Tiếng nước xối vào người ào ào. Đỗ Tuyết Kỳ cảm thấy toàn thân thể rệu rã. Chỉ mới hai ngày trôi qua mà cô ta đã thấy khổ sở, cuộc sống treo trên đầu ngọn súng khiến cô ta bất an không thôi.
“Kay! Mày ở nhà không?”
Bỗng nhiên, ở bên ngoài có tiếng đập cửa.
Đỗ Tuyết Kỳ mơ hồ nghe thấy vội vã thu người vào. Đưa tay lấy bộ quần áo trên mắc cẩn thận mặc lại. Cô ta tắt nước để nghe rõ hơn tiếng gọi.
“Hừm. Mẹ kiếp, ở trong nhà mà không ra mở cửa.”
Tên kia nói với giọng hằn học. Hắn đưa chân đạp một cái, cửa bắn tung ra kêu cái “Rầm.”
Đỗ Tuyết Kỳ sợ hãi co rúm người lại, nép vào bên cạnh tủ. Tên kia bước vào bên trong, hắn cao lớn, bụng phệ, cái mép đen sì trông vô cùng buồn nôn. Hắn bước vào trong thì ngửi thấy mùi xà phòng.
“Kay! Mày trốn đâu rồi? Nay mày không mang đàn bà cho tao à? Không muốn sống trên đảo nữa à?” Tiếng gã kia tiếp tục gào, hắn đi vào trong chỗ nhà tắm, phát hiện sàn còn ướt, bộ đồ Đỗ Tuyết Kỳ vừa cởi ra ngoại trừ cái áo ngoài của đám người Thekla thì bên trong là bộ đồ hiệu phụ nữ. Hắn liếc một cái liền cười phè phè:
“Kay! Mày xài gái phố từ bao giờ thế. Thôi nào, cô em đang ở đâu? Mau ra đây phục vụ anh này!”
Đỗ Tuyết Kỳ run lên bần bật. Gã đàn ông này là khách quen của Kay, để kiếm thêm tiền, và để có một chỗ trú trên đảo, Kay cấp gái cho gã.
Ngoài bìa rừng, Daniel vỗ vỗ vai Thekla:
“Gã này là tên đại ca trước của tên Kay kia. Phen này cô em đó xong đời rồi.”
“Việc của chúng ta là bắt tên Kay về cho sếp Ninh. Hắn liên quan đến một loạt những vụ án giết người diệt khẩu và làm ăn phi pháp. Vạn Như Ngọc chỉ là một đối tác thôi. Đằng sau hắn là ai chúng ta còn chưa biết. Chúng ta không được rút dây động rừng. Đỗ Tuyết Kỳ cũng là đáng đời.” Thekla thì thầm nói. Một lời bày tỏ rõ quan điểm mặc kệ sống chết của Đỗ Tuyết Kỳ.
Trong nhà gỗ, gã béo đã nhìn thấy đôi chân trần của Đỗ Tuyết Kỳ thò ra sau cánh tủ. Đôi chân trắng ngần đẹp đẽ khiến mắt hắn sáng hẳn lên:
“Ôi! Nàng Bạch Tuyết của ta. Mau lại đây! Đừng sợ!”
Đỗ Tuyết Kỳ run như cầy sấy. Cô ta biết mình đã bị phát giác. Tiện tay, cô ta cầm một thanh gỗ gần tủ, bước ra:
“Ông đừng làm bừa. Tôi là người của Kay, là đối tác làm ăn, không phải gái gọi.”
Gã béo vừa thấy Đỗ Tuyết Kỳ bước ra, mái tóc còn ướt, làn da trắng ngần, không có mấy tì vết vì từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. Gã cười phè phè:
“Trên đảo này phú bà cũng thành gái điếm. Nguyên tắc là mạnh thằng nào thằng ấy sống. Ngay cả tên Kay ấy muốn tồn tại cũng phải dâng gái cho ông đây. Nếu không làm sao trụ được ở cái đảo này?”
Thanh gỗ trên tay Đỗ Tuyết Kỳ run run. Ở nơi không có luật pháp bảo hộ quả nhiên mạnh kẻ nào kẻ ấy sống.
“Sau lưng Kay là cả một tổ chức, ông không sợ họ sẽ giết ông à?”
“Haha. Cái tổ chức đó chỉ làm mưa làm gió ở Hoa Bắc Hạ, sang đến nơi này đất của bọn ông nó làm gì được. Đừng tưởng ông đây không biết tên Kay kia bị truy lùng trong nước mới mò sang đây. Cô em biết điều thì ra đây phục vụ ông, nếu không thì đừng có trách ông chơi trò cảm giác mạnh.”
Gã đàn ông vừa cười vừa nói, tay hắn từ từ mở nút thắt lưng ngang bụng ra. Cái quần rơi xuống trên sàn, hắn sáp đến. Mùi hôi nồng muốn nôn mửa ghì chặt lấy Đỗ Tuyết Kỳ.
“Buông ra! Cứu tôi với! Buông ra!” Đỗ Tuyết Kỳ hét lên. Thanh gỗ cũng đã sớm bị rơi xuống đất. Cái lưỡi nhớp nháp của gã béo bắt đầu khám phá từng ngóc ngách cơ thể của Đỗ Tuyế Kỳ, bàn tay hắn thô bạo sục sạo bên trong bộ đồ mới mặc lên người sau khi tắm.
“Thơm quá. Mày là gái trinh sao? Tuổi không còn nhỏ nữa mà vẫn còn trinh?” Gã đàn ông phát hiện ra sự thật thú vị. Hắn cười như được mùa, nụ cười ấy mang theo tà dâm.
Đỗ Tuyết Kỳ khóc không ra nước mắt. Cả người bị khóa kín lại, không nhúc nhích phản kháng được. Nghe tiếng hắn nói, cô ta chua xót trong lòng.
Mười tám tuổi, cô ta lên xe hoa về nhà họ Lục, khi ấy vẫn còn là thiếu nữ. Suốt năm năm trong nhà họ Lục, một sợi tóc của cô ta Lục Thiếu Quân cũng không sờ đến. Cô ta tự cho mình cao quý cũng không một lần tìm kẻ khác giải khuây. Không ngờ thủ tiết như vậy cũng chẳng làm Lục Thiếu Quân động lòng.
“Hức… Hức… Đỗ Tuyết Kỳ… Nhục nhã quá mà… Rốt cuộc tại sao lại như vậy?”
Toàn thân Đỗ Tuyết Kỳ bị mồ hôi trên người gã béo ma sát. Miệng hắn phì phì rồi sục sạo lên khuôn ngực trắng nõn của cô ta.
“Xin ông! Đừng mà. Tôi có tiền…”
“Cô em hấp dẫn thế này có cho ông đây cả giỏ kim cương thì ông đây cũng không ngừng được phút sung sướng này.”
Gã béo khà khà cười nói. Thứ gớm ghiếc bên dưới chiếc quần lót mỏng của gã đã phản ứng, ma sát vào thân dưới Đỗ Tuyết Kỳ bỏng rát.
“Đừng mà…”
“Kêu đi! Cô em có kêu to nữa, thằng Kay có về cũng không cứu nổi cô em. Kêu đi. Càng kêu ông càng thích.”
Gã đàn ông tiếp tục sáp tới. Hắn ôm lấy người đang run bần bật của Đỗ Tuyết Kỳ ném lên trên cái ghế. Chưa kịp định hình một giây, Đỗ Tuyết Kỳ đã bị toàn thân hắn phủ xuống. Thứ gớm ghiếc thô bạo cắm thẳng vào trong vùng cấm của cô ta.
“Á! Đau quá! Ai cứu tôi với!” Đỗ Tuyết Kỳ hét lên.
Nhưng làm gì có ai cứu cô ta lúc này. Gã béo thở phì phò, từng đợt thô bạo xâm nhập không muốn ngừng. Đôi mắt hắn mờ đục, miệng thâm xì chảy ra thứ dãi gớm ghiếc. Hắn hít hà cơ thể Đỗ Tuyết Kỳ, bàn tay đẩy hai chân cô ta ra, kẹp dưới hạ thân, sau đó đưa tay lên vùng nhụy hoa cứ thế tấn công.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Đỗ Tuyết Kỳ. Đời con gái của cô ta lại mất như vậy. Chua xót, cay đắng cũng không kêu ai được nữa.
“Kêu đi em! Kêu như lúc nãy ấy!” Tiếng gã béo chỉ thị. Hắn đưa tay bóp chặt vùng núi đôi, cái lưỡi linh động trượt từ cổ Đỗ Tuyết Kỳ xuống, sung sướng hưởng thụ.
Căn phòng vang lên những âm thanh đáng xấu hổ, mùi hormone, nước bọt, quyện vào mùi mồ hôi, thuốc lá luẩn quẩn đến phát nôn.
Đỗ Tuyết Kỳ chỉ thấy hạ thân đau nhức. Từng đợt thâm nhập đến tê rát. Máu nóng chảy ra vì sự thô bạo của gã béo. Trước mắt Đỗ Tuyết Kỳ lúc này chỉ là những mảng tối đen, khuôn mặt Đỗ Hiểu Linh đang cười cợt, bóng lưng Lục Thiếu Quân lạnh lùng,.. Từng hình ảnh hiện lên trong đầu khiến Đỗ Tuyết Kỳ vừa khiếp đảm, vừa chua xót.
Bị dày vò suốt cả một ngày đêm. Đỗ Tuyết Kỳ trần truồng nằm trên sàn nhà lạnh lẽo. Bụng đói, toàn thân run rẩy, thân dưới chảy máu thành dòng. Nước mắt khô khốc trên gương mặt đã trắng sáp. Môi khô run rẩy:
“Mẹ! Mẹ ơi!”
Nhưng không có ai đáp lời. Gã béo đang nằm trên sô pha thở phì phò ngủ. Trên người không có lấy một mảnh vải.
Đỗ Tuyết Kỳ cố nhấc người dậy, nhưng chân không còn sức, cô ta lê tới, lấy bộ đồ phủ lên người mình, cố gắng mặc vào. Nhưng vừa xoay người được một chút, gã béo đã hé mắt:
“Cô em muốn chạy sao?”
Đỗ Tuyết Kỳ hết hồn. Toàn thân tê dại không nhúc nhích nổi. Gã béo thấy thế cười khểnh.
“Em giỏi thì cứ trốn. Nhưng ông đây nói cho em biết ngoài kia còn có hàng trăm thằng thèm gái. Muốn phục vụ mình ông hay phục vụ cả một lũ thì tùy cô em.”
Đỗ Tuyết Kỳ nghe mà lòng kinh động. Cơ thể cô ta đã mất hết sức lực cũng không thể đi nổi. Mà ngoài kia đáng sợ thế nào cô ta cũng có thể tưởng tượng ra. Cô ta chỉ đành cắn răng nằm lại, chờ một khi khỏe lại rồi tính tiếp.