà phiên bản này chưa nghe bao giờ!”

Nữ hỗ trợ viên sững sờ, cả đám cải tạo sinh cũng trố mắt quay về phía mà âm giọng nam ấy phát ra.

Đó là một người nam râu tóc xồm xoàm che đi tuổi tác, hai tay đang ôm trước ngực một bé heo nhỏ.

Đám cải tạo sinh lập tức nhận ra đó là thành viên của đội xung phong tham gia vào việc sửa chữa hàng rào vườn rau lúc sáng.

Thấy mọi người nhìn mình, hắn cười ồ ồ vuốt vuốt bé heo trong ngực nói:

“Xong!

Lần này đảm bảo heo rừng cũng không húc xuyên.

Không biết lần trước ai làm hàng rào mà bị mấy bé heo con này đẩy ngã được”

Câu nói lãng này miễn cưỡng xua tan một số người không phận sự bởi hầu hết cải tạo sinh đều là người phương Bắc, căn bản không nghe ra được phương ngữ Âu Lạc trong 3 từ Rau Răm Nhỏ, cũng chả biết rau răm là cái rau gì.

Thế nhưng nụ cười và âm giọng ấy lại tiến gần hơn trong việc khẳng định nghi ngờ trong lòng nữ hỗ trợ viên.

Nàng tiến lại gần nheo mắt nhìn kỹ khuôn mặt đó mà hỏi:

“Chúng ta biết nhau sao?”

Người kia mỉm cười hỏi lại:

“Sao lại hỏi như thế?

Ta đến đây gần 2 tháng nhưng nàng mới đến đây 3 ngày.

3 ngày tính là quen sao?

Chúng ta còn chưa giới thiệu tên thật cho nhau”

Nàng xoáy sâu ám mắt vào mắt đối phương sau đó mặt hiện đầy ý cười, khoanh tay quay mặt đi.

Trước khi trở về với công tác của mình, giọng nàng mang theo hương sắc hạnh phúc xen lẫn hờn dỗi bay vào tai đối phương:

“Bản cô nương họ Lê, tên Thị Dăm, vốn là phó trưởng của trại Hoa Cải này.

3 tháng trước đi tu nghiệp, may mắn được trổ tài trước mặt lãnh tụ, ban hiệu Phi Yến.

Hiện thời bổn tọa đã là đương nhiệm trưởng trại Lê Phi Yến của trại Hoa Cải này.

Những cái khác bổn tọa không đòi hỏi nhiều, nhưng nhớ phải chăm sóc rau cải cho tốt.

Giống này là do đội thuyền của ĐỒNG BÀO TA vượt sóng vượt gió, trãi ngàn vạn dặm hải trình mới mang được từ phương tây xa xôi trở về!”

Người kia nghe thế bật cười lắc đầu rồi quay lại chỗ vườn rau trong sự săn đón của đám đồng nghiệp:

“Được nha!

Một phát trúng luôn!

Tình là tình nhiều khi không mà có! …”

- Giai điệu trêu ghẹo là từ cái miệng vẫn đang hí hửng cười đùa của một thanh niên da trắng bảnh trai dáng cao mãnh khảnh.

“Hey! Bard!”

- Tiếng trách móc là từ một giọng nữ dù từng trãi qua vạn dặm đường xa hãy còn mang hơi mặn của vùng ‘biển trong lục địa’.

“Sister Asiana, đừng cứng nhắc thế!

Hãy để kỵ sĩ tình yêu và hoa hồng của thành Rome được cất tiếng ca!”

- Anh chàng vừa nói vừa thả xuống chú heo con, ánh mắt triều mến và đầy tự hào như thể mình đang làm một việc vô cùng đúng đắn là trả lại tự do hoạt động cho một sinh vật đáng yếu và … đáng sợ!

“Nguyễn!

Sao lại thả vào trong vườn rau???”

- Ấy giọng của một nam trung niên, người đang cần cù quan sát từng gốc cải để bắt sâu.

Ông vẫn thường làm công việc này ở quê nhà, nhưng ông rất ít khi nếu không nói là chưa từng làm việc này khi bên cạnh có một chú heo con bởi vì bọn chúng phá phách lắm, bất kể một người làm vườn nào, dù là trồng rau hay là trồng nho, cũng biết được điều ấy.

Ở quê nhà ông, bọn địa chủ sẽ bắt nô lệ canh gác chuồng heo chật chội cả đêm lẫn ngày, hè lẫn đông, để đảm bảo chúng không đột nhiên xổng chuồng phá hoại vựa rượu vang của họ.

Trong đầu ông chợt hiện lên hình ảnh những anh chị em của nhà thờ đang chịu cảnh khốn khó nơi quê nhà xa xôi, họ không chỉ bị bắt làm nô lệ làm đày tớ không công, chịu đủ thứ đánh đập lăng nhục mà còn cứ hễ làm chướng mắt chủ nô quý tộc là sẽ ngay lập tức bị bắt bớ.

Sau khi bị bắt bớ, anh chị em không được vào những trại cải tạo hòa bình như ở đất này mà họ sẽ bị tra tấn dã man đến tàn chi thậm chí ngớ ngẫn, rồi tống vào đấu trường lớn nơi máu và nước mắt của họ được dùng để mua vui cho những kẻ quý tộc tàn ác man rợ.

Đang miên man trong suy nghĩ thì bên tai ông vang lên lời gọi của những người khác:

“Cha Alexandre!” -Đây là cô nàng nữ tu đô con và nghiêm túc.

“Mục sư” -Đây là người vừa làm xổng bé heo đang tỏ ra ngây thơ, hashtag vô số tội.

“Ààà Léééx Xannn Derrr Rody!” -Đây là chàng hát rong đang ngân nga thêm nhạc cho đời.

Kế tiếp một cuộc rượt đuổi đã diễn ra quanh vườn rau trong nhiều phút liền giữa một đám người 3 nam 1 nữ và một chú heo con.

Với sự thiệt hại nghiêm trọng cho những luống rau cải, hội này, ngoại trừ bé heo, đã được thông báo rằng tối nay sẽ có quan cao ‘viếng thăm khiển trách’.

Chí ít thì đó là những gì mà các cải tạo sinh khác có thể biết được.

- -----------

Mùa đông năm ngoái, Nguyễn Bảy và những người bạn đồng hành đường xa nhờ sự trợ giúp của trưởng trấn Hồ Ca của trấn Bạch Điêu mà đạt đến được Hắc Sơn trước khi tuyết phủ đường về.

Không mất nhiều thời gian tìm kiếm, họ gặp gỡ đoàn thương buôn của nhà họ Hoàng chỉ 1 ngày sau khi đến Hác Sơn.

Đoàn thương buôn ấy bề ngoài phụng mệnh Lưu Hoành thuyết phục Hung Nô và Tiên Ti tạm hoãn xuất binh phạm Hán, nhưng kỳ thực là đem lương thực tiếp tế cho Khăn Vàng.

Bởi vì phát hiện điều lạ thường trong hoạt động buôn bán của đoàn thương buôn nọ nên Nguyễn Bảy ẩn giấu thân phận và bí mật tiến hành điều tra, lo lắng trong nhà họ Hoàng xuất hiện sâu mọt.

Trãi qua một phen suy diễn và hiểu lầm, đuổi bắt và lẫn trốn, nhóm người Nguyễn Bảy đã không thể rời đi theo đoàn thương buôn mà bị bắt gia nhập vào quân Khăn Vàng.

Cũng may đầu xuân không có chiến sự lớn, Khăn Vàng chẵng mấy chốc đã nghị hòa giải tán, nhưng oái oăm là Hắc Sơn đại vương Trương Yến cừ soái thuộc về phe chủ chiến.

Nhờ vào mưu trí và tài năng của mình, Nguyễn Bảy thuyết phục được cấp trên cho bọn họ gia nhập vào nhiệm vụ dụ hoặc người đồng bằng lên Hắc Sơn làm cướp.

Cả nhóm Nguyễn Bảy nhân cơ hội này dẫn nhau chạy thoát được khỏi ổ cướp Hắc Sơn, đạt đến Cự Lộc là lúc chuyến di dân cuối cùng đã chuẫn bị xuất phát.

Không giống với cơ chế quản lý lõng lẽo của Hắc Sơn tặc với rặt một lũ dân ngơ *hơ hơ*,

Nhân lực của đoàn hộ tống người di dân được Hoàng Hùng tuyển chọn toàn bộ từ chuyên nghiệp viên phương nam.

Từ cấp quản lý cao nhất xuống tới trung tầng rồi ngay cả tầng cơ bản cũng đều từng trãi qua đào tạo rèn luyện của Phu Văn Lâu.

Đồng thời, phần lớn họ cũng là những người có kinh nghiệm khá dày dặn sau nhiều năm tham gia vào công việc an trí lưu dân ở Kinh Tương từ thời Hoàng Dung và mới đây là thu hàng Khăn Vàng Hà Nam dưới thời Hoàng Hùng làm Tây Viên Trung Doanh giáo úy.

Đặc biệt là có không ít đặc viên ngầm của Nhân Dân Tự Vệ Quân hóa trang chìm vào đoàn người di dân để sớm moi ra những nhân tố cần ‘tham gia cải tạo’ trước khi hòa nhập vào cộng đồng phương Nam, hạn chế một số phiền phức không cần thiết.

Nếu như Nguyễn Bảy chỉ có một mình thì hẵn là có thể lẫn tránh được nhưng mang theo Bard, Asiana và Alexandre thì quá khó cho hắn.

Mỗi một cá nhân trong 3 người họ lại khó đỡ theo một kiểu khác nhau.

Bard vốn là một người hát rong ở thành Rome, suốt cả chuyến đi vạn dặm Tây Đông, vẫn chưa từng một ngày dừng hát nghêu ngao, bất kể thời tiết và tình hình.

Asiana là một con chiên Thiên Chúa xuất thân từ dân tộc Amazon huyền thoại của Diana, nàng nghiêm túc giáo điều và cũng có năng lực để bảo vệ những thiết luật đó, đặc biệt yêu thích chỉnh gáy lãng nhân Bard.

Alexandre là một mục sư xuất thân từ gia đình nông dân trồng nho ở ngoại ô thành Corinth, ông bác ái và cũng khá bác học về các loại thảo dược, rau củ, ngôn ngữ, nhưng về bệnh lơ đễnh thì cũng đã tới thời kỳ cuối, đủ sức để truyền nhiễm cho Nguyễn Bảy sau thời gian dài đồng hành đông du.

Nguyễn Bảy gánh đội này không nổi, cuối cùng cả 4 bị dán mác tình nghi gián điệp phá rối và bị truy bắt thẩm vấn.

Người ta nói nếu bạn đang quyết tâm phấn đấu tiến về phía trước thì mỗi 3 ngày bạn lại trở thành một người hoàn toàn khác.

Sau 7-8 năm trời viễn xứ, Nguyễn Bảy đã mạnh lên rất nhiều cả về trí tuệ tâm hồn, kinh nghiệm kiến thức, lẫn kỹ năng thể chất và hình dáng bên ngoài.

Tương tự, mảnh đất phương nam ngày xưa kia cũng đã bước dài trên con đường đổi mới phát triễn, không chỉ thay áo mà còn đổi ngũ tạng, Giang Nam 3 Minh Hội biến thành Đại Nam Đồng Minh Hội, nhân sự và cơ cấu cũng nhiều thêm rất nhiều.

Vậy nên có một điều dễ hiểu là cả 2 bên đều lạ mặt nhau.

Và thế là bọn Nguyễn Bảy không qua được vòng thẩm vấn, rồi bị đưa vào quy trình cải tạo.

Nhóm người Nguyễn Bảy thuộc diện tình nghi cấp độ 1 vì không tìm được chứng cứ liên quan tới Huyền Kính Ty hoặc các tổ chức ‘khủng bố’ ngoài luồng khác nên được đưa đến trại Hoa Cải ở trung tâm chính trị Trường Sa nhằm quan sát và khai thác thêm thông tin.

Kỳ thực ở vòng thẩm vấn ban đầu thì Nguyễn Bảy hoàn toàn có thể bộc lộ thân phận, như vậy sẽ có khả năng rất lớn được gặp người quen, nhưng cha Alexandre lại hi vọng có thể trãi nghiệm cảm giác làm ‘tù nhân’.

Đến lúc vào trại rồi thì Nguyễn Bảy tắt hẵn ý nghĩ vượt rào trốn trại bởi vì 3 ngày đầu tiên trong trại là 3 ngày học tập về quy định và pháp luật liên quan đến quy trình cải tạo.

Theo đó biết được mỗi năm trại sẽ tổ chức 2 lần khảo hạch đặc ân vào tháng 6 và tháng 12 âm lịch, những cải tạo sinh vượt qua khảo hạch sẽ được trao trả tự do trở thành lương dân, có thể lựa chọn tiếp tục ở lại và trở thành một nhân viên của trại hoặc được phân phối vào đồn điền hay hợp tác xã ở nơi khác.

Nguyễn Bảy cảm thấy nhóm mình không làm gì quấy, hẵn là có thể đợi được đến lúc ấy, chỉ cần đạt được thân phận lương dân tự do đàng hoàng thì tự khắc sẽ có cách liên lạc với người quen ngày trước.

Ngược lại, tất cả những ai trốn trại cải tạo đều sẽ được dán mác thành phần bất ổn cấp độ 2, bắt được rồi sẽ lập tức đưa vào trại giam để tra xét thêm, nếu như xui xẻo thì thậm chí có khả năng bị tống đi khu ‘cải tạo lao động’ do binh lính chính quy quản lý.

Ở trong trại Hoa Cải cũng có một vài lời đồn về những khu trại như vậy, không biết thực hư thế nào nhưng điều kiện chắc chắn là khắc nghiệt hơn ở đây.

Nghe ‘cải tạo tâm hồn’ và ‘cải tạo lao động’ là biết.

Ở chung với Hoàng Hùng từ nhỏ nên Nguyễn Bảy hiểu tính của công tử, ‘cải tạo tâm hồn’ tức là sửa đổi chữa lành để làm người mới, còn ‘cải tạo lao động’ hẵn là sắp đến mức sửa chữa không nổi nên chỉ còn cách cưỡng ép lao động để chắt lọc giá trị thặng dư cho xã hội.

Vừa nghĩ đến đây thì Nguyễn Bảy đã rét run toàn thân.

Lúc hắn lên thuyền ra khơi thì phương nam còn chưa có hệ thống quân đội chính quy, quân đội chính quy khi ấy là cách gọi khác của quân đội do Lạc Dương kiểm soát, hắn không rõ hiện tại thế nào, cũng không dám đảm bảo mình có người quen trong quân đội.

Lỡ mà một lần chơi ngu để cả đời tiếc nuối thì đúng là quá mức không thơm nếu không nói là thúi hoắc lãng xẹt.

(P/s: Chương sau bắt đầu hành trình kể lễ dài dòng Tây Du Đông Du.

Tác thấy cái comment ghim xin ý kiến của tác được like nhưng không ai comment.

Cho nên tác xin phép câu thêm mấy chương trước khi Lưu Hoành lên bảng đếm số.

Nói câu chương thì cũng không đúng lắm, bởi nó vốn ở trong kịch bản, dự định xổ ra trước Khăn Vàng theo diễn biến thời gian, dời đến hiện giờ đã là lâu lắm rồi, dời thêm nữa thì tác cũng không biết dùng loại văn kể nào để viết về hành trình của Nguyễn Bảy)