Sáng sớm ánh nắng lên cao, tổng thể cũng không xua tan đi ấm áp trên người. Mở mắt ra nhìn người đang ôm mình thặt chặt trong ngực. Dung nhan vốn đang ngủ nhu hòa, lại bị một vật thể lông lá thay thế. Phát hiện này khiến Lam Khiên Mạch cả kinh trong lòng, nàng vội đưa tay xoa đôi mắt buồn ngủ, lúc này mới chắc chắn trước mắt nàng không hề mơ.
Thấy trên ngực Ngôn Thanh Hạm có một thứ hai màu lông đen xám xen nhau đang nằm trên đó, đôi mắt lam to tròn. Tiểu thịt trảo của nó đè lên vai Ngôn Thanh Hạm, đang nhẹ nhàng chà chà xoa xoa. Vì móng đã bị cắt sạch sẽ cho nên Lam Khiên Mạch cũng không lo lắng nó làm tổn thương da người nằm dưới.
Nhìn thấy tiểu sắc miêu đưa đầu, đem tiểu thịt trảo thọt mặt vợ mình, Lam Khiên Mạch không suy nghĩ nhiều, dùng thế nhanh như chớp chụp lấy Cát Cát. Nào ngờ con mèo nhỏ linh hoạt như có gắn mắt sau lưng, chợt vụt chạy đi. Vì vậy lực tay liền rơi vào…
"Ah!" đau đớn trên mặt khiến người đang ngủ kêu đau, ngay sau đó liền mở hai mắt ra. Nhìn người trong ngực mặt đầy sợ hãi còn đang lúng túng, Ngôn Thanh Hạm nghi ngờ sờ mặt mình. Liền thấy chất lỏng đỏ theo mũi chảy xuống, nháy mắt Ngôn Thanh Hạm đen mặt.
"Tiểu Mạch, em tốt nhất nên giải thích, đây là sao vậy."
Nghỉ ngơi dài hạn khiến tâm trí người ta lười biếng, nhưng mà lười biếng như vậy chỉ xuất hiện trên người học sinh hoặc lão sư. Là tổng giám đốc quan lỷ cả một công ty như Ngôn Thanh Hạm, hay là trợ lý hầu hạ cuộc sống ăn uống mỗi ngày của tổng giám đốc như Lam Khiên Mạch, bưng trà rót nước tuyệt đối như kỳ tích mà tồn tại.
Thức dậy, tắm, mặc quần áo, làm điểm tâm, hơi thở như vậy đã lâu mà xa lạ, khiến cho Ngôn Thanh Hạm và Lam Khiên Mạch sau một cái tết nghỉ dài ngày sinh ra sự thống khổ và không chân thật. Nhìn trên lịch bốn chữ lớn ngày nghỉ kết thúc, vẻ mặt Lam Khiên Mạch như đưa đám, trước khi đến công ty quyến luyến ôm lấy Cát Cát không ngừng dày xéo.
"Cát Cát thúi, nếu không phải ngươi, sao ta làm bị thương mẹ Thanh Hạm được? ngươi thấy mẹ Thanh Hạm bị ngươi hại chảy máu mũi chưa. Tóm lại, tối nay ta không la cho ngươi nữa. Thức ăn mèo và quà vặt cũng không có, ngươi thành thật mà nhận phạt đi, chuẩn bị chịu đói đi."
Lam Khiên Mạch ôm lấy Cát Cát nói vào nó, dùng ngón tay chỉ vài cái mũi còn dồn bông gòn của Ngôn Thanh Hạm. Nhìn người nào đó giáo huấn con mèo, Ngôn Thanh Hạm bất đắc dĩ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn mình trong gương thật buồn cười, không khỏi bật cười.
Từ nhỏ đến lớn, Ngôn Thanh Hạm luôn được Mạc Lâm bảo vệ tốt, hơn nữa thể chất của cô không tệ, cơ hội bị bệnh có thể nói là không có, có thì cũng rất ít. Trong trí nhớ cho đến giờ hình như cô còn chưa từng chảy áu mũi qua. Nếu không phải bất ngờ bị Lam Khiên Mạch tập kích, sợ là đến chảy máu mũi cảm giác ra sao cũng không biết.
Nghĩ vậy, Ngôn Thanh Hạm trong lòng bớt đi ai oán, ngược lại có chút đồng tình với Cát Cát. Nhìn thấy con mèo nhỏ giãy giụa muốn thoát khỏi ngực Lam Khiên Mạch, nhưng người kia vẫn ôm nó không thả. Ngôn Thanh Hạm nghĩ, nếu như hiện tại Cát Cát có móng vuốt, nhất định sẽ hoa lên mặt Lam Khiên Mạch vài cái. Kỳ thực phong cách này đa số mọi người nhìn cũng không hiểu như là gió thoảng thôi.
"Được rồi, sáp trễ giờ làm rồi, chúng ta đi thôi." nhìn đồng hồ, Ngôn Thanh Hạm lên tiếng gọi Lam Khiên Mạch. Nghe thấy cô gọi, đối phương từ dưới đất đứng dậy, chỉnh lại mái tóc loạn, chớp mắt liền khôi phục bộ dạng nữ công chức. Nhìn nàng đi giày cao 5cm, éo bó nhỏ nhắn đi xuống lầu, Ngôn Thanh Hạm đột nhiên cảm giác thấy Lam Khiên Mạch tương phản như vậy vô cùng khả ái.
Trước mặt mình nàng có thể ôn nhu nghịch ngợm, cũng có thể nội liễm ưu nhã. Rõ ràng một giây trước còn so đo với con mèo nhỏ, giây tiếp đó đã như nữ vương bước qua mặt mình mà đi. Lam Khiên Mạch như vậy rất thú vị, cũng khiến mình càng ngày càng thích. Thậm chí thích đến không muốn để một người ưu tú như nàng đi ra ngoài, tránh để cho người khác cướp đi.
"Thanh Hạm, cái mũi còn đau không?" hai người ngồi lên xe, Lam Khiên Mạch liền áy náy hỏi. Nàng cũng không ngờ mình lại đánh trúng Ngôn Thanh Hạm, khiến đối phương chảy máu mũi. Có trời mới biết, khi nàng nhìn thấy máu chảy từ kẽ tay Ngôn Thanh Hạm ra, trong lòng có bao nhiêu áy náy, đau lòng. Dĩ nhiên, cũng có chút khiếp đảm.
Khi đó Lam Khiên Mạch hoàn toàn luống cuống tay chân, thậm chí quên lấy giấy chậm mũi cho Ngôn Thanh Hạm, chỉ biết ngẩn người nhìn. Nếu không phải Ngôn Thanh Hạm nói với nàng mình chỉ bị chảy máu mũi, không cần ấn chặt như vậy, thì có thể Lam Khiên Mạch hồn siêu phách lạc mất rồi. Cuối cùng đều do mình sai, nếu không dùng sức lớn như vậy sẽ không làm Ngôn Thanh Hạm bị thương.
"Đã sớm hết đau rồi, Tiểu Mạch, không sao đâu, chỉ là lỡ sai thôi mà. Huống chi, chị cũng chưa từng biết cảm giác chảy máu mũi thế nào, khi này chị nghĩ, nếu như sống cả đời mà đến cảm giác chảy máu mũi ra sao cũng không biết, há chẳng phải thật đáng tiếc sao? nhắc đến, chị hẳn phải cám ơn em."
Là người yêu thân mật nhất của Lam Khiên Mạch, suy nghĩ của đối phương sao Ngôn Thanh Hạm không thể đoán ra. Thấy đối phương chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà áy náy thành bộ dạng như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng không khó chịu gì. Lam Khiên Mạch thực ra là một nữ nhân ngốc, chỉ là chảy máu mũi thôi, sao mình lại nhỏ mọn trách nàng chứ? huống chi chút thương nhỏ này căn bản không bằng 1/10.000 Lam Khiên Mạch cho cô.
"Thanh Hạm, chị có giận người ta không đó?" thấy Ngôn Thanh Hạm ôn nhu cười với mình, Lam Khiên Mạch cũng đoán được cô đã hết giận, liền bắt đầu làm nũng. ''Ngu ngốc, chị vốn không có giận, chỉ có em nghĩ bậy mà thôi."
Ngôn Thanh Hạm có chút bất đắc dĩ nói, thấy Lam Khiên Mạch vẫn như cũ ngốc hề hề ôm cánh tay mình không thả, cô dừng trước cửa công ty, rút tay mình lại, quay lại ôm đầu đối phương nhẹ nhàng vuốt ve. Nhìn người mới còn truy hỏi mình vì động tác này mà mềm nhũn trong ngực mình Ngôn Thanh Hạm cười một tiếng, lén lấy bông gòn chận mũi ra.
Chuyện chảy máu mũi này, cả đời chỉ một lần là được, cô cũng không thích cảm giác nhát bông gòn vào mũi, cũng không hy vọng ngoại trừ Lam Khiên Mạch ra thì còn có ai khác nhìn thấy…
Ngày đầu tiên năm mới đi làm, mặc dù chỉ số chuyên cần nhân viên công ty toàn mãn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bọn họ vẫn còn đắm chìm trong kỳ nghỉ lười biếng, chưa có trạng thái quay lại. Trong giờ họp Ngôn Thanh Hạm không chỉ một lần nhìn thấy nhân viên đang ngáp, còn quản lý thì chơi di động.
Đối mặt với những thứ này, cô để Lam Khiên Mạch ghi nhớ những người đó, không để cho bọn họ trong phòng họp phải khó chịu. Đối với Ngôn Thanh hạm, khi làm việc cũng phải cho người khác chút đường lui, Ngôn Thanh hạm cũng biết cảm giác sau ngày nghỉ là thế nào. Như là học sinh tựu trường vậy, chỉ có hai chữ hình dung cảm giác lúc này, đó chính là… thống khổ.
"Ngôn tổng, đây là bảng so sánh nhiệm vụ mục tiêu quý một vừa rồi cùng năm trước của công ty, mời xem qua. Ngoài ra, cô có cần trợ lý tự tay pha trà sữa tình yêu cho cô không?" họp xong, Ngôn Thanh Hạm ngồi trong phòng làm việc của mình đang xử lý công vụ. Lúc này, Lam Khiên Mạch cầm tài liệu đến, cười hi hi nói với cô.
Ngôn Thanh Hạm không chỉ nói qua một lần với Lam Khiên Mạch, trong giờ làm việc có hai người thì cứ gọi tên mình, nhưng đối phương lại cứ thích gọi mình trong phòng làm việc là Ngôn tổng. Mỗi lần nghe người khác nói thì rất nghiêm túc, nhưng đổi thành Lam Khiên Mạch nghe có vẻ ái mụi, Ngôn Thanh Hạm lại không tự chủ được nghĩ đến bộ dạng hai người thân mật. Cảm giác đó, mỗi lần nghĩ tới lại khiến Ngôn Thanh Hạm đỏ mặt, lần này cũng không ngoại lệ.
"Cà phê được rồi, còn trà sữa tình yêu gì đó, em tự mình uống đi."
"Nga? Ngôn Thanh Hạm sao vậy? đến cả trà sữa tình yêu cũng không muốn uống. Chị như vậy, sẽ khiến cấp dưới đau lòng nga."
Lam Khiên Mạch nói, vòng qua bàn làm việc, liền ngồi lên đùi Ngôn Thanh Hạm, đưa tay nâng cằm cô lên. Tình cảnh này vốn không nến xuất hiện trong phòng làm việc, nhưng mà do động tác này của Lam Khiên Mạch khiến Ngôn Thanh Hạm phải chịu đựng, lại rất hợp lý và tốt đẹp. Như là hai người các nàng đến lúc vậy.
"Đây là phòng làm việc." Ngôn Thanh Hạm kéo tay Lam Khiên Mạch ra, không muốn để ý xem tài liệu trong tay. Chỉ là mấy tài liệu này cô đã sớm xem xong. Hiện tại cô muốn xem phần ki trên tay Lam Khiên Mạch. "Nghe Ngôn tổng nói vậy, em là trợ lý của chị, sao lại không biết đây là phòng làm việc chứ? bất quá, em thấy mặt Ngôn tổng rất đỏ, không phải là sốt rồi đó chứ?"
Lam Khiên Mạch để tài liệu lên bàn, dùng hai tay nâng mặt Ngôn Thanh Hạm, nhẹ kéo cổ áo cô đến trước mặt mình. Hành động đầy ý trêu đùa này, nếu Ngôn Thanh Hạm còn không nhìn ra Lam Khiên Mạch đang chọc mình, thì cũng chỉ biết thẹn với cái IQ cao của mình thôi.
"Tiểu Mạch, đừng quậy." Ngôn Thanh Hạm còn chưa thả lỏng để tiếp nhận áp lực công việc, cho nên để tránh việc sát thương tẩu hỏa trước, cô liền mở miệng ngăn lại.
"Em cũng đâu muốn nháo Ngôn tổng đâu, nhưng mà, dáng vẻ hiện tại của chi rất khả ái, giống tối qua đó, khiến em hận không thể một hớp nuốt chị luôn." Lam Khiên Mạch cố ý nhấn nhá hai chữ tối qua, thấy Ngôn Thanh Hạm nghe được hai chữ này liền đỏ mặt, nàng hài lòng cười rộ lên.
"Lam Khiên Mạch, em…"
"Ngôn tổng, bên ngoài có Chiến tiểu thư đến tìm cô, cô ấy nói cô ấy là tổng tài tập đoàn Chiến thị, muốn cùng cô thương lượng hợp tác, nhưng cô ấy không có hẹn trước." Ngôn Thanh Hạm còn chưa nói xong, thì ngoài cửa vang lên âm thanh của thư ký. Nghe vậy, hai người cũng không tiếp tục giỡn nữa, mà sắc mặt có chút ngưng trọng quay về vị trí của mình.
Thời gian đợi đối phương vào trong dù là Ngôn Thanh Hạm hay là Lam Khiên Mạch cũng không nói gì. Các nàng biết, cái gọi là Chiến tiểu thư kia chính là Chiến Mang tuyền. Nhưng mà, nếu chuyện đã xảy ra như vậy, cô ta sao lại làm như không có gì mà đến đây, còn nói muốn hợp tác? nghĩ vậy Lam Khiên Mạc mở miệng muốn hỏi Ngôn Thanh Hạm có muốn cùng Chiến Mang Tuyền hợp tác không? nhưng mà nhìn thấy sắc mặt đối phương âm u nàng đành im lặng.
"Ngôn, đã lâu không gặp, gần đây sao rồi? hả? Lam cũng ở đây?" vừa vào cửa, Chiến Mang Tuyền liền nhiệt tình chào hỏi Ngôn Thanh Hạm. Khi thấy Lam Khiên Mạch, cô ta liền sững sốt, sau đó liền khôi phục trạng thái bình thường.
"Chiến tiểu thư, chúng ta cũng không phải rất lâu không gặp, bất quá chỉ hai tháng thôi mà." đối mặt với nhiệt tình của Chiến Mang Tuyền, Ngôn Thanh Hạm khôn mặn không nhạt đáp trả, Lam Khiên Mạch vẫn nghiêm túc vùi đầu chỉnh sửa tài liệu, căn bản không quan tâm Chiến Mang Tuyền.
"Hả? là hai tháng sao? nhưng mà, tôi lại nhớ rất lâu rồi chứ. Hôm nay tôi đến đây, là muốn nói chút chuyện liên quan đến miếng đất kia, sau một tuần nữa, miếng đất đó sẽ tiến hành đấu giá. Ngôn, tôi biết giữa tôi và cô có chút hiểu lầm, bất quá, người thông mình như cô, hẳn sẽ không vì chút vấn đề riêng mà ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta chứ?"
Chiến Mang Tuyền vừa nói, liếc mắt không cúi đầu, mà nhìn chằm chằm Lam Khiên Mạch. Lúc này, trong đôi mắt đỏ sậm tràn đầy địch ý. Đó không phải là sợ, cũng không tức giận, càng không phải cố làm kiên cường, mà là một loại cường giả cho ngươi cảnh cảo. Ánh mắt như vậy khiến Chiến Mang Tuyền cả kinh trong lòng, cô ta phát hiện Lam Khiên Mạch thực sự không còn là nàng trước kia nữa.
"Lam, cô nhìn tôi như vậy, thật đáng sợ." Chiến Mang Tuyền ngồi trên sofa, nói với Lam Khiên Mạch.
"Không ngờ cũng có lúc Chiến tiểu thư sợ người, tôi nghĩ là, cô là người không sợ trời không sợ đất. Cho dù hôm nay cô đến đây có mục đích gì, thì Thanh Hạm cũng không phải đứa ngốc, càng không biết thượng ngươi khi, tôi…"
"Tiểu Mạch, em ra ngoài trước đi." Lam Khiên Mạch còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị Ngôn Thanh Hạm cắt đứt, nghe thấy đối phương kêu mình ra ngoài, Lam Khiên Mạch sững sờ tại chỗ, không dám tin nhìn Ngôn Thanh Hạm.
"Thanh Hạm, em…"
"Lam trợ lý, hiện tại tôi muốn thương lượng chuyện công với Chiến tiểu thư, phiền cô tránh đi một chút."
"Vâng, Ngôn tổng."
Nghe Ngôn Thanh Hạm nói Lam Khiên Mạch miễn cưỡng nặn ra vẻ cười khổ, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc. Tắm lưng kia tràn đầy tịch mịch cùng tiêu điều, bước chân cũng lảo đào tùy thời đều có thể như ngã xuống.
Tác giả có lời muốn nói: nga khụ khụ! hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục nhiều lúc 8 giờ tối của Hiểu Bạo, xem văn không nhắn lại, khi dùng dép đánh côn trùng sẽ đánh hụt, kết quả bị sâu róm rơi trúng tay thanh tân nội hàm, Bạo tỷ tỷ thùy mị, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường!
Nhắc đến, hôm nay thiệt khổ mà, không chỉ mỗi sáng bị chuyển phát nhanh đánh thức, đang tiêu diệt côn trùng gặp phải tai nạn hủy diệt. Là một công, nhưng ta lại sợ côn trùng, cho dù là muỗi nhỏ, châu chấu, gián hay bướm, sâu róm, ruồi hàu trùng đen gì đó, chỉ cần liên quan đến sâu Hiểu Bạo thực sự rất sợ. Hôn nay ở nhà một mình, vốn định thay quần áo ra ngoài mua gà ăn, thì nhìn thấy trên cửa sổ có sâu rớt, rất là to! to như ngón tay cái, đánh nó thì không tới no rớt lên tay, lúc này Hiểu Bạo sợ hét lên một âm thanh mất hồn ngoại trừ cao triều, đến giờ tui cũng không dám vào phòng, không biết con sâu kia sao rồi….
Được rồi, nói xong bi thảm của Hiểu Bạo… nói qua chương này, tiết mục chúng ta mong đợi đối kháng Chiến tỷ, bất quá hình như có chút lạ? hả? mà mẹ ruột Bạo Bao có phải đang ngược Lam Lam? khụ khụ, mọi người yên tâ,, sẽ nhanh trôi qua thôi, yên tâm yên tâm. Còn cách Thanh Hạm làm, mọi người đừng lo, cái gọi là không bỏ được được bộ dạng con nít không phải sói, Thanh Hạm làm như vây tuyệt đối có ý của mình, ở đây không nên nói quá nhiều!
Sau nói nhảm Hiểu Bạo bắt đầu kịch trường manh manh hôm nay, vì chưa nghĩ ra tiếp theo muốn trêu đùa ai, cho nên tặng thêm mọi người tiểu kịch trường về Chiến tỷ, dù sao hôm qua thấy có bạn tôm muốn ghi danh, cho nên cho nàng vào, ngoài ra thấy hạ hạ quân nói muốn đề cử tiểu mị mị và tiểu huống huống vào, vì vậy… tui từ chối yêu cầu của nàng, ngược lại bỏ nàng vào, nga ha ha ha ha, tui không nhận mình phúc hắc đâu! tiểu kịch trường này nói Chiến tỷ dẫn tiểu tôm và hạ ha (hả? có cảm giác như tên tình nhân xảy ra chuyện gì? đi S Lam Lam, thì bị 2 người phản bội, ngược lại bị SM…
Trong phòng tối đưa tay không thấy được 5 ngón, âm thanh xích sắt hoạt động trong đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng. Tiếng bước chân 3 người ngoài hành lang, ngay sau đó đèn phòng được mở ra, rốt cuộc cũng thấy rõ cả căn phòng.
Thấy Tiểu Lam Lam cả người máu bị treo trên tường, dưới chân còn có tiểu cát cát vì nhiều ngày không được ăn đồ ăn mèo mà uể oải không hoạt động. Tình cảnh này khiến người ta vừa muốn khóc vừa muốn cười. (mọi người: cười em gái người! đại tang!)
tiểu tôm: Chiến tỷ, này… người này đã như vậy, ta còn đánh sao? đừng chết a, lỡ như đổ cho ta thì không tốt.
hạ hạ: đúng vậy, đúng vậy, mị mị và huống huống còn đang chờ ta về áp các nàng, ta phải giữ thân trong sạch a! (mọi người: 0lamf ơn, sớm đã không còn rồi!)
Chiến tỷ: 2 người các ngươi im miệng cho ta, ta dùng tiền mời các ngươi đến, không phải để các ngươi ở đây sợ hãi, đánh nàng cho ta. (Chiến tỷ hắc hóa vẫn rất dọa người.)
2 người: vâng… vâng…
tiểu tôm: cầm roi lên, nhẹ nhàng đánh Lam Lam, thấy đối phương nhíu mày, thực sự không đành lòng. (Hiểu Bạo: đột nhiên cảm giác, tiểu tôm có bị Lam Lam đảng tiêu diệt không a?)
tiểu tôm: Chiến tỷ, ta…
Chiến tỷ: ngươi còn làm gì? mau đánh cho ta!
tiểu tôm: vâng! (bị Chiến tỷ la, tiểu tôm sợ liền nhắm mắt lại, quơ roi lên, nhưng mà… đánh không phải Lam Lam, mà Chiến tỷ tỷ.)
Chiến tỷ tỷ: ngươi mù hả? ta kêu người đánh nàng!
tiểu tôm: vâng vâng vâng, ta là tôm a!
mọi người: ha!!!
Hiểu Bạo: ha!!!!
Chiến tỷ tỷ: ha, muội các ngươi!
Chiến tỷ tỷ: eh, thay người, ngươi, đến! (Chiến tỷ tỷ nói, chỉ hạ hạ.)
Hạ Hạ: vâng! (hạ hạ nói, cầm roi da trong tay tiểu tôm, chuẩn bị quất tiểu Lam Lam, nàng định ở trước mặt Chiến tỷ tỷ biểu diễn chút kỹ thuật cao, nên dùng lực mạnh vung roi lên đánh Lam Lam, nào ngờ…)
Chiến tỷ tỷ: ah! xảy ra chuyện gì! (Chiến tỷ nhìn nửa đoạn roi bị rơi còn quất lên mặt mình, sợ đến ngây người.)
tiểu tôm: là…. như vậy, Chiến tỷ, cái roi này thực ra là hàng giả, ta mua ở chợ đen bán đồ giả, vì roi thật mắc quá.
Chiến tỷ: ngươi ngu xuẩn!
tiểu tôm: vâng vâng vâng, tôi phải.
Chiến tỷ: ngươi đánh tiếp cho ta!
tiểu tôm: vâng! (tiểu tôm nói, phóng đến chỗ Chiến tỷ, sau đó dùng nửa đoạn roi trói Chiến tỷ lại.)
Chiến tỷ: ngươi làm gì?
tiểu tôm: hừ, phong thủy lưu chuyển, ngươi cho là ta thích là thủ hạ của ngươi a, ngươi chết đi!
Chiến tỷ: ngươi dám nói với ta như vậy?
tiểu tôm: dĩ nhiên, kỹ thuật tiểu tôm ta cao siêu, chỉ số thông minh cao, sao ta lại làm thủ hạ ngu xuẩn của ngươi được, hôm nay ta sẽ cho người biết chút lợi hại của tỷ. (tiểu tôm nói, cùng hạ hạ đem đến một đống đồ SM, dùng trên người Chiến tỷ, nào ngờ, hai người các nàng vừa thương lượng xong, quay đầu lại đã không thấy Chiến tỷ!!!)
hạ hạ: người đâu?
tiểu tôm: ta không biết a.
hạ hạ: ngươi mù a?
tiểu tôm: ta đúng vậy!!!
hạ hạ: no, ta không hỏi thị lực của ngươi!
tiểu tôm: ah, ta thực sự cận thị 800 độ!
hạ hạ:…
Chiến tỷ tỷ: ha ha, các ngươi chơi đã chưa? (lúc này âm thanh Chiến tỷ ở sau lưng vang lên, nhìn nàng cầm roi da trâu đi tới, tiêu tôm liền sợ.)
2 người: Chiến tỷ, chúng ta sai rồi, chúng ta không dám nữa.
Chiến tỷ: các ngươi cũng biết, Chiến Mang Tuyền ta tuyệt đối không phản bội thủ hạ, ha ha, hàng giả? được a, bây giờ ta cho các ngươi biết một chút, hàng thật là gì?
chát chát chát, tiếng roi vang dội giòn giã, kèm theo tiếng rên đủ loại, đại khái nghe là như vậy.
tiểu tôm: ah, Chiến tỷ, hàng tốt thêm chút lực a, ưm… sắp chết rồi.
hạ hạ: ta vô tội, cứu ta, ta bị ép buộc, Hiểu Bạo ah!!! ta chết cũng không tha cho ngươi!
Hiểu Bạo: hả? S tỷ, ngươi có nghe âm thanh gì không? ta cảm thấy có sát ý đang tấn công ta.
S tỷ: ừ.
Hiểu Bạo: này, ta nói là, có sát khí! có người muốn gϊếŧ ta!
S tỷ: ừ.
Hiểu Bạo: ngươi bị ngốc ah!
S tỷ: nói thêm câu nữa, ngươi sẽ chết liền.