Một tháng sau, tại Giang Thành, Đỗ Hiểu Linh dắt tay Tiểu Thành bước ra cổng bệnh viện. Cả hai mẹ con cùng nhau hít thở chút không khí trong lành của cuộc sống bên ngoài bệnh viện sau một tháng trời chiến đấu với cửa tử.
“Mẹ, con không muốn về biệt thự Châu Giang Đế Cảnh đâu. Con muốn ở cùng mẹ cơ.”
Tiểu Thành đôi mắt lấp lánh nhìn mẹ năn nỉ.
Đỗ Hiểu Linh ôm lấy con trai, cũng không muốn rời đi. Nhưng Tiểu Thành là cốt nhục nhà họ Lục, cô không thể nói muốn mang con theo mình là mang được. Cô quay sang Lục Thiếu Quân:
“Có thể cho Tiểu Thành sống cùng với tôi được không?”
Lục Thiếu Quân nhìn cô, còn chưa kịp nói lời nào thì điện thoại anh reo vang. Đầu dây bên kia là mẹ anh - Tô Tố Như.
“Lục Thiếu Quân, mẹ dù chết cũng không đồng ý để Tiểu Thành tới sống với người nhà họ Đỗ. Một Đỗ Tuyết Kỳ đã đủ khiến chúng ta điêu đứng rồi. Mẹ nhất định không đồng ý.”
“Mẹ! Chuyện này để về nhà con sẽ nói rõ với mẹ. Hiểu Linh dù sao cũng là mẹ ruột Tiểu Thành.”
Nói lời này Lục Thiếu Quân có cảm giác như Đỗ Hiểu Linh thoáng qua nhìn anh, nhưng khi anh ngước lên, mặt cô lạnh tanh hướng đi phía khác khiến cho anh có cảm giác những gì mình vừa nhìn thấy chẳng qua là ảo tưởng mà thôi.
“Được. Vậy mẹ chờ xem con xử trí thế nào.” Tô Tố Như nói xong thì cúp máy.
Lục Thiếu Quân đứng trước cổng bệnh viện, anh cất tiếng nói:
“Hôm nay em cứ tạm đón Tiểu Thành qua chỗ em. Qua mấy ngày cũng phải để cho con về gặp bà nội và ông cố Lục. Em xem làm vậy được không?”
“Được.” Đỗ Hiểu Linh mừng rỡ, nhưng cô lại chỉ đáp gọn lỏn, một chút cảm xúc cũng không lộ ra.
“Yeah! Vậy là con được ở với mẹ rồi.” Tiểu Thành sung sướng reo lên.
Đỗ Hiểu Linh quay người, xách cái túi đồ trên tay Lục Thiếu Quân, vừa vặn lúc này Lăng Tuấn Dương đã lái xe đến.
“Hiểu Linh, chúng ta đi được chưa?” Từ trên xe, Lăng Tuấn Dương bước xuống, nhấc bổng Tiểu Thành lên tay.
“Chà chà! Cuối cùng Tiểu Thành nhà ta đã được ra viện.”
Mặt Lục Thiếu Quân đen như cái đít nồi, anh nạt:
“Ai là Tiểu Thành nhà cậu? Nó là con trai tôi, mang huyết thông của Lục Thiếu Quân.”
Lăng Tuấn Dương liếc mắt một cái, cơ bản cũng không thèm để ý đến sự giận dữ của Lục Thiếu Quân. Đỗ Hiểu Linh thì khỏi phải nói, đến một tia ủng hộ cũng không có.
“Bác sĩ Lăng! Ba nói sẽ cho cháu ở cùng mẹ.” Đôi mắt Tiểu Thành sáng lấp lánh, rối rít khoe với Lăng Tuấn Dương.
“Vậy thật tốt quá. Nếu vậy ngày mai bác sẽ sang đưa cháu và mẹ Hiểu Linh đi câu cá nhé.”
Lục Thiếu Quân đứng đó, chẳng khác gì người thừa. Cái gì mà đi câu cá? Cái gì mà tốt với chả không tốt? Có đi câu cũng là ông đây đưa đi hiểu chưa? Lục Thiếu Quân ấm ức trong lòng mà không thể nói ra được lòng càng khó chịu.
“Chúng ta về thôi!” Đỗ Hiểu Linh lên tiếng.
Lục Thiếu Quân còn chưa kịp phản ứng gì thì Lăng Tuấn Dương đã bế bổng Tiểu Thành lên xe. Còn Đỗ Hiểu Linh cũng bước theo anh.
“Nhìn kìa, một nhà ba người kia đẹp quá đi!”
Đột nhiên tiếng người qua đường vang lên. Lục Thiếu Quân tức muốn nổi đóa lên, anh quay nhìn người vừa nói. Bên cạnh, người phụ nữ khác cũng xuýt xoa:
“Công nhận, ba đẹp trai, mẹ xinh gái, thảo nào đẻ ra được đứa con đáng yêu thế.”
Lục Thiếu Quân thật tức muốn chết. Trong một tích tắc, đôi mắt anh rét lạnh y như đang kéo hết băng vĩnh cửu ngoài nam cực về.
“Ủa! Sao tự nhiên thấy lạnh thế nhỉ?” Tiếng người qua đường nói. Họ dắt tay nhau đi qua Lục Thiếu Quân. Mà lúc này chiếc xe của Lăng Tuấn Dương cũng khởi động rời đi. Lúc Lục Thiếu Quân nhận ra thì anh chỉ còn kịp đứng đó mà hít khói.
“Này! Tiểu Thành, con còn chưa chào người làm cha này đâu. Con với cái. Con sẽ hối hận đó.”
Lục Thiếu Quân đá viên gạch dưới chân đi rồi lầm bầm. Mà mồm thì gần tai, anh chửi mình anh nghe, Tiểu Thành và Đỗ Hiểu Linh đã đi xa rồi, chẳng còn ai bận tâm đến cơn giận của anh.
Lục Thiếu Quân trở về nhà họ Lục. Tâm trạng thật sự rất tệ. Vừa thấy anh trở về Hạ Quân Dao đã chạy ra:
“Cậu chủ! Tiểu Thành không về sao?” Hạ Quân Dao vừa hỏi xong thì đã cảm thấy mình nói lời không nên.
Lục Thiếu Quân chẳng thèm trả lời, đi vào trong nhà.
“Thiếu Quân, cháu nội của mẹ đâu?” Tiếng Tô Tố Như cất lên. Khuôn mặt đã được che lại bằng một cái mặt nạ nên không ai nhìn rõ được bên trong bà ta thế nào.
“Mẹ! Con muốn cưới Hiểu Linh làm vợ.” Lục Thiếu Quân lên tiếng.
Ánh mắt Tô Tố Như sắc bén quét qua:
“Mẹ không đồng ý. Mẹ không muốn thêm một đứa con dâu mang họ Đỗ. Chỉ cần nhìn thấy thôi là mẹ đã nghĩ đến Đỗ Tuyết Kỳ. Có chết mẹ cũng không đồng ý.”
Lục Thiếu Quân đôi mắt thâm trầm:
“Con chỉ thông báo với mẹ với thân phận làm con thôi, không phải là xin ý kiến mẹ. Mẹ cũng nên lên chùa tịnh tâm đi. Sau những gì phải trải qua mẹ chắc cũng biết mẹ cần tích đức.”
“Lục Thiếu Quân! Con…” Tô Tố Như tức tối muốn mắng con trai. Nhưng lời nói ra đầu môi lại nuốt trở lại.
Lục Thiếu Quân mệt mỏi trở về phòng mình. Anh nhắm mắt vào là thấy Đỗ Hiểu Linh nhìn anh lạnh lùng. Nhìn đâu đâu cũng thấy Tiểu Thành ôm Lăng Tuấn Dương gọi đối phương làm cha. Cơn đau đầu ập đến, đau đến muốn nổ tung.
Lục Thiếu Quân nhăn nhó, anh đưa tay với lọ thuốc trên bàn nhưng không thấy đâu cả, khắp nơi chỉ là những ảo ảnh dồn dập tấn công.
“A… Đau…” Lục Thiếu Quân cắn răng chịu đựng. Anh lăn lộn trên giường một hồi lâu, mồ hôi túa ra ướt cả lưng áo.
Từng đợt gân xanh nổi lên trên mặt. Cơ mặt giật giật. Anh nói trong hơi thở gấp gáp.
“Ngụy Tử Việt, cậu có đó không? Mang cho tôi hộp thuốc.”
Ngụy Tử Việt từ bên ngoài nghe tiếng Lục Thiếu Quân liền đi vào. Nhận thấy Lục Thiếu Quân đang ôm đầu trên giường anh ta vội vã nói:
“Lục tổng! Tôi đưa ngài đi viện.”
“Thuốc. Đưa thuốc.”
Ngụy Tử Việt khẩn trương lấy thuốc rồi giúp Lục Thiếu Quân uống. Một lúc sau, con đau đầu mới giảm đi, Lục Thiếu Quân mới hồi phục tinh thần:
“Chuyện này không được nói ra ngoài.”
Ngụy Tử Việt gật đầu. Suy nghĩ một chút, anh ta nói tiếp:
“Lục tổng! Ngài không thể uống quá nhiều thuốc giảm đau như vậy được. Không bằng chúng ta đi bệnh viện kiểm tra thêm.”
Lục Thiếu Quân mệt mỏi nhăn mày:
“Có phải không từng kiểm tra đâu. Bác sĩ không phải cũng bó tay sao.”
Ngụy Tử Việt thở dài, cất lại thuốc vào trong ngăn kéo. Bệnh của Lục Thiếu Quân là tâm bệnh. Muốn trị tâm thì phải tháo được nút thắt trong lòng. Mà điều này quả thật chẳng thầy thuốc nào giúp được.
***
Lúc này, ở khu Giang Đô Thành, Đỗ Hiểu Linh đưa Tiểu Thành trở về căn hộ nhỏ lúc trước mà Kiều Thi Nhã đã sắp xếp cho cô. Chỗ này đã sớm được thu dọn lại kể từ ngày cô ra tù. Chẳng qua là do thời gian cô ở viện chăm sóc Tiểu Thành nhiều hơn cả thời gian cô trở về nên hôm nay cô vẫn phải cho người dọn lại.
“Mẹ! Hôm nay con muốn ăn cơm. Mẹ nấu cơm chiên trứng cho con nhé!”
Tiểu Thành thích thú nằm dài trên ghế salon mà nói. Đỗ Hiểu Linh mỉm cười nhìn con:
“Tất nhiên rồi! Tiểu Thành muốn ăn gì mẹ sẽ làm cho cái đó.”
“Thế hôm nay anh có phần cơm ở đây không?” Lăng Tuấn Dương vừa cẩn thận kiểm tra lại căn hộ một lần rồi cất tiếng hỏi.
“Không có phần cho anh mà yên à?” Đỗ Hiểu Linh trêu chọc. Trải qua rất nhiều chuyện cô cũng đã dần dần vui vẻ trở lại để đón nhận cuộc sống mới.
“Cả tôi nữa. Tôi cũng muốn ăn.” Chẳng biết Ninh Tiểu Sảnh chui ra từ đâu. Trên tay mang theo rất nhiều rau củ.
“Đồ hữu cơ đó. Tiểu Thành vừa bệnh dậy, thực phẩm mua bên ngoài sợ không đảm bảo.” Ninh Tiểu Sảnh vừa cất đồ vào trong bếp, vừa nói.
Đỗ Hiểu Linh ôm Tiểu Thành nhìn quanh căn nhà nhỏ của mình. Hóa ra thế giới của cô trước giờ đã quá nhỏ bé và tù túng. Có lẽ bây giờ cô mới thật sự được sống đúng nghĩa.