Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 155: 155: Nhà Nghệ Thuật Vĩ Đại Một




Đan Tiểu Dã đi ra từ phòng khám tâm lý trên toa xe số 6, đặc biệt hưng phấn nói: “Tôi nhất định có thể gom góp đủ năm vạn điểm thưởng, thành công sống lại.



Tôi có lòng tin!”

Nói xong lại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi huấn luyện hai giờ.

Xem ra, cũng không phải mỗi cơ sở thiết bị trong từng toa xe trên đoàn tàu đều vô dụng.

Chén súp gà cho tâm hồn này rót đến mức tinh thần Đan Tiểu Dã phấn khởi, mâu thuẫn với việc huấn luyện thân thể từ trước đến giờ đều biến mất sạch.



Quan trọng nhất là nhìn sống động hơn nhiều, có chút dáng vẻ lúc vừa mới lên đoàn tàu.

Nhuế Nhất Hòa quyết định sẽ đi vào trải nghiệm một lần.

Cô ngồi trên một chiếc ghế tựa thoải mái dễ chịu, bên cạnh xuất hiện người phụ nữ bán trong suốt, khuôn mặt mờ nhạt không rõ nét, mặc áo blouse trắng.

Bồn hoa trong phòng khám tản ra mùi hương rất nhạt, hình như có tác dụng khiến cõi lòng người ta trở nên nhẹ nhõm.

“Đây là chỗ tuyệt đối an toàn, cô có thể trầm tĩnh lại, có tâm sự gì cũng có thể nói với tôi.



Cô biết đó, tôi là bác sĩ tâm lý.”

“Cô là ác quỷ à?” Nhuế Nhất Hòa hỏi thăm.

“Đương nhiên.



Đây là đoàn tàu Địa Ngục, sẽ không thuê thần linh làm việc đâu.”

Bác sĩ tâm lý cố ý dùng cách nói đùa giỡn để câu chuyện trở nên nhẹ nhàng vui vẻ hơn.

“Cô gặp đang khó khăn à?”

“Tốc độ kiếm điểm thưởng quá chậm, điểm tích luỹ quá ít.”

Bác sĩ tâm lý từ trong hư không lấy ra một quyển sổ màu lam, lật đến một trang có dán nhãn ‘Nhuế Nhất Hòa’.



Cô ta có quyền hạn tìm đọc tư liệu của bệnh nhân.

Nhìn thấy công tích vĩ đại, sáu phó bản đã tích lũy đủ 8000 điểm thưởng thì con mắt ta mém chút thì lọt tròng.

Chậm chỗ nào hả!

“...! Cô Nhuế này, nếu như không phải là cô có yêu cầu với bản thân mình quá cao…” Bác sĩ tâm lý rất có đạo đức nghề nghiệp lộ ra nụ cười: “Thì chính là đang không ốm mà rên.”

“Bị cô phát hiện ra rồi à.



Thật ra tôi chỉ muốn thử chức năng mới trên toa xe một tí thôi mà.”

Bác sĩ tâm lý: “...”



“Dù sao cũng miễn phí không tốn điểm thưởng.”

Bác sĩ tâm lý: “...” Vẻ mặt tươi cười của cô ta sắp sụp đổ luôn rồi.

Nhuế Nhất Hòa bị nữ bác sĩ lịch sự mà kiên quyết mời ra khỏi phòng trị liệu tâm lý, run run vai triệu hoán đôi cánh trắng tinh ra, luyện tập năng lực phi hành trong không gian chật hẹp của toa xe .

Hiện tại, lúc sử dụng sức mạnh Thiên Không cô đã không cần ngâm xướng nữa, chỉ cần thầm đọc tên của kỹ năng muốn sử dụng là có thể nhanh chóng ngưng tụ sức mạnh.

Nhuế Nhất Hòa nghe thấy tiếng kêu gọi của Cẩu Đản nên nhanh chóng bay về phía toa xe số 4, nhìn thấy bản chibi của Đệ Ngũ Triều Lãng đột nhiên xuất hiện đang nhìn ngó phạm vi không lớn lắm ở xung quanh.

Cho dù nội lực có mạnh như Đệ Ngũ Triều Lãng, sau khi thu nhỏ cũng khó mà tránh thoát việc bị dán lên cái nhãn ‘cute’, động tác bình thường cũng biến thành rất đáng yêu.

Nhuế Nhất Hòa lao xuống, vớt bản chibi của Đệ Ngũ Triều Lãng lên.

Khuôn mặt nho nhỏ xụ xuống, không vì việc tự nhiên tập bị kích dọa sợ, đứng nghiêm trong lòng bàn tay của Nhuế Nhất Hòa.

“Thả tôi xuống mau.” Chỉ có giọng điệu là để lộ ra chút bất mãn.

“Chẳng thú vị gì hết.” Nhuế Nhất Hòa ngồi trên sofa lười, mặc kệ bản chibi của Đệ Ngũ Triều Lãng nhảy sang chiếc bàn ở bên cạnh.

“Anh có biết tại sao mình lại mất trí nhớ không?”

Đệ Ngũ Triều Lãng lắc đầu: “Tôi đi tìm Mị Ma, nhưng cô ta lại không ở Linh giới, mà cũng không ở trong lãnh địa của địa ngục.”



“Tại sao không tìm chú để hỏi thử xem? Tôi đang nói đến người "ba" kia của anh.”

“Năm năm trước ông ấy đã hi sinh vì nhiệm vụ.”

“Hi sinh vì nhiệm vụ? Chờ một chút, sứ giả dẫn đường cũng sẽ chết à?”

“Theo lý thuyết, sứ giả dẫn đường có sinh mệnh vĩnh hằng.



Nhưng không chết già cũng không có nghĩa là sẽ không bị gϊếŧ chết.



Công việc của chúng tôi có độ nguy hiểm rất cao.



Vận khí ông ấy không tốt lắm, gặp phải tấm ván sắt có thể khắc chế năng lực của mình.”

Người chơi chỉ cần không chết thì sẽ có một ngày góp đủ năm vạn điểm thưởng, rời khỏi Linh giới.

Công việc dẫn đường lại chỉ có thể hi sinh vì nhiệm vụ, chứ không chuyện từ chức.

“Lần này liên hệ với cô, là vì tôi đã chọn được phó bản tiếp theo.”

Nhuế Nhất Hòa vội vàng hỏi: “Đẳng cấp gì?”


“Một phó bản cấp B: "Nhà nghệ thuật vĩ đại’, mười hai ngày sau phó bản này sẽ được mở.



Đây là phó bản có chia phe phái đối kháng, so với phó bản cấp B bình thường thì có mức độ nguy hiểm cao hơn.



Nhưng nếu có thể dành được thắng lợi trong lúc đối kháng, thu hoạch cũng sẽ lớn hơn.”

“Được đấy.





Tôi biết rồi.”

“Cô có muốn vào phó bản này không?”

“Muốn chứ.”

Chibi nho nhỏ dùng ánh mắt nặng nề nhìn người bạn cao lớn, hỏi cô đã nắm giữ được kỹ năng mới đến mức độ nào rồi.

“Cũng không tệ lắm, chỉ là độ chính xác của Tiên Huyết Chi Ủng quá kém.”

Điều này đã trở thành một vấn đề không cách nào giải quyết.

Đệ Ngũ Triều Lãng nói cô thể hiện kỹ năng một lần để mình nhìn thử xem.



Đạt được kỹ năng Tiên Huyết Chi Ủng thì chỉ có thể dùng vào lúc công kích gần, nếu không, cũng chỉ có thể phối hợp với [vận may nhất của nhân cách chính] sử dụng buff ba phút may mắn.

Hiếm khi hai người nói chuyện mà không mang theo mùi thuốc súng, nói xong chính sự, đôi bên đều trở nên im lặng nhưng lại không ai có ý định cắt đứt liên lạc.

Đúng lúc Đan Tiểu Dã kết thúc huấn luyện, đầu đầy mồ hôi đi tới toa xe số 4, vừa lau mồ hôi, vừa hỏi sếp Nhuế muốn ăn gì.



Lúc ngẩng đầu nhìn thấy quý ngài sứ giả dẫn đường phiên bản chibi thì bị dọa đến giật nảy mình, ma trượng đang cầm trên tay cũng mém chút là rơi xuống đất.

“Sứ giả dẫn đường...!Hoan nghênh đến chơi.”

Đệ Ngũ Triều Lãng ngẩng đầu nhìn cậu tôi một cái, rồi chuyển ánh mắt đến mép bàn, nói với Nhuế Nhất Hòa: “Mau tích đủ điểm đi, trở lại Nhân Gian giới sớm một chút.



Tôi đi đây.”

Không đợi Nhuế Nhất Hòa trả lời, anh đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Bắp chân Đan Tiểu Dã phát run, mê mang hỏi: “Tôi đến không đúng lúc rồi à?”

Sao cậu tôi lại cảm thấy ánh mắt của sứ giả dẫn đường mang theo vẻ không vui vì bị quấy rầy nhỉ?

Nhuế Nhất Hòa không trả lời vấn đề của cậu ta, đứng lên đi về hướng phòng ăn.


...

Đoàn tàu đến trạm, cửa toa số 1 mở ra.

Hai người Nhuế Nhất Hòa rời khỏi nhà ga, đi vào quầy sách báo tường xám ngói đen ở phía trước.

Plankton phát hiện có người tới nên đã mở cửa sổ ra trước một bước, trên mặt bàn đá cẩm thạch có đặt hai cái túi màu đen rất chỉnh tề.

“Cô cậu muốn vào chính là phó bản cấp B: Nhà nghệ thuật vĩ đại.



Một cái đầu của Phương Hướng Thu đổi 500 điểm thưởng cùng một tấm vé xe.



Phó bản này có chia phe đối kháng, người chơi lấy được trái tim của ‘Phương Hướng Thu’, sẽ nhận được 800 điểm thưởng.





Bên phe chiến thắng, tất cả người chơi đều được thưởng 400 điểm thưởng.”

Nhuế Nhất Hòa bỏ cái túi dùng để chứa vật phẩm dùng trong nhiệm vụ vào huân chương không gian, lấy ra vật phẩm sứ thần kỳ như bát, đĩa sứ trắng, ống nghiệm, hong khô □□(vật liệu ma dược) do sức mạnh còn sót lại biến thành.

“Giám định một chút đi.”

Plankton la hoảng lên: “Lại đào đâu ra mấy cái này vậy?”

Anh ta cũng không phải dạng người chưa trải sự đời, mỗi ngày người chơi ra ra vào vào nhiều vô số kể.



Người chơi lợi hại cũng có rất nhiều, nhưng kiếm được điểm tích lũy như Nhuế Nhất Hòa thì lại không có một ai.

Đương nhiên là Nhuế Nhất Hòa không trả lời anh ta: “Tôi đang vội lắm.”

Plankton: “...”

Giám định ra ba loại có giá trị tương đương, giá thu về khoảng trên dưới 50 điểm thưởng.

Hong khô □□ hấp thu sức mạnh còn sót lại nhiều nhất, trị giá 300 điểm thưởng.

Bởi vì năng lực của bốn món vật phẩm thần kỳ này đều rất gân gà vô bổ nên Nhuế Nhất Hòa không giữ lại món nào, bán hết toàn bộ.



Lúc tạm biệt Plankton cũng không quan tâm đến cô lắm, hai người thuận con đường nhỏ lầy lội, đi thẳng về phía trước.

“Sếp Nhuế, vật phẩm nhiệm vụ là đầu người...!có phải là Phương Hướng Thu có rất nhiều đầu không vậy?”

Cho dù là đoàn tàu Thiên Đường, hành khách tương đối khấm khá cũng không có vốn liếng để tùy tiện tiêu hao đại bảo bối có thể đi vào phó bản cấp B.

“Dù sao cũng không chỉ có một cái.”


...

Một con đường nông thôn nhỏ xuyên qua cánh đồng hoa cải dầu vàng óng ánh, trải dài tít tắp.

Người đàn ông trung niên hói đầu đứng bên bờ ruộng phất phất tay, đuổi đám ong mật đàn vây quanh mình đi.



Sau đó quay đầu sang cô gái trẻ có vẻ nghiêm túc ở bên cạnh, lông mày đang nhíu chặt, phàn nàn: “Tôi chúa ghét côn trùng.



Haizz! Còn phải đợi bao lâu nữa chứ.”

Ánh mắt cô gái lướt qua ông ta, nhìn về người con trai cao lớn đứng trong cánh đồng hoa.

Người con trai kia có khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng nõn, mặc một bộ đồ thể thao rộng thùng thình, trông không vừa người cho lắm.



Trên chân còn đi đôi giày thể thao đã giặt đến trắng bệch.

Bộ đồ trên người rất đơn giản, nhưng lại không có ai dám thờ ơ, thất lễ với anh.

Sáu người bên bờ ruộng đối với anh cung cung kính kính, cẩn thận giữ một khoảng cách, không dám tùy tiện tới gần.

Cô gái dùng giọng nói mang theo thỉnh cầu dò hỏi: “Sứ giả dẫn đường, chúng tôi có thể đi dạo một vòng quanh đây không?”

“Tuỳ cô.” Sứ giả dẫn đường nói xong, chợt quay đầu, trên mặt khuôn mặt vốn lãnh đạm lại lộ ra chút thay đổi.


Cô gái nhìn theo ánh mắt anh, thì thấy hai người chơi một nam một nữ đang đi về phía bên này.

Nữ chừng hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cân đối.



Ánh mắt lại lãnh đạm hờ hững, cho người ta một cảm giác không dễ chọc.



Nam không cao lắm, lớn lên có một khuôn mặt bánh nướng không mang tính công kích, trong tay cầm một cây gậy màu đen, miệng đang khép khép mở mở nói gì đó.



Bởi vì khoảng cách quá xa cho nên nghe không rõ lắm.

Cô gái căn cứ vào ấn tượng đầu tiên để ước định chiến lực của hai người này.

Cô gái là người chơi trên đoàn tàu Thiên Đường, mà chỗ này đã có sáu người chơi cùng phe.



Hai người đến sau, gần như có thể kết luận là phe đối lập: người chơi thuộc đoàn tàu Địa Ngục.

Người đàn ông hói đầu thấp giọng nói: “Em gái kia nhìn không dễ đối phó đâu.”

“Người chơi bên đoàn tàu Địa Ngục ít nhất quán.” Giọng của cô gái cũng không lớn, còn bận tâm lấy lòng sứ giả dẫn đường.

“Lúc này không chừng chính là 6 vs 2, có gì phải sợ chứ?”

Nhuế Nhất Hòa chỉ liếc mắt một cái đã tìm thấy Đệ Ngũ Triều Lãng trong đám người đứng bên ruộng hoa cải dầu.



Cô bước nhanh chân, đi về phía anh.

Đến gần rồi mới chú ý tới mấy người chơi toàn thân tản ra hơi thở cảnh giác cùng kháng cự đứng phía trước.



Trong lòng suy đoán, có lẽ bọn họ đều là người chơi bên đoàn tàu Thiên Đường.

Thấy Đệ Ngũ Triều Lãng đi tới phía bên này, Nhuế Nhất Hòa liền dừng bước.

Ánh mắt hai người giao nhau, cô nhỏ giọng hỏi: “Người đến đông đủ chưa?”

“Còn thiếu hai người.” Bản thân Đệ Ngũ Triều Lãng là sứ giả dẫn đường, đương nhiên sẽ biết rõ tổng số người chơi tiến vào phó bản.



Một phần nội dung công việc của anh rất giống với hướng dẫn du lịch ở Nhân Gian.



Ví dụ như kiểm kê nhân số cũng là một trong những nhiệm vụ chuẩn bị trước khi bắt đầu công tác.

“Hai người đều là người chơi bên đoàn tàu Địa Ngục.”

Không chỉ biết tổng số người chơi, anh còn có quyền hạn tìm đọc tư liệu của bọn họ.

Nhuế Nhất Hòa gật đầu, quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Chỗ này trước không có thôn sau không có cửa hàng, rõ ràng là còn cách chỗ cần đến một đoạn nữa.

Ven đường có đặt mấy cái thùng sắt màu xanh lam, mấy chiếc xe đẩy gần như đã bị biển hoa cải dầu bao phủ.

Bọn họ cần phải đem chỗ thùng này đi à?

Trong thùng đựng gì vậy?

Nhuế Nhất Hòa không hỏi, nhưng Đệ Ngũ Triều Lãng đoán được ý nghĩ của cô, thản nhiên nói: “Trong thùng là sáp...”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, một cô gái vóc người thấp bé, trên trán có vết sẹo từ đằng xa đi tới.



Không bao lâu, lại có thêm một người đàn ông xuất hiện, rất nhanh đã vượt qua người chơi nữ có tốc độ chậm chạp phía trước, đến trước một bước.

Có tất cả mười người chơi, toàn bộ đều đã đến đông đủ..