Bộ dạng Lam Khiên Mạch khổ sở lọt vào mắt Ngôn Thanh Hạm, tất nhiên không tránh được tầm mắt Chiến Mang Tuyền. Chỉ là, người trước nhìn thấy liền biểu lộ đau lòng cùng áy náy, còn người sau lại cười trên sự đau khổ của người khác. Biểu hiện hai người cùng sinh ra vết rách, đang cùng đối phương nói chuyện với nhau, cũng dần không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Không ngờ Ngôn là người công tư phân minh đến vậy, vì nói chuyện làm ăn với tôi, đến cả Lam cũng không được ở đây. Bất quá, thì đây cũng là lần đầu tôi thấy nàng mặc âu phục. Nói thật, rất mê người." Chiến Mang Tuyền nói xong, nhấp một hớp cà phê do thư ký đưa tới. Nhìn Ngôn Thanh Hạm nghe mình nói những lời này biểu tình không có gì thay đổi, cô ta hơi nhíu mày.
"Chiến tiểu thư, nếu hôm nay cô đến tìm tôi nói mấy chuyện nhàm chán này, thì bây giờ cô có thể đi." Ngôn Thanh Hạm lạnh nhạt trả lời, giong 10 phần hời hợt. Cô bỏ văn kiện trên tay xuống, ngồi đối diện với Chiến Mang Tuyền, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên vi diệu dị thường. Rõ ràng đang nói chuyện làm ăn, nhưng lại giống như sắp khai chiến vậy.
"Ngôn, tôi thấy giữa tôi và cô cũng không cần thiết phải lạnh nhạt hoàn toàn như vậy. Hôm nay tôi đến, chuyện chủ yếu chính là muốn nói đến việc chúng ta hợp tác."
"Cô nghĩ là, tôi sẽ còn hợp tác với cô?" nghe Chiến Mang Tuyền nói, Ngôn Thanh Hạm chớp mắt hỏi.
"Đổi lại là tôi, câu trả lời tất nhiên là có. Ngôn, thứ cho tôi nói thẳng, trên đời này không có bạn vĩnh viễn, càng không có địch vĩnh viễn. Tôi không nghĩ cô là người dùng tình cảm làm việc, sẽ vì chút chuyện nhỏ cùng người trước mà không qua được. Ngôn thị ở thành phố X cũng có địa vị nhất định, nhưng cuối cùng vẫn không bằng Mạc thị và hai nhà Qúy Lê."
"Những thứ khác tôi không dám cam đoan, nếu lần này cô hợp tác với tôi, xử lý tốt mảnh đất đó. Trong vòng một năm, tài sản Ngôn thị nhất định tăng gấp đôi. Coi như không thể ngang hàng với ba đại cự đầu lớn trong thành phố X, nhưng chênh lệch cũng sẽ không quá lớn. Tôi đề nghị, cô có thể suy tính tốt một chút. Dù sao, với tài lực tập đoàn Chiến thị, có thể giúp cô làm được việc này."
"Chiến Mang Tuyền, cô cho là tôi sẽ hợp tác với cô sao? trước không nói đến những chuyện cô đã làm với Tiểu Mạch, cho dù tôi có một mình tiến hành kế hoạch này, thì Mạc thị cũng vẫn là núi dựa của Ngôn thị, vẫn dành ủng hộ cho tôi. Cứ như vậy, một mình tôi nuốt trọn miếng đất đó, cũng không phải là chuyện không thể." Ngôn Thanh Hạm phản bác đề nghị của Chiến Mang Tuyền, cũng không có hoàn toàn cự tuyệt, mà kiên nhẫn chờ đợi đối phương nói tiếp.
"Ngôn, cô là nữ nhân thông minh, nên biết cùng tôi hợp tác có ý nghĩa thế nào. Đúng vậy, cô có thể hợp tác với Mạc thị, người trong nhà cùng nhau liên thủ nuốt cục thịt béo này. Nhưng cô có nghĩ đến không, trong nhà này là ai chiếm đầu, làm gì có nhà nào chỉ đợi kẽ ngón tay của đối phương làm tuột thức ăn xuống để mưu cầu chút lợi ích nhỏ không?"
"Lấy miếng đất đó, cô phải dựa vào thế lực Mạc gia, quan hệ với Mạc Lâm, nếu lại dùng vốn Mạc gia, vậy cô làm sao gánh nổi Ngôn thị? hợp tác cùng tôi, tôi sẽ dùng toàn bộ vốn, cô chỉ cần dùng quan hệ với Mạc Lâm giúp chúng ta lấy miếng đất đó là được. Đến khi đó, tiền kiếm được cũng chỉ hai người tôi và cô phân chia, tôi thậm chí sẽ cho cô một phần lợi lớn hơn, làm ăn như vậy, cô còn do dự cái gì?"
Chiến Mang Tuyền phân tích lợi hại của mình hợp tác với Ngôn Thanh Hạm. nghe cô ta nói đến cảnh phát triển cùng nâng cao không gian lâu dài, Ngôn Thanh Hạm mơ hồ tán thưởng cô. Nữ nhân này, đúng là địch nhân đáng sợ. Sự đáng sợ không chỉ có trong đầu cô ta, mà còn có mũi dao không thương, máu lạnh đến mức tận cùng.
"Chiến Mang Tuyền, cô nói không sai, ta hợp tác với cô sẽ được lợi nhiều hơn. Nhưng mà, người như cô, tôi cũng không dám chắc cô đang hợp tác nửa đường đâm sau lưng tôi. Huống chi, cô làm chuyện như vậy với Tiểu Mạch, nếu tôi vì một chút lợi ích hợp tác với cô, nàng sẽ nghĩ tôi như thế nào?"
"Ngôn, nếu cô có thể đem băn khoăn nói ra, thì chứng minh cô vẫn muốn cùng tôi hợp tác. Thật ra thì, khi cô rời khỏi thành phố A ngày đó tôi vẫn nghĩ, khi nào cô sẽ trả thù tôi, tôi vẫn luôn đợi, nhưng chờ đợi vô ích. Tôi nghĩ là, các người đã quên chuyện tôi làm."
"Từ lần đầu nhìn thấy cô tôi cũng biết, cô không phải nữ nhân bình thường, Cô đối với tương lai của mình có kế hoạch rõ ràng, thậm chí cũng không bước ra bước đầu tiên, cũng tính ra được 100 bước có kết quả gì. Nói thật, tôi không nghĩ cô là người dùng tình cảm làm việc. Huống chi, vì loại nữ nhân đó mà bỏ cơ hội này, quả thực không đáng giá."
"Cô có ý gì?" nghe Chiến Mang Tuyền nói, sắc mặt Ngôn Thanh Hạm lạnh đi thấp giọng hỏi.
"Hả? nàng không có nói cho cô biết sao? xem ra, tôi lại vô tình làm xấu người ta rồi." Chiến Mang Tuyền nói xong, nghiêm túc quan sát sắc mặt Ngôn Thanh Hạm từ trắng sang đỏ, đáy mắt dâng lên sự giễu cợt cùng đắc ý.
"Chiến tiểu thư, cô nói, rốt cuộc là ý gì?"
"Ngôn thông minh như vậy, không lẽ không rõ ý tôi nói? tôi cảm thấy, tôi đã nói rất rõ rồi mà. Ý tôi là, cô căn bản không có vì Lam hoàn toàn mà cự tuyệt hợp tác với tôi. Dù sao, mấy ngày đó nàng bị tôi mang đi, tôi cũng đã chiếu cố nàng rất tốt."
Chiến Mang Tuyền cố ý nhấn mạnh hai chữ chiếu cố, biểu tình cũng mập mờ, không giải thích rõ lại càng khiến người nghĩ nghi ngờ. Ngôn Thanh Hạm nghiêng đầu, không muốn nhìn cô ta, một chút hình ảnh lại càng rõ lên, khiến cô phiền não nhíu mày.
"Nói đến đây, nữ nhân thông minh như Ngôn, hẳn sẽ hiểu ý tôi. Mấy năm qua, tôi đều tìm Lam. Thật vất vả mới ở chung được vài ngày, tôi dĩ nhiên phải yêu thương nàng thật tốt chứ. Nhắc đến, thân thể nàng so với mấy năm trước đã thành thục hơn nhiều, nhất là âm thanh, mỗi lần kêu lên, cũng khiên tôi nghe mà xương muốn mềm ra. Bộ dạng nàng trên giường, cô hẳn không xa lạ chứ?"
Chiến Mang Tuyền vừa nói, ưỡn người về trước thổi hơi bên tai Ngôn Thanh Hạm. Thấy tai đối phương bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bất ngờ mà nổi hột, Chiến Mang Tuyền cười vui vẻ, thậm chí há miệng, ngậm rái tai Ngôn Thanh Hạm, dùng đầu lưỡi qua lại liếm.
"Chiến tiểu thư, xin cô tự trọng." Ngôn Thanh Hạm vừa nói, dùng sức đẩy Chiến Mang Tuyền ra. Thấy môi đối phương thoa son bị động tác vừa rồi làm lem, cô lúng túng siết chặt nắm đấm, nhưng vì khẩn trương thái quá cùng tức giận nên quân lau sạch vết son môi.
"Tự trọng? thật ra thì, tôi cũng không phải là thấy nữ nhân thì liền nhào đến như sói đói. Nói thật, tôi chưa bao giờ đối với nam nhân hay nữ nhân sinh ra tình cảm liên quan gì. Nhưng mà, mỗi lần thấy Ngôn, tôi lại thấy rất vui vẻ. Cái này có phải chứng minh, tôi có chút thích cô không?"
"Ha ha…" nghe Chiến Mang Tuyền nói, Ngôn Thanh Hạm có chút bất đắc dĩ bật cười. Cô dựa lưng vào sofa, nhìn chằm chằm Chiến Mang Tuyền, người kia cũng không thấy gì lạ, ngược lại vô vị đối mặt với cô. Tình trạng như vậy, tựa hồ quay về trạng thái hai người bắt đầu nói chuyện với nhau ban đầu.
"Chiến tiểu thư, đề nghị cô vừa nói qua tôi sẽ cân nhắc. Đúng là tôi cũng không phải người dùng tình cảm để làm việc. Tôi muốn Tiểu Mạch cũng sẽ hiểu tôi chăm chỉ, sẽ không ngăn trở hợp tác lần này. Còn cô tổn thương nàng, tôi sẽ tìm thời gian tính sổ cô. Hiện tại, mời cô đi cho."
"Được a, nếu Ngôn muốn đuổi người, tôi cũng không quấy rầy nhiều. Bất quá, tôi hy vọng cô không chỉ cân nhắc chuyện hợp tác, chuyện liên quan đến tôi và cô, cũng có thể suy nghĩ một chút. Tôi biết, cô thích Lam. Thật ra tôi không ghét nàng, chỉ là đối với nàng không có cảm giác mà thôi. Nhưng tôi phát hiện, tôi đối với cô càng có hứng thú, còn chưa tách ra rồi đã nhớ cô rồi."
"Chiến tiểu thư, mời cô đi cho." Ngôn Thanh hạm cũng không để ý lời Chiến Mang Tuyền nói như đang tỏ tình, đưa tay ra dấu mời đối phương đi. Người kia nhìn thấy cười một tiếng, đứng dậy rời đi. Khi cửa phòng bị đóng lại, Ngôn Thanh Hạm nhìn cây son Chiến Mang Tuyền cố ý để lại trên bàn, phiền não ném xuống đất, đưa tay xoa đầu phát đau.
Bên kia, Chiến Mang Tuyền một đường ra khỏi Ngôn thị, đứng trước cửa, nhìn xung quanh, phát hiện không có ai theo, liền lấy di động ra.
"Alo, là Mạc tiên sinh sao?"
"Là tôi, Chiến tiểu thư, nghe nói cô đến thành phố X, xin lỗi, gần đây tôi hành động bất tiện, không có cách đến đón cô, chuyện làm đến đâu rồi?"
"Ngôn Thanh Hạm còn đang suy nghĩ, có 70% tỷ lệ sẽ đồng ý. Xem ra, cô ta đối với Lam Khiên Mạch yêu cũng không sâu đến mức ông như nghĩ."
"Vậy thì tốt, không ngờ cô cháu gái ngoại nhà ta lại là người độc ác như vậy. Tóm lại, mong Chiến tiểu thư tiếp tục dẫn dụ nó đồng ý hợp tác với cô. Thu mua cổ phần bên kia, tôi sẽ tìm người tiến hành."
"Ừ."
Cúp di động, Chiến Mang Tuyền đi đến xe của mình. Lúc này, cô ta phát hiện cách đó không xa ngay bồn hoa có một người đang ngồi. Thành phố X vừa có đợt tuyết mới rơi, bên ngoài rất lạnh, người nọ chỉ mặc mỗi bộ tây trang đen ngồi ở đó. Tay trái run rẩy nói lên hiện tại nàng cũng không ổn, như vậy vẫn quật cường không chịu về. Nhìn như vậy, Chiến Mang Tuyền đi đến, ngồi cạnh nàng.
"Sao lại ngồi đây? Thanh Hạm của cô không kêu cô lên lầu sao?" Chiến Mang Tuyền hỏi chính là Lam Khiên Mạch, người kia cũng không trả lời cô ta, vẫn im lặng ngồi đó, thất thần nhìn xe chạy ngoài đường. "Sao hả? không muốn nói chuyện với tôi? không lẽ cô không muốn biết, tôi và Ngôn Thanh Hạm nói chuyện gì, làm gì sao? hay là cô đã biết rồi?" thấy Lam Khiên Mạch không nói gì, Chiến Mang Tuyền cũng không bỏ ý định mà tiếp tục nói.
"Bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô, tôi đều không muốn biết." qua hồi lâu, Lam Khiên Mạch rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên. Có lẽ do nguyên nhân quá lạnh, âm thanh của nàng có chút run rẩy. Phối cùng khuôn mặt trắng bệch, giống hệt như bệnh nhân.
"Hả? rốt cuộc chịu nói chuyện rồi sao? thật ra thì, tôi với Ngôn cũng không nói gì, chỉ nói chuyện hợp tác thôi. Xem ra, địa vị cô trong lòng cô ta cũng không cao lắm. Giống như lần đó tôi đưa cô đi vậy, cho đến giờ, cô ta cũng không định vì cô lấy lại công đạo, không phải sao?"
"Chiến Mang Tuyền, cho dù cô nói gì, tôi cũng sẽ không vì vậy mà cùng với Thanh Hạm phát sinh mâu thuẫn. Cô không cần lãng phí miệng lưỡi và đầu óc, cũng không cần phải đi khắp nơi gây rối. Nếu cô dám đả thương Thanh Hạm, cho dù tôi không quyền không thế, không có gì cả, thì tôi vẫn còn cái mạng này."
Lam Khiên Mạch nói xong, không đợi Chiến Mang Tuyền mở miệng liền đứng dậy quay về Ngôn thị. Nhìn bóng lưng gầy nhỏ của nàng, Chiến Mang Tuyền ngẩn người xoay người ngồi lên xe. Ha ha, liều mạng cũng phải vì Ngôn Thanh Hạm trả thù sao? Lam Khiên Mạch không ngờ là 5 năm qua, cô vẫn ngây thơ như vậy. Đến khi Ngôn Thanh Hạm mất đi tất cả, mạng của cô, cuối cùng là của tôi. Tất nhiên, là cả thân thể.
"Tiểu Trương, giúp tôi pha một ly cà phê." mới vừa đến cửa phòng làm việc của Ngôn Thanh Hạm, Lam Khiên Mạch liền nghe thấy âm thanh Ngôn Thanh Hạm gọi ra ngoài. Thấy Tiểu Trương không có ở đây, nàng lấy cái ly trong ngăn kéo của Ngôn Thanh Hạm, suy nghĩ hồi lâu, liền rót ly trà bưng vào.
Đẩy cửa vào đầu tiên nhìn thấy, chính là nửa thỏi son môi bị ném xuống đất. Biết Chiến Mang Tuyền lâu như vậy, nàng cũng biết son môi thương hiệu này cô ta thường hay dùng nhất. Đem trà sữa để trên bàn Ngôn Thanh Hạm, thấy đối phương không ngẩng đầu uống một hớp, tiếp đó liền ngẩng đầu lên.
Trên gương mặt đó mang tức giận mình không quen, còn có dấu môi đỏ rực trên rái tai cùng gò má. Cái dấu như ngọn lửa đốt lên mặt Lam Khiên Mạch, đánh vào lòng nàng, khiến cả người nàng đột nhiên run lên.
"Tôi không phải nói là pha cà phê, ai kêu cô…" Ngôn Thanh Hạm không ngờ đó là Lam Khiên Mạch, nhìn nụ cười trên mặt đối phương cứng ngắc còn có đôi tròng mắt thật như hiện lên thủy quang, cô dừng một chút, không nói gì.
"Em cảm thấy cà phê không tốt cho dạ dày, nên đổi trà sữa cho chị. Nếu chị muốn uống cà phê, em pha thêm ly nữa cho chị."
"Không cần, cám ơn."
Ngôn Thanh Hạm vừa nói, lại cúi đầu xem văn kiện. Qua hồi lâu, cô phát hiện Lam Khiên Mạch còn đứng bên cạnh mình. Thấp thỏm một hồi, cô lần nữa ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói một câu xin lỗi, đây là vì khi này hành động thất lễ mà nói xin lỗi. Ngôn Thanh hạm biết, hành động khi nãy mình để cho Lam Khiên Mạch đi đã khiến lòng nàng bị thương.
"Không sao cả…" một câu cám ơn, một câu xin lỗi, rõ ràng là thứ mọi người thường xuyên nói, lại khiến Lam Khiên Mạch nghe thấy trong lòng hiện lên chua xót. Nàng siết chặt tay phải dấu sau lưng, trong lòng cảnh cáo mình, nhất định phải nở nụ cười trên mặt.
"Tiểu Mạch, thật ra vừa rồi chị cũng không phải là…."
"Thanh Hạm, mặt chị dính đồ, để em giúp chị lau sạch đi." Ngôn Thanh Hạm luôn cảm thấy lúc này Lam Khiên Mạch có gì đó không đúng, cô muốn giải thích lại bị đối phương cắt ngang.
Lam Khiên Mạch trầm mặc rút là một tờ giấy, ngay sau đó, nàng nâng mặt Ngôn Thanh Hạm lên, từng chút từng chút cực kỳ tỉ mỉ lau dấu son môi đỏ kia. Nhưng mà nàng càng lau, thì vết son càng lem lớn. Như là cố ý muốn đối nghịch với nàng vậy, thời khắc luôn nhắc nhở Lam Khiên Mạch, người này, gương mặt này, đã từng bị người khác chạm vào.
Ngôn Thanh Hạm không biết trên mặt mình có thứ gì đáng giá để Lam Khiên Mạch lau cẩn thận như vậy, đang lúc cô cảm thấy mặt bị lau có chút đau, muốn đưa tay ngăn cản đối phương, thì người kia chợt xoay người, bước nhanh khỏi phòng.
Bóng lưng kia so với trước còn tịch mịch, trong đó còn xen lẫn chút hoảng hốt. Hệt như sợ người khác phát hiện bí mật của mình, vội vàng chạy trốn vậy. Đưa tay sờ chỗ bị Lam Khiên Mạch lau qua, khi ngón tay sờ đến cái dấu đỏ nhạt đập vào mắt, Ngôn Thanh Hạm ngây ngô tại chỗ, hồi lâu chưa tỉnh hồn.
Thanh Hạm, mặt chị dính đồ, để em giúp chị lau sạch đi.
Thì ra, là thế này đúng không?
Tác giả có lời muốn nói: hu hu hu ~ hoan nghênh mọi người đến với chuyên mục lúc 8 giờ mỗi tối của Hiểu Bạo, gần đây suy nghĩ nhiều, mỗi ngày mễ na tang xấu xa không chịu nhắn lại, ta muốn đanh mông các ngươi thanh tân nội hàm, Bạo tỷ tỷ đánh mông người thùy mị, dòng chữ xanh nhỏ tiểu kịch trường!
Chắc mọi người thấy tui vừa bắt đầu đã ác ý với Sâm Sâm, đúng vậy tui muốn khiếu nại, thượng tố khiếu nại! gần đây các người không chịu nói, người ta đã cố xử lý xong rồi xuống dưới văn nói chuyện, kết quả các người cũng không thèm nhắn lại, người ta muốn khóc, hu hu, cầu nhắn lại, không nhắn lại ta đem các bảo bối mấy người thích đi sm, Phong Phong cái gì a, Nhiễm tỷ tỷ a, Lê tỷ tỷ, Lam Lam a, Tả tỷ tỷ a, Lăng lão bản, đem các nàng đi sm hết, không cho các nàng ra nữa hứ! (mọi người: hôm nay tác giả đi hóng gió, mọi người đừng để ý, coi thường luôn đi!)
Sau ai oán tui sẽ nói đến chương này, thấy chương này chắc mọi người nghĩ Ngôn Ngôn xấu, hạ màn thì Ngôn Ngôn làm vậy thực sự có nguyên nhân nga, tiểu Lam Lam, mặc dù ta nhịn không được mà ngược ngươi, nhưng mà ngươi phải tin là mẹ ruột ta rất yêu ngươi!
Văn tiến đến đây rốt cuộc sắp kết thúc, đoán chừng chính văn còn chừng 12 chương là kết thúc. (cp phụ sẽ viết ở phiên ngoại.) trong 12 ngày này Hiểu Bạo sẽ tận lực, đăng bài. Hy vọng mọi người có thể cho tui thêm động lực nha, nếu không chờ tui đăng văn xong rồi, cũng không còn sức viết sò huyết đâu nha. Khụ khụ… sao giống đang uy hiếp vậy ta?
Không nói nhiều nữa, chúng ta bắt đầu tiểu kịch trường manh manh hôm nay đi! hôm nay nhân vật bị chọc là [quy thỏ tái bào] Hiểu Bạo đã hoàn, bạn nhỏ Mộc Sâm Sâm, đúa nhỏ này ngốc manh đủ kiểu a. Dự tính là mọi người đại khái thì Mộc Sâm Sâm biến thành thỏ bị người ta mua từ tiệm thú cưng về, đúng lúc thỏ nhỏ cùng cát cát đều được Lam Lam mua về. Vì vậy, để tìm thỏ tinh này về, thỏ tộc liền phái hai người đi tìm người về. Chính là chỉ gian sa và mộc tiểu thất.
chỉ gian sa: này, tiểu thất, ngươi chắc chắn, Mộc Sâm Sâm ở đây sao?
tiểu thất: nói nhảm, cách xa như vậy ta đã ngửi thấy cổ tao vị trên người nàng rồi, sao lại không biết ở đây được! (mọi người: này, ngươi tìm hồ ly hả?)
chỉ gian sa: hắc, tiểu thất, ta thấy nàng, ngươi nhìn xem, tên thỏ ngu ngốc kia không phải Mộc Sâm Sâm sao?
tiểu thất: đúng vậy, đúng vậy, là nàng, ở thỏ giới, chỉ có mình nàng mới biến thành con thỏ ngu xuẩn như vậy! (hai người nhìn theo, chỉ thấy con thỏ trắng mọ con mèo lông đen xám đè dưới người, đang ra sức vùng vẫy.)
Lam Lam: cát cát, ngươi hư quá, lại khi dễ Tiểu Mộc.
cát cát: meo !!! (Hiểu Bạo tốt bụng dịch: cát cát không có khi dễ con thỏ đó, là nàng xấu! cướp vịt của cát cát.)
Lam Lam: nào, Tiểu Mộc, để ta ôm một cái nga. (Lam Lam nói, đem Mộc Sâm Sâm lên ôm, bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi qua, Mộc Sâm Sâm đang bán manh đột nhiên biết mất không thấy!!!)
chỉ gian sa: hô, mệt chết được, con thỏ này thật nặng. (chỉ gian sa ôm đại thỏ mập trong ngực không ngừng giãy giụa, thấy nó còn không ngừng lộn xộn, một cái tức giận, vô tình nắm đuôi nàng.)
Mộc Sâm Sâm: chít chít chít…. (Hiểu Bạo: thiệt nhớ lần đầu viết văn này a.)
tiểu thất: này, ngươi nắm đuôi nó làm gì?
chỉ gian sa: ah, nhìn quá manh, nên liền bóp…
tiểu thất: ngươi không thấy nó đang rất khó chịu sao? mau buông tay.
chỉ gian sa: không được, ngươi xem rõ ràng nó rất thoải mái.
tiểu thất: hả? thật không? vậy, để ta bóp bóp. (tiểu thất mò mò bóp đuôi Mộc Sâm Sâm, còn dùng tay vỗ một cái. Hiểu Bạo: 2 người này, hình như đang ngược đãi thỏ?)
Mộc Sâm Sâm: chít… chít chít chít…. (bị tiểu thất bóp một cái, Mộc Sâm Sâm giãy giụa kịch liệt hơn, vì phòng ngừa nó chạy trốn chỉ gian sa tàn bào nắm tai nàng.)
Mộc Sâm Sâm: uh… đừng nắm, hai tên khốn kiếp các ngươi! (vì quá đã, Mộc Sâm Sâm vô tình biến thành người… Mọi người: vậy, không phải sẽ hiện nguyên hình sao? sao lại biến thành người? Hiểu Bạo: khụ khụ, cái này gọi là tiến hóa!)
chỉ gian sa/ tiểu thất: thuộc hạ bái kiến công chúa, mỗ mỗ kêu ngươi về nhà ăn cơm!
Mộc Sâm Sâm: hừ hừ, bây giờ mới biết kêu ta công chúa, khi nãy các ngươi bóp đuôi ta đã nghĩ cái gì, nhanh để ta bóp lại!
2 người: công chúa, này…
Mộc Sâm Sâm: nhanh lên đi!!!!!!!!!!!!!!!!
2 người: dạ!!!!!
Vì vậy, đêm đen trong rừng dâu, không ngừng truyền đến tiếng rêи ɾỉ xuân phong như em bé khóc, khiến mọi người xung quanh ngủ không ngon giấc…
mọi người: nà ní, tiếng trẻ sơ sinh kêu xuân!!! ngươi nghĩ gì vậy!!