Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 185-2




(Đây là ngoại truyện về quá khứ của nhân vật trước khi Nhạc Thiên xuyên qua)

Ngoại truyện 8:

Thế giới 11: Số 17.

Từ năm ba tuổi Quan Nhạc Thiên bắt đầu lang bạt kỳ hồ.

Cứ trăn trở qua hết đôi tay thất vọng này đến đôi tay khác, mãi đến khi có một đôi bàn tay mang găng màu đẹn nắm chặt tay của hắn, người đó cúi đầu mỉm cười nói: “Quan, từ hôm nay trở đi, con thuộc về chú.”

Quan Nhạc Thiên nho nhỏ tỉnh táo suy nghĩ: Hắn không thuộc về bất cứ một ai cả.

Sau một quãng thời gian rất dài, người đàn ông ưu nhã đó không tiếp tục xuất hiện nữa.

Quan Nhạc Thiên trải qua những ngày tháng rất bình thường trong viện mồ côi, vẫn không hòa đồng như trước, vẫn lạnh lùng quan sát những đứa trẻ khác vui cười hơi đùa. Ngoại trừ lúc dùng cơm thi thoảng sẽ nở nụ cười ra, thì gần như không cười không quậy, rất giống một con búp bê xinh đẹp, dì trong viện mồ côi nhìn Quan Nhạc Thiên cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn rất nghe lời, hành vi cử chỉ cũng không tìm ra sai sót, nhưng vẫn liên tục liên tục bị trả về, cuối cùng thì một đứa trẻ ngoan như vậy vì sao những gia đình đó không ai thích cả chứ? Dì trong viện mồ côi thở dài, ánh mắt yêu thương nhìn Quan Nhạc Thiên.

Một đứa bé cắm đầu chạy, “bộp” một cái đụng vào người Quan Nhạc Thiên, Quan Nhạc Thiên lảo đảo ngã xuống đất, đứa trẻ không tự nhiên nói: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Quan Nhạc Thiên chậm rãi đứng dậy, già dặn vỗ vỗ bụi trên mông, nhưngười không liên quan tiếp tục đứng dựa vào bên tường nhìn bọn trẻ chơi đùa.

Nét mặt của hắn rất yên lặng, trong lòng lại vui vẻ, hắn thích bàng quan, niềm vui của người khác hắn không hiểu, nhưng cũng vẫn có thể thưởng thức.

Mạnh Thư Diệc thông qua kính viễn vọng quan sát Quan Nhạc Thiên, tiếc nuối lắc lắc đầu, đứa trẻ này là sát thủ trời sinh, sự lạnh lùng của hắn tự nhiên mà thành, đáng tiếc… thiếu mất một chút lệ khí.

Hắn không hận thế giới này.

Không có hận thù thì không có lòng giết chóc.

Mạnh Thư Diệc đậy kính viễn vọng lại, đăm chiêu.

Quan Nhạc Thiên tỉnh lại trong căn mật thất đen kịt một màu, cánh tay gầy gò bị trói tay vào chiếc ghế sau lưng, hắn rất bình tĩnh nhìn đàn ông anh tuấn trước mặt, “Chú bắt nhầm người rồi, con không có người nhà, không ai sẽ trả tiền chuộc cho con.”

Mạnh Thư Diệc cúi người, hai tay chống lên tay cầm, anh mắt hừng hực nhìn Quan Nhạc Thiên chằm chằm. Một đứa trẻ còn nhỏ như thế, ở trong tình huống như thế này còn có thể giữ được bình tĩnh như vậy, thật sự đúng là một món nguyên liệu làm sát thủ tuyệt vời, Mạnh Thư Diệc rất hưng phấn, hưng phấn đến độ lông tóc trên người như bị điện giật dựng đứng cả lên. Hắn rất muốn đắp nặn đứa trẻ này thành tác phẩm hoàn mỹ nhất của mình.

“Bé cưng đáng thương,” Mạnh Thư Diệc mỉm cười nói, “Chúng ta không cần có người nhà, thứ người nhà đó ngoại trừ liên lụy đến chúng ta ra, thì chẳng làm được gì cả.”

Quan Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn Mạnh Thư Diệc, hắn không sợ, cũng không hoảng hốt, đối với lời Mạnh Thư Diệc nói hắn chỉ nghe rồi thôi, coi như tiếng gió thổi bên tai mà thôi.

Mạnh Thư Diệc rất thích ánh mắt không có gì lo sợ đó của hắn, dường như trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể làm cho hắn dao động.

“Muốn rời khỏi nơi này không?” Mạnh Thư Diệc chậm rãi nói.

“Muốn.” Quan Nhạc Thiên không chút do dự nói.

“Vì sao?”

“Chú cột con, con khó chịu lắm.”

“Chú có thể thả con đi, nhưng con phải hứa với chú một điều,” Mạnh Thư Diệc móc một viên kẹo trong túi áo khoác ra, viên kẹo được gói bằng giấy gói đủ màu, hắn mỉm cười nói, “Hôm nay có người đẩy con, còn nhớ không?”

Có lẽ bởi vì thiếu hụt cảm xúc, nên năng lực ở những phương diện của Quan Nhạc Thiên càng mạnh hơn, gần như là đã gặp rồi là không quên được, hắn gật gật đầu.

Mạnh Thư Diệc nói: “Chú có thể thả con đi, nhưng sáng ngày mai con tỉnh dậy bỏ viên kẹo này vào trong sữa của cậu bé đó, được không?”

Quan Nhạc Thiên lần thứ hai gật đầu.

Mạnh Thư Diệc nhương mày, ý cười trong con ngươi sâu sắc thêm, “Viên kẹo này… có độc, cậu bé đó uống sữa bò có đường, sẽ chết, như vậy có đồng ý không?”

Quan Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi gật đầu.

“Đứa trẻ ngoan.” Mạnh Thư Diệc cúi đầu hôn nhẹ lên trán Quan Nhạc Thiên, như hôn lên một món đồ quý giá khó tìm, “Chú rất chờ mong.”

Lần thứ hai Quan Nhạc Thiên tỉnh lại, thì đã trở lại giường trong viện mồ côi. Trong lòng bàn tay nắm một viên kẹo bảy sắc cầu vồng, hắn cụp mắt yên lặng nhìn cầu vồng phản chiếu trên giấy gói kẹo.

Mạnh Thư Diệc điều khiển kính viễn vọng, bàn tay đeo găng màu đen siết chặt lấy tay cầm, trong lòng thầm nói: Quan, đừng khiến chú thất vọng.

Sát bên giường vang lên tiếng trở mình, Quan Nhạc Thiên nắm chặt kẹo trong tay đixuống giường, đi vào trong toilet, chậm rãi xé giấy gói kẹo ra. Viên kẹo được bao bọc trong giấy gói sáng màu có màu vàng nhạt, tỏa ra mùi thơm của chanh, tay Quan Nhạc Thiên hất một cái, viên kẹo cứng rơi xuống bồn tiểu.

“Quan Nhạc Thiên ——” Bên ngoài vọng vào tiếng kêu sắc bén của trẻ con, Quan Nhạc Thiên quay đầu lại, đứa trẻ bắt gặp hắn hết sức kinh ngạc, “Cậu trốn trong toilet lén lút ăn kẹo!”

“Không có.” Quan Nhạc Thiên nắm tay lại, vo giấy gói vào lòng bàn tay.

“Hứ, tớ thấy hết rồi nhé,” Đứa trẻ vểnh môi lên, nhảy nhảy nhót nhót đi vào trong đi vệ sinh, “Cậu bủn xỉn thật, chẳng trách papa mama không cần cậu.”

Quan Nhạc Thiên thờ ơ không động lòng từ trong toilet đi ra ngoài.

Trong màn hình kính viễn vọng, Quan Nhạc Thiên chậm rãi đi ra, đứa trẻ nhảy nhót tưng bừng đằng sau hắn chạy ra khỏi toilet, theo sát phía sau Quan Nhạc Thiên tung Quan Nhạc Thiên một cái.

Cơ thể gầy yếu của Quan Nhạc Thiên lảo đảo, một lần nữa ngã xuống đất, cậu bé trai làm mặt quỷ với hắn, “Xin lỗi.”

Quan Nhạc Thiên không nói chuyện, lại đứng dậy phủi phủi bụi trên người mình, hắn phủi rất cẩn thận, phủi xong còn tỉ mỉ vuốt nếp nhăn trên bộ quần áo cũ của mình.

Khóe môi Mạnh Thư Diệc hơi cong, thất vọng sao? Không hẳn.

Trẻ con không hiểu chuyện dù sao cũng phải dạy.

Ngay đêm đó, Quan Nhạc Thiên lần thứ hai đi đến căn mật thất tối đen đó, vẫn như bị trói.

Mạnh Thư Diệc mỉm cười, cơ thể cao to dưới ngọn đèn đổ bóng đen, “Quan, con lừa chú.”

“Trẻ con cũng biết nói dối.” Quan Nhạc Thiên bình tĩnh nói.

Mạnh Thư Diệc mím mím môi, gật gật đầu như đã hiểu, “Con nói đúng, chú muốn thưởng cho con.”

Quan Nhạc Thiên lần đầu tiên trong đời ăn roi.

Hắn gào khóc, hắn kêu r3n, hắn xin tha, nhưng này tất cả đề không có tác dụng.

“Cục cưng, không thể khóc,” Roi Mạnh Thư Diệc trên tay còn chảy máu, dịu dàng tha thiết vuốt v e khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của Quan Nhạc Thiên, “Sợ đau thì không phải là bé ngoan.”

Quan Nhạc Thiên bởi vì đau đớn mà ch ảy nước mắt theo bản năng, hắn ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ có nghi hoặc, “Vì sao đánh con?”

Hắn vẫn không học được cách căm hận thế giới này.

Mãi cho đến năm Quan Nhạc Thiên mười tuổi, Mạnh Thư Diệc vẫn không thể làm trong lòng Quan Nhạc Thiên sinh ra một chút hận thù nào.

Tim Quan Nhạc Thiên trống không.

Vì để tránh cho Mạnh Thư Diệc không ngừng không nghỉ đánh mình, Quan Nhạc Thiên bắt đầu học cách ngụy trang, hắn giả vờ oán hận, giả vờ phản kháng, lại giả vờ phục tùng.

Trước sinh nhật mười tuổi của hắn, Mạnh Thư Diệc đưa cho hắn một con thỏ, Quan Nhạc Thiên nuôi một tháng. Buổi tối sinh nhật năm mười tuổi ấy, hắn nhận được một bát thịt thỏ kho, Mạnh Thư Diệc nói với hắn: “Cục cưng, đây là vật sống đầu tiên con giết, mong rằng nó có giá trị kỷ niệm với con.”

Quan Nhạc Thiên ăn sạch sẽ bát thịt đó.

Mạnh Thư Diệc hỏi hắn thấy mùi vị như thế nào.

Quan Nhạc Thiên không có quá nhiều biểu cảm, đáp thịt quá khô.

Mạnh Thư Diệc cười ôm hắn quay một vòng, “Cục cưng, chú sẽ không bao giờ bỏ rơi con.”

Đến năm hắn lên trung học, thì Mạnh Thư Diệc bắt đầu âm thầm dạy hắn về súng ống và đánh nhau, đồng thời tước đoạt d*c vọng cuối cùng trên người hắn.

Mạnh Thư Diệc đã khống chế ăn uống của cậu.

Mạnh Thư Diệc không cho phép Quan Nhạc Thiên ăn một thứ gì không được mình cho phép, thậm chí là ngậm cái thìa còn đọng lại chút mùi vị.

Nếu như để cho Mạnh Thư Diệc phát hiện hắn lén ăn, Mạnh Thư Diệc sẽ treo hắn lên, cái roi dài nhỏ đen kịt vẫn luôn làm bạn với hắn từ thuở nhỏ đến ngày niên thiếu.

Quan Nhạc Thiên không sợ cái roi đó, chỉ là hắn ghét, lại không có năng lực thoát khỏi khống chế của Mạnh Thư Diệc.

Thật ra Mạnh Thư Diệc không cần một người hoàn toàn không có d*c vọng, không có d*c vọng đồng nghĩa với không có nhược điểm, không dễ khống chế. Song Mạnh Thư Diệc muốn xem thử xem, đến cuối cùng hắn có thể mài dũa Quan Nhạc Thiên đến mức nào.

Quan Nhạc Thiên không muốn chịu đòn, cho nên cực lực khống chế h@m muốn ăn của mình.

Bánh đậu đỏ bắt đầu phổ biến trong trường học.

Mỗi lúc trời tối tan học, học sinh kết bè kết bạn xếp hàng đi mua, trước sạp bánh đậu đỏ của ông chủ chen chúc đến gần như không chen lọt vào.

Quan Nhạc Thiên nhìn từ xa xa, khuôn mặt xinh xắn không hề dao động.

Hắn nhìn quá nhiều lần, nhìn quá lâu, cho nên có một lần sau khi ông chủ dọn sạp xong không kiềm được đi sang, gói một cái bánh đậu đỏ cuối cùng đưa cho hắn, “Cầm ăn đi, bán không hết.”

Quan Nhạc Thiên có vẻ bề ngoài xinh xắn, trên mặt có sự lẻ loi không giống với bạn đồng trang lứa. Ông chỉ biết hắn là trẻ trong viện mồ côi, ngày nào cũng chỉ nhìn, đoán rằng hắn không có tiền mua, cố tình chừa cho hắn một cái.

Cái bánh đậu đỏ đó đã theo Quan Nhạc Thiên rất nhiều ngày, từ nóng bỏng đến nguội lạnh, từ thơm ngọt cám dỗ đến hôi chua mục nát.

Mạnh Thư Diệc khen hắn, “Quan, con đúng là bé ngoan của chú.”

Quan Nhạc Thiên ôm cái bánh đậu đỏ cứng ngắc đã thiu trong lòng, thầm nghĩ: Tôi không thuộc về bất cứ ai.

Thời điểm sát hạch chọn lựa, Quan Nhạc Thiên chỉ giải quyết mười bảy người là dừng tay, hắn còn có thể tiếp tục, chỉ là không cần thiết.

Hắn không có giành được hạng đầu, cũng cũng không để ý cái danh đó.

Mạnh Thư Diệc lại khen hắn, “Quan, con khác biệt, con không giống với đám máy móc giết người xấu xí đó, con là nghệ thuật, con là nét đẹp.”

Quan Nhạc Thiên im lặng không nói, hắn không có gì để nói với Mạnh Thư Diệc.

Hắn đang đợi đến một ngày cánh chim chắc chắn rồi, hắn sẽ bay đi.

Quan Nhạc Thiên đã có số hiệu của mình ——17.

Từ ngày đó trở đi, kiếp sống lang bạt kỳ hồ của hắn bị nhiễm mùi máu tanh không xóa nhòa được.

Hắn rất không thích cái mùi đó.

Dơ bẩn, tanh hôi.

Hắn thích mùi trong cửa hàng bánh ngọt, mùi thơm của bơ tràn ngập trong không khí, ngọt ngào lại nồng nặc.

Quan Nhạc Thiên bóp cò súng, rất mất hứng cất súng.

Mạnh Thư Diệc, thật sự là quá đáng ghét.

Mà Mạnh Thư Diệc đáng ghét như vậy lại sắp xếp một người phụ nữ thoạt nhìn đơn thuần gần như vô hại bên cạnh hắn.

Sự tồn tại của cô ta khiến cho Quan Nhạc Thiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, hoàn toàn không phù hợp với tất cả mọi thứ xung quanh hắn… cứ như là cưỡng ép găm vào cuộc sống của hắn.

Loại cảm giác khó chịu đó đạt đến đỉnh điểm khi chứng kiến Mạnh Thư Diệc nói chuyện với Hứa Tâm Như.

Biểu cảm trên mặt Mạnh Thư Diệc… ngọt ngào đến mức khiến hắn buồn nôn.

Quan Nhạc Thiên không chút do dự nhấc súng lên, khi ngón tay đặt trên cò súng, một nguồn sức mạnh vô hình lại ngăn cản hắn đ è xuống.

Ngay trong khoảnh khắc đó, thế giới của hắn trời long đất lở.

Mạnh Thư Diệc chẳng qua chỉ là bị con rối điều khiển, mà hắn nắm giữ tâm hồn mạnh mẽ hơn và linh hồn tự do.

Sau khi thức tỉnh Quan Nhạc Thiên bị hút vào tiểu thế giới và rơi xuống đất, chuyện đầu tiên hắn làm đó là khóc.

Từ sau lầu đầu chịu đòn, Quan Nhạc Thiên đã không còn khóc, bởi vì biết gào khóc không có một chút tác dụng nào.

Mà bây giờ… hắn bỗng nhiên rất muốn khóc.

Quan Nhạc Thiên bụm mặt nhẹ giọng kêu: “Mẹ…”

Một từ ngữ xa lạ đến nhường nào.

Như là khắc vào trong xương của hắn.

Nhưng hắn chưa bao giờ kêu một lần.

Quan Nhạc Thiên thỏa sức khóc một trận, đứng dậy phát hiện ra mình đang trong một trong căn phòng thử quần áo, tấm gương trong phòng thử đồ rọi một khuôn mặt đàn ông thanh tú, hai mắt sưng đỏ, ngay cả mũi cũng ửng lên hồng phấn. Dáng vẻ rõ ràng là vừa khóc hòa tan đi cảm giác thờ ơ trên người hắn, trái lại mang vẻ đáng thương.

Quan Nhạc Thiên hơi cười với gương, người trong gương cũng cười, nụ cười vui sướng thuần túy, dường như đã từng cười trăm ngàn lần nên không có chút cứng ngắc nào vậy.

Hắn vẫn luôn ghi nhớ, mình không thuộc về bất cứ một ai cả.

__

Xin lỗi elephant, tui tưởng elephant ham ăn, hóa ra là tính cách của nhân vật ( ͡• ͜ʖ ͡•)