Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 187




Kha Tĩnh Sơn hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã dẫn Chu Nhạc Thiên đi làm thủ tục chuyển trường, trường học không lấy làm kinh ngạc. Bây giờ cả nước đâu đâu cũng cổ vũ nhân dân phát triển sản xuất, trong thôn có rất nhiều người đi ra ngoài, đơn giản đóng một cái dấu lên tờ giấy chứng nhận là xong rồi.

Kha Tĩnh Sơn nắm tay Chu Nhạc Thiên đi ra ngoài, phía sau là bức tường trắng rào quanh trường học có khẩu hiệu văn minh sơn đỏ, Kha Tĩnh Sơn thấy Chu Nhạc Thiên không một lần quay đầu lại, thấp giọng nói: “Nhạc Thiên, em có thấy không nỡ không?”

“Không có gì không nỡ cả.” Chu Nhạc Thiên gầy gò nho nhỏ cúi đầu, chân đá lung tung mấy cục đá trên đường.

Kha Tĩnh Sơn thầm thở dài trong lòng, một tay bế Chu Nhạc Thiên lên, để cậu ngồi lên trên vai mình, “Lên thành phố rồi, trên đó không giống như dưới thôn chúng ta, em phải lo học cho giỏi, kết thật nhiều bạn, có biết không?”

Chu Nhạc Thiên ôm cổ của hắn, trán áp vào cằm hắn, cọ cọ đám râu tua tủa của Kha Tĩnh Sơn, “Dạ.”

Kha Tĩnh Sơn thật sự không biết nên thương yêu Chu Nhạc Thiên như thế nào mới là tốt, chỉ hết lần này đến lần khác dùng lòng bàn tay thô sần của mình vuốt v e sống lưng gầy còm của Chu Nhạc Thiên, không tiếng động trao sự an ủi dỗ dành của riêng mình cho Chu Nhạc Thiên.

Kha Tĩnh Sơn dẫn theo Chu Nhạc Thiên lên thành phố, bắt xe ba gác từ thôn lên thành phố.

Mới tinh mơ trời chưa sáng hẳn, Chu Nhạc Thiên co mình trong ngực Kha Tĩnh Sơn mơ mơ màng màng ngủ, bóng dáng cao lớn của Kha Tĩnh Sơn bao phủ cậu, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cậu.

Dãy núi xanh miên man đằng xa như mới gột rửa, mùi hương ngây ngô quanh quẩn bên mũi, đường đi lắc lư chòng chành, khuôn mặt bé nhỏ của Chu Nhạc Thiên cũng theo đó lên lên xuống xuống, trong hoàn cảnh như vậy, cậu vẫn ngủ rất say.

Một tiếng cười khẽ bật ra từ trong cổ họng của Kha Tĩnh Sơn, cưng chiều nói: “Đúng là một con heo con.”

“Tĩnh Sơn,” Lão Lưu lái xe ba gác, “Cậu lên thành phố làm ăn có kiếm được không?”

Kha Tĩnh Sơn nhỏ tiếng đáp: “Vẫn chưa biết.”

Lão Lưu thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Mấy thanh niên các cậu ấy, một đứa hai đứa cứ chạy ra ngoài, ra ngoài đời chịu thiệt rồi mới biết chỉ có ở nhà mới lành thôi.”

Kha Tĩnh Sơn lặng im không nói, tuy hắn học không cao, song lòng dạ thì không thấp, không muốn giam cả đời mình trong thôn chỉ canh nước cạn mò tôm. Thế giới ngoài kia rộng lớn như thế, hắn còn trẻ, đương nhiên muốn một lần xông pha.

Đến thành phố rồi, Kha Tĩnh Sơn cho lão Lưu một ít tiền xe, tất nhiên hai người là đẩy tới đẩy lui mấy lần, lão Lưu mới miễn cưỡng nhận, trước khi đi còn nói với Kha Tĩnh Sơn: “Gần đây trong thôn mới nhận khoán ao nuôi cá, không thì cậu về làm cái đấy đi, bảo đảm kiếm được tiền.”

Hai tay Kha Tĩnh Sơn ôm lấy Chu Nhạc Thiên đang ngoẹo cổ ch ảy nước miếng, mỉm cười đáp: “Cảm ơn ông Lưu, con nuôi cá không giỏi.”

Trên đường đi lão Lưu khuyên hắn không ít lời, thấy không khuyên nổi đành thôi, lần này ông lên thành phố là để mua cái tủ cho con trai cưới vợ, cũng có chuyện mình phải làm.

Kha Tĩnh Sơn lắc lắc Chu Nhạc Thiên trong vòng tay mình, trầm giọng nói: “Heo Con, tỉnh lại đi, chúng ta đến thành phố rồi.”

Chu Nhạc Thiên vẫn là ngủ.

Kha Tĩnh Sơn đánh nhẹ mấy cái vào mông nhỏ của cậu, cuối cùng đánh thức được cậu.

Chu Nhạc Thiên dụi dụi mắt, đôi mắt to tròn đen lay láy trên khuôn mặt nhỏ gầy có vẻ lớn đến khác lạ, ánh mắt trong veo long lanh nước nhìn Kha Tĩnh Sơn, “Anh Tĩnh Sơn, tới rồi?”

“Tới rồi.” Kha Tĩnh Sơn thả cậu xuống, nắm tay Chu Nhạc Thiên nói, “Dắt Heo Con đi ăn sáng.”

Mặc dù nói là thành phố, thì cũng chỉ đến mức thị trấn thôi, song không thể ngăn được Nhạc Thiên ch ảy nước miếng với quán ăn sáng liền kề nhau trên đường trong chợ bán thức ăn.

Kha Tĩnh Sơn thấy Chu Nhạc Thiên mắt lom lom chăm chú nhìn vào cái bánh hẹ trong chảo dầu bên rìa đường, cúi người nói: “Chúng ta ăn cái này nhé, có được không?”

“Nhìn thêm nữa đi.” Chu Nhạc Thiên lắc lắc cánh tay Kha Tĩnh Sơn.

Kha Tĩnh Sơn bật cười, “Nhóc thối, còn kén chọn.”

Nhìn hết một vòng chợ thức ăn xong, Nhạc Thiên quyết đoán dứt khoát, “Anh Tĩnh Sơn, em muốn ăn bánh rán thịt với tào phớ.”

“Được.” Kha Tĩnh Sơn đáp một tiếng đồng ý, tìm một sạp hàng bán tào phớ, gọi cho Chu Nhạc Thiên một bát tào phớ, để cậu ngồi xuống, rồi đến sạp bánh rán thịt cách đó không xa mua bánh rán, trong lúc chờ ông chủ chiên bánh thì ánh mắt vẫn luôn như có như không quan sát Chu Nhạc Thiên đang ăn tào phớ.

Thời đại này vẫn chưa thêm quá nhiều phụ gia, mùi của tào phớ thôi đã đủ hấp dẫn rồi, hai chân Nhạc Thiên lúc lắc, ăn đến là gật gù đắc ý, “Anh Tĩnh Sơn giỏi quá~ giàu nhất thôn cứ là vip áu~”

Hệ thống: “…” Một bát tào phớ đã bị mua rồi.

Khi bánh thịt rán đến nơi, Nhạc Thiên đã sắp yêu luôn thế giới này.

Kha Tĩnh Sơn rót cho mình một chén nước trong, mỉm cười nói: “Ăn từ từ, không ai giành với em.”

Nhạc Thiên cắn một cái bánh thịt vàng óng ánh giòn xốp, miệng đầy nước mỡ nói: “Anh Tĩnh Sơn, sao anh không ăn?”

“Lúc em ngủ trên xe, anh đã ăn rồi.” Kha Tĩnh Sơn dịu dàng nhìn cậu.

Nhạc Thiên người gầy dạ dày nhỏ, rất nhanh đã không ăn nổi, còn lại hơn nửa bát tào phớ hơn một nửa cái bánh thịt, Nhạc Thiên cầm bánh thịt no quá đánh cái ợ, cầu viện nhìn Kha Tĩnh Sơn.

Kha Tĩnh Sơn xoa xoa đỉnh đầu cậu, ngay trên bàn tay nhỏ bé của cậu một ngụm nuốt luốn cái bánh thịt, thành thạo ăn hết bát tào phớ còn dư, thật sự là đàn ông như núi, chút đồ ăn này hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Nhạc Thiên nhìn mà sững sờ, Kha Tĩnh Sơn đứng lên nói: “Đi.”

Nhạc Thiên chớp mắt mấy cái, vuốt bụng một cái, “Căng.”

Kha Tĩnh Sơn nở nụ cười, dứt khoát bế Chu Nhạc Thiên lên, “Heo Con.”

Kha Tĩnh Sơn thuê một căn phòng trong thành phố, hai mươi mét vuông, chỉ có một phòng, nhà vệ sinh và bếp dùng chung với người ờ phòng khác, Kha Tĩnh Sơn kéo Chu Nhạc Thiên vào phòng.

Căn phòng hai mươi mét vuông có một cái ban công nhỏ, túi xách da rắn chất đống chiếm hơn một nửa chỗ.

Nhạc Thiên hiếu kỳ hỏi: “Anh, cái này là gì vậy?”

“Chuyện làm ăn.” Kha Tĩnh Sơn nói.

Nhạc Thiên cũng không hỏi nữa, Kha Tĩnh Sơn là nam chính của thế giới này, tương lai chắc chắn đại phú đại quý, chỉ là không biết lúc nào hắn mới có thể giàu lên, được ở lại bên hắn bao lâu.

Kha Tĩnh Sơn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chiết khấu hạ giá cái giường cũ 1m2 của mình đi, đến tiệm bán đồ dùng second-hand trong nhà đổi thành một cái giường 1m5. Vóc dáng Chu Nhạc Thiên gầy nhỏ, vẫn còn có thể ngủ chung với hắn thêm một hai năm nữa.

Một hai năm sau, Kha Tĩnh Sơn cũng có lòng tin rằng mình sẽ không để cho Chu Nhạc Thiên chen chúc chịu khổ trong căn phòng hai mươi mét vuông này.

Buổi tối, Kha Tĩnh Sơn và Chu Nhạc Thiên đến nhà vệ sinh chung tắm rửa.

Phòng vệ sinh rất đơn sơ, một dãy bồn tiểu tiện, một cái vòi bông sen, một lớn một nhỏ đứng bên trong gần như đụng tới đầu.

Kha Tĩnh Sơn thành thạo cởi qu@n áo mình, nói với Chu Nhạc Thiên: “Mau cởi ra tắm đi, người ta còn đang xếp hàng đợi kìa.”

Nhạc Thiên lộp bộp cúi đầu “ạ” một tiếng. Cánh tay mảnh khảnh nhỏ gầy run run rẩy rẩy cởi qu@n áo, mắt chẳng biết để đâu cho ổn. Kha Tĩnh Sơn có một cơ thể thuần nam tính đầy mị lực, cơ bắp màu đồng cổ đậm cảm xúc, thoạt nhìn hết sức là co giãn, khiến cho người ta có kích muốn sờ thử hai phát.

Càng chết người hơn là lông trên người Kha Tĩnh Sơn cũng rất dày, Nhạc Thiên đứng bên cạnh hắn, trong khoang mũi toàn là mùi hương hormone nam tính tỏa ra từ trên người hắn, mười tuổi còn nhỏ con, vừa cúi đầu sướng là chỗ nào đó đang yên tĩnh ngủ đông trong khu rừng đen.

Còn chưa có phản ứng đã to chình ình vậy rồi, nếu như ngỏm dậy luôn, thế chẳng phải đâm chết người luôn sao.

Nhạc Thiên rất xấu xa đỏ mặt.

Kha Tĩnh Sơn chờ cậu c ởi đồ xong mới xả nước, thấy cậu rề rà, không nhìn được cúi người giúp cậu cởi qu@n, “Thằng nhóc này, sao cứ như con gái vậy.”

Nước nóng chảy ra, Kha Tĩnh Sơn cầm xà phòng, trước tiên đánh bọt biển cho Chu Nhạc Thiên từ đầu đến chân, bàn tay xoa vuốt da đầu của cậu gội đầu, vừa làm vừa cười nói: “Trên người heo bùn có mỗi một chỗ trắng.”

Nhạc Thiên không nghe rõ, hỏi: “Sao ạ?”

Kha Tĩnh Sơn vỗ một cái vào mông cậu, “Anh nói cái mông em trắng này.”

Mặt Nhạc Thiên càng đỏ hơn.

Kiểu đàn ông nam tính như Kha Tĩnh Sơn này càng khiến cho Nhạc Thiên có cảm giác cả phong cách anh đẹp trai lả lơi, chỉ hận mình mới mười tuổi!

Hai người vội vã tắm xong, trong phòng tắm nóng hổi, Kha Tĩnh Sơn nhanh nhẹn mặc quần áo vào cho Chu Nhạc Thiên, mình thì chỉ mặc qu@n lót và quần dài, rồi bế Chu Nhạc Thiên đi ra ngoài, “Heo Con chưng chín rồi.”

Chu Nhạc Thiên cổ ôm Kha Tĩnh Sơn mặt đỏ bừng bừng, trong mắt toàn là ý cười sáng lấp lánh, Kha Tĩnh Sơn lau mái tóc ướt của cậu, nhẹ giọng nói: “Sống chung với anh có được không?”

“Được.” Chu Nhạc Thiên nhẹ giọng đáp.

Kha Tĩnh Sơn ghé đến bên cổ cậu thân thiết ủn một cái, thầm nghĩ, sau này hai anh em chúng ta không còn cô đơn nữa.

Trên chiếc giường 1m5, hai người Kha Tĩnh Sơn và Chu Nhạc Thiên nằm ngủ chỉ có thể coi là vừa đủ. Tướng ta Kha Tĩnh Sơn cao lớn khôi ngô, nằm trên giường 1m5 còn phải rụt người lại, Chu Nhạc Thiên dán chặt vào hắn, trời nóng nực, hai người vừa mới tắm xong lại ra đầy mồ hồi. Kha Tĩnh Sơn đi qua kế bên mượn cây quạt hương bồ, ôm Chu Nhạc Thiên quạt cho cậu, “Ngủ đi, ngày mai anh dẫn em đi tìm trường học.”

Tuy rằng nóng, Chu Nhạc Thiên vẫn ôm cổ Kha Tĩnh Sơn ngủ.

Kha Tĩnh Sơn biết cậu vẫn chưa hoàn toàn buông nỗi lòng mất mẹ, vừa thương vừa yêu vỗ nhẹ sống lưng dỗ cậu ngủ.

Sáng sớm vừa mới thức suýt chút nữa Nhạc Thiên đã khóc không thành tiếng, trên cánh tay cậu là một dãy vết muỗi đốt đối xứng vừa đau vừa đỏ vửa ngứa, cậu không kiềm được, kêu òa lên.

Kha Tĩnh Sơn lập tức tỉnh giấc, thấy Chu Nhạc Thiên chỉ vào vết muỗi đốt trên cánh tay vẻ mặt tủi thân, trong đôi mắt to cuộn trào nước mắt, dở khóc dở cười nói: “Đàn ông con trai, muỗi đốt mấy cái đã khóc rồi? Em xem anh…” Kha Tĩnh Sơn duỗi tay mình ra, lúng túng phát hiện trên cánh tay mình chẳng có một vết đốt nào.

Nhạc Thiên trực tiếp khóc thành tiếng.

Tên khốn kiếp Kha Tĩnh Sơn này ôm cậu trước ngực ngủ, thì ra lả để cậu thu hút hỏa lực của muỗi.

Kha Tĩnh Sơn rất xấu hổ, hắn ở hai tháng trong căn phòng này, vào hè cũng đã hai tháng, thật sự chưa từng bị muỗi cắn, có lẽ hắn trời sinh không hút muỗi.

“Anh gãi cho em.” Kha Tĩnh Sơn ngồi dậy, đã nắm cánh tay Nhạc Thiên gãi cho cậu.

Nhạc Thiên nằm trên giường, ngước đầu nhìn Kha Tĩnh Sơn, đột nhiên phụt một tiếng bật cười.

Kha Tĩnh Sơn nói: “Cười cái gì?”

Nhạc Thiên mím môi nói: “Anh, tóc anh dựng lên kìa.”

Tóc Kha Tĩnh Sơn cứng, ngủ một đêm dựng thẳng tắp hết lên ngã nghiêng trái phải, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, phóng khoán của hắn.

“Em tưởng là đầu em không phải ổ gà hả?” Kha Tĩnh Sơn xoa xoa mái tóc ngắn Chu Nhạc Thiên.

Chu Nhạc Thiên khẽ kêu một tiếng, dùng chân đạp Kha Tĩnh Sơn một cái.

Kha Tĩnh Sơn lắc đầu cười nói: “Bạo lực gia đình.” Trong lòng thì lại thấy mừng vì Chu Nhạc Thiên thoải mái với hắn vậy, lễ phép xa lạ thì không thể sống chung được.

Gãi một lát, Kha Tĩnh Sơn ngừng tay, phát hiện chỗ Chu Nhạc Thiên bị cắn gần như sưng đỏ lên, cười nhẹ nói: “Nhóc con này, đã da mỏng còn không nhiều thịt.”

Chu Nhạc Thiên rụt tay lại tự mình gãi, nói lầm bầm: “Sao trong thành phố muỗi nhiều hơn dưới thôn nữa?”

Kha Tĩnh Sơn không cười nữa, nơi này hoàn cảnh đơn sơ nên nhiều muỗi, hắn nhẹ tay bóp bóp mái tóc ngắn rối bời của Chu Nhạc Thiên, “Đi, đi học.”

Vòng qua bọc nilon trong phòng, Kha Tĩnh Sơn nắm tay Chu Nhạc Thiên đi tìm trường học, hắn đến có chuẩn bị, hồ sơ cần có đều chuẩn bị đủ, chỉ thiếu một thứ.

Giáo viên trong văn phòng trường nói: “Nếu như anh là người giám hộ của cậu bé, thì anh phải nhận nuôi.”

Kha Tĩnh Sơn nói: “Tôi là anh nó, không phải cha nó.”

Kha Tĩnh Sơn ở trong thôn giúp đỡ mẹ con nhà họ Chu, đã bị người ta lời ra tiếng vào, nghi ngờ hắn với bà Chu có mối quan hệ gì không đứng đắn, nếu thật sự nhận nuôi, chẳng biết nói thành thế nào nữa.

Năm nay hắn hai mươi sáu, Chu Nhạc Thiên mười tuổi, thật sự sẽ sinh ra rất nhiều lời khó nghe.

Giáo viên trong văn phòng trường cũng rất khó xử, “Làm thì thật chúng tôi vẫn có thể làm, chỉ là nếu như anh đã tính làm người giám hộ của cậu bé, thì chịu khó làm thủ tục nhận nuôi đi, rất nhiều chuyện sau này cũng dễ hơn.”

Kha Tĩnh Sơn  kéo Chu Nhạc Thiên, Chu Nhạc Thiên ôm tay hắn, giấu nửa người phía sau hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Tĩnh Sơn, em không muốn.”

“Anh biết.” Kha Tĩnh Sơn thấp giọng nói, nói với giáo viên trong văn phòng, “Làm theo trẻ mồ côi đi.”

Sau khi xong xuôi thủ tục, Kha Tĩnh Sơn dẫn Chu Nhạc Thiên đi dạo xung quanh trường học một lát. Trường học trong thành phố tốt hơn trường học trong thôn nhiều, mặt đất tráng xi măng xám xịt, dãy lớp học có hai lầu, đang trong giờ học, Kha Tĩnh Sơn nâng Chu Nhạc Thiên lên để cậu ngồi trên bả vai mình, thông qua cửa kính nhìn mọi người học.

Nhạc Thiên nhìn giáo viên ngữ văn đang giảng nòng nọc con tìm mẹ, kích động nói với hệ thống: “Mẹ, bài này con biết làm!” Cuối cùng cũng thấy được điểm kiến thức của cậu!

Hệ thống: “…đó là bài của lớp hai, cậu đã lớp bốn rồi.”

Nhạc Thiên: “Không sao cả, sêm sêm nhau thôi.”

Chỉ cần không phải mấy cái trích dẫn văn cổ, thì cậu không có vấn đề gì.

Cơ thể Chu Nhạc Thiên cũng không tính là ngốc bẩm sinh, có cái là nhát gan, không dám ngẩng đầu nhìn thầy cô giáo, cũng rất ít thật sự tập trung học.

Kha Tĩnh Sơn buông cậu xuống, thấy trong mắt cậu viết đầy khát vọng, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, xoa xoa tóc cậu, “Em lo học cho giỏi, anh kiếm tiền tạo điều kiện cho em.”