Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 156: 156: Nhà Nghệ Thuật Vĩ Đại Hai




“Tôi là sứ giả dẫn đường trong phó bản lần này, mọi người có thể gọi tôi là: Quý Chính.



Trấn Vĩnh Viễn đặt ở nhà máy của tôi một lô hàng parafin và sáp ong, yêu cầu giao hàng đến đó trước mười một giờ trưa hôm nay.



Tôi mới xem thử, bây giờ đã là chín giờ.



Chúng ta phải nhanh chân lên một chút, vừa đi vừa nói!”

‘Cạch’ một tiếng, Đệ Ngũ Triều Lãng gập đồng hồ bỏ túi lại, ra hiệu các người chơi bỏ mấy cái thùng màu xanh lam lên trên xe đẩy.

Cả đám người lập tức hành động.

Người đàn ông dùng hai tôi ôm lấy cái thùng màu xanh lam cao gần bằng anh tôi, Đan Tiểu Dã lấy ma trượng ra quơ quơ, muốn chuyển đầy xe trước anh ta một bước.

Người đàn ông tiến vào phó bản cuối cùng bắt lấy tay nắm xe đẩy, nói với Đan Tiểu Dã: “Sức tôi lớn, mấy chuyện cần dùng sức như đẩy xe này cứ giao cho tôi đi.”

Đan Tiểu Dã không mò ra nội tình của người này, nhìn về phía Nhuế Nhất Hòa.

Nhuế Nhất Hòa gật gật đầu, ra hiệu cứ nghe theo anh ta đi.



Người chơi của hai phe có đối đầu, thì cũng chỉ xảy ra sau khi đã tìm thấy phần lớn manh mối, phát hiện Boss phó bản.



Nếu như boss phó bản đủ mạnh, thời gian người chơi hai phe đối lập trở mặt với nhau còn phải kéo dài thêm nữa.

Người đàn ông này có khung lông mày rậm đen, cao lớn cường tráng, khóe mắt có một chút nếp nhăn, từ trong ra ngoài đều tản mát ra hơi thở cương nghị, chững chạc.

Chắc là đã phát hiện giữa hai người, làm chủ là Nhuế Nhất Hòa nên anh ta nhìn về phía cô, làm ra tư thế đầu hàng.

“Tôi không có ác ý.”

Nhuế Nhất Hòa thản nhiên nói: “Người chơi của đoàn tàu Địa Ngục, Nhuế Nhất Hòa.



Đây là đồng đội của tôi, Đan Tiểu Dã.”

Người đàn ông này nở nụ cười, tuổi của anh ta chắc là rơi vào khoảng bốn mươi.



Lúc cười rộ lên, dấu vết thời gian đều lộ ra hết, mỗi một nếp nhăn đều toát ra vẻ tang thương.

Anh ta tự giới thiệu tương đối kỹ càng.



Cũng giống như Nhuế Nhất Hòa, đầu tiên là cho đối phương thấy thân phận người chơi của đoàn tàu Địa Ngục, rồi mới đến họ tên, tuổi tác cùng những việc đã trải qua.

Anh ta tên là Chử Minh, năm mươi ba tuổi.



Đã thông quan ba phó bản cấp B, bảy phó bản cấp C.



Còn như cấp D thì quá nhiều, không thể nhớ chính xác được số lượng cụ thể.

Đan Tiểu Dã âm thầm líu lưỡi, thật là lợi hại! Chuẩn người chơi có thâm niên luôn.



Hơn nữa nhìn vẻ bên ngoài, anh ta hoàn toàn không giống như người đã năm mươi ba tuổi.



Nhưng biến thành trẻ tuổi là chuyện mà năng lực huyết thống có thể làm, cũng không có gì phải kinh ngạc.

“Ba mặt một lời, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Tôi là người vô hình à? Hay anh tuổi một bó to, mắc chứng người già đãng trí rồi?”

Nói chuyện chính là cô gái mặt sẹo, người thứ hai đếm ngược tiến vào phó bản, hành động thong thả như rùa đen.



Lúc này cô ta mới di chuyển đến gần đây, nhíu mày, con ngươi đảo một vòng, mất hứng nói: “Đi ra ngoài không xem ngày, gặp phải sao chổi.”

Vừa nói, vừa lấy khăn tay từ trong ngực ra, bịt mũi miệng lại.

“...! Lại cả cái cánh đồng hoa cải dầu này nữa.



Đã dị ứng hoa cải dầu còn đụng phải nguyên cánh đồng hoa cải dầu.





Hừ! Xui xẻo chết được.



Còn phải đợi ở đây bao lâu nữa trời?”

Thì ra không phải là tốc độ của cô ta chậm, mà đơn giản là không muốn đến gần ruộng cải dầu.

“Lập dị.”

Chử Minh quăng ra hai từ bình luận, đẩy xe đi lên phía trước.

“Anh thì biết cái quái gì.” Cô gái mặt sẹo tức giận vọt lên phía trước.

Chử Minh hạ giọng nói: “Cô ấy tên là Kim Lan.



Kim Lan trong ‘kết nghĩa kim lan’.



Cũng là người chơi bên đoàn tàu Địa Ngục, nổi tiếng là tính cách cổ quái.



Không dễ ở chung, nhưng thực lực lại rất mạnh, thời khắc mấu chốt vẫn đáng tin cậy.”

Chỉ thấy Kim Lan lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ gỗ hối lộ, hai tay nâng lên, cung kính đưa cho con trai anh tuấn cao lớn mặc bộ quần áo thể thao.


Sứ giả dẫn đường dùng tên giả là Quý Chính nhận đồ xong, lại một lần nữa thúc giục người chơi xuất phát.

Đoàn người đẩy xe, men theo con đường nhỏ lầy lội duy nhất này, đi về phía trước.

Chử Minh thoải mái đẩy xe: “Nhất định là sứ giả dẫn đường này rất mạnh, nếu không Kim Lan ưa xoi mói sẽ không khúm na khúm núm với anh ta như vậy đâu.”

Đan Tiểu Dã rất có cảm giác ưu việt nghĩ: sứ giả dẫn đường mạnh bao nhiêu, tôi biết rõ hơn anh nhiều.

Nhuế Nhất Hòa thấy anh ta khéo nói, liền trò chuyện cùng đối phương.

Nói đến việc số lượng người chơi hai phe đối lập không giống nhau, không quá công bằng.



Nếp nhăn trên mặt Chử Minh chồng hết lên nhau: “Chắc đây là lần đầu tiên hai người tiến vào phó bản có hai phe đối lập rồi.”



“Ừm, đúng là lần đầu tiên.” Nhuế Nhất Hòa trả lời.

“Thật ra tôi cũng chỉ là lần thứ hai mà thôi.



Lần trước, phe Địa Ngục có hai người mà đối đầu với chín người bên Thiên Đường.



Haizz! Thua vô cùng thê thảm.



Tôi cũng không tình nguyện nhớ lại luôn.



Nhưng tôi cũng phải thừa nhận, hai đối chín là tương đối công bằng.



Ở trong phó bản cấp thấp, người chơi hai phe chênh lệch không quá rõ ràng.



Tiến vào phó bản có đẳng cấp cao, so sánh mạnh yếu sẽ rất rõ ràng.



Người chơi bên đoàn tàu Địa Ngục chúng ta gần như là mạnh hơn, có tính áp đảo người chơi bên đoàn tàu Thiên Đường.”

Nhuế Nhất Hòa hơi suy nghĩ một chút là đã hiểu rõ nguyên nhân trong đó.

Cô đã bao giờ tiến vào phó bản nào mà bên trong có số lượng người chơi bên đoàn tàu Địa Ngục vượt qua số lượng người chơi của đoàn tàu Thiên Đường chưa? Không hề có.

Nhiều khi, người chơi bên đoàn tàu Thiên Đường đều dùng chiến thuật biển người tích tụ mà thông quan.

Người chơi của đoàn tàu Địa Ngục muốn sống sót, chỉ dựa vào vận khí thì không thể, người quá ít, không có đồng đội, chuyện gì cũng chỉ có thể tự mình gánh vác.



Dưới tình huống như vậy mà còn có thể sống sót thì đều là những người có chút tài năng.


“Trên xe của anh chỉ có mình anh thôi à?”

Nhuế Nhất Hòa cảm thấy Chử Minh không phải là người thích hành động đơn độc.

“Lúc đầu trên xe có sáu người.



Có người vừa tiến vào phó bản đã chết mất, có người đi ăn máng khác, đến đoàn tàu Thiên Đường.



Trong quá trình thông quan, tôi cũng từng thử thu nạp ít máu mới, chỉ là người có ý đi ăn máng khác, tới đoàn tàu Địa Ngục quá ít, khó lắm mới gặp được mấy người, cũng toàn là loại vớ va vớ vẩn, không sống sót nổi.”

Bây giờ chỉ còn một mình anh ta.

Ngoài ra, vì đã quen với phó bản chia phe đối kháng, tạm thời anh ta cũng sẵn lòng ý tùy tiện thu nạp người mới.

“Người chơi bên đoàn tàu Thiên Đường quá nhiều, người chơi của đoàn tàu Địa Ngục quá ít.





Đây là chuyện không có cách nào thay đổi, chỉ có thể chấp nhận.”

Nhuế Nhất Hòa hiểu rõ.

Mười mấy phút sau, đoàn người đi đến điểm cuối của cánh đồng hoa cải dầu.



Một người chơi hỏi: “Chúng tôi đến nơi rồi à?” Nhưng phía trước lại không có gì, chỉ thấy mỗi ruộng hoang.

Bước chân Đệ Ngũ Triều Lãng chậm dần, khóe mắt liếc qua thấy nét mặt Nhuế Nhất Hòa không có biểu cảm gì, mở miệng nói: “Còn khoảng bốn mươi phút đi đường nữa.”

Bốn mươi phút đồng hồ, không thừa không thiếu một phút nào.

Xa xa, đã có thể nhìn thấy lối vào trấn nhỏ.

Đệ Ngũ Triều Lãng dừng bước chân, dặn dò: “Người trên trấn nhiệt tình hiếu khách, nhất định sẽ giữ chúng ta ở lại.



Tôi biết các người rất tò mò về trấn Vĩnh Viễn, tin là trấn nhỏ thần bí này nhất định sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các người.



Nhưng chúng ta không thể ở lại đây quá lâu, bởi vì triển lãm nghệ thuật mỗi năm một lần sẽ diễn ra vào bốn ngày sau.



Nếu không rời đi trước lúc đó, thì vĩnh viễn không đi khỏi đây được.”

Đây là thời hạn của nhiệm vụ.

Khi đường nhỏ lầy lội biến thành đường cái trải nhựa, bọn họ đã bước vào phạm vi trấn Vĩnh Viễn.



Trên đường không có người, phòng ốc cũ kỹ, hình như đã lâu không có ai ở lại.

Lúc đầu chỉ cảm thấy không khí trong trấn nhỏ có vẻ tĩnh mịch an tường, cho đến khi hai tiếng ‘bin bin’ vang lên, một chiếc xe hàng nhỏ màu vàng sáng lao trên đường cái, vọt tới chỗ đoàn người.




An tĩnh tuyệt đối bị đánh vỡ, tất cả mọi người, bao gồm cả Nhuế Nhất Hòa đều thấy hơi giật mình.

Không chờ bọn họ phản ứng lại, xe hàng nhỏ đã làm một cú xoay đầu gấp, nằm ngang ở trên đường cái.



Đèn xe lấp lóe hai lần thì tắt ngúm.



Cửa xe mở ra, một người đàn ông có làm da ngăm đen, cao lớn nhảy xuống.

“Hey!”

“Hey.” Đệ Ngũ Triều Lãng hờ hững lên tiếng chào, xụ mặt nói: “Anh này, hành động vừa rồi của anh đã dọa chúng tôi sợ đấy.”

“Ha ha ha, xin lỗi nhé.”

Người này miệng thì nói có lỗi, nhưng rõ ràng là không có ý tự kiểm điểm: “Tôi đến nhận hàng thay Phương Hướng Thu.



Một, hai, ba...!Rất tốt, số lượng hai loại đều đúng rồi.



Nhưng mà cậu nhìn lạ mặt lắm nhé!” Đôi mắt ẩn ẩn màu lam của người này đánh giá đoàn người, có vẻ thần kinh cắn ngón trỏ, thầm nói: “Tất cả các người đều lạ hoắc.”


Người đàn ông nhìn Đệ Ngũ Triều Lãng, nhưng anh lại không nhìn đối phương, chỉ lãnh đạm nói: “Tôi là Quý Chính.



Chính là Quý Chính vẫn thường giao sáp cho mấy người, anh không nhận ra tôi à?”

“Cậu là...”

Người đàn ông đầu tiên là nghi hoặc, sau lại giống như đã xác nhận cái gì đó.





Nháy mắt, biểu cảm trở nên dữ tợn, chẳng qua rất nhanh đã khống chế lại.

“Đúng, cậu là Quý Chính.”

Anh ta móc từ trong túi quần ra một xấp tiền, đưa cho Đệ Ngũ Triều Lãng.



Chỗ tiền này xanh xanh đỏ đỏ, không phải là bất kỳ loại tiền nào Nhuế Nhất Hòa từng nhìn thấy ở Nhân Gian giới.

Đệ Ngũ Triều Lãng nhận lấy, hợp tình hợp lý cất tiền vào trong túi quần.

Người đàn ông chuyển số thùng sáp dầu lên xe, sau đó gõ gõ cửa sổ xe.

“Cậu về trước đi...”

Nhuế Nhất Hòa hoàn toàn không phát hiện ra trên xe còn có một người.



Cửa sổ xe dán dán phim cách nhiệt có màu quá đậm, cô nhìn vào bên trong cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người rất mơ hồ.

Xe hàng nhỏ màu vàng sáng quay đầu, lái đi, người đàn ông nói: “Các người đi theo tôi.”

Đoàn người liền đi theo anh ta.

Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa rơi trên hộp thư bên ngoài một toà nhà nhỏ cũ nát, đến ở hàng cây khô ven đường, rồi dừng lại trên mình một con gà mái trong khoảng sân mọc đầy cỏ dại.

Ánh mắt của cô bất động, dừng lại một lúc lâu trên con gà mái, rồi điềm nhiên như không việc gì mà dời đi.



Không ngờ lại chạm vào mắt Đệ Ngũ Triều Lãng, hứng thú đùa ác nổi lên, im lặng giật giật bờ môi.

Đệ Ngũ Triều Lãng thấy rõ ràng, cô đang gọi ‘ca ca’.

“...”

Người đàn ông da ngăm đen bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào một kiến trúc đơn giản giống như lán trại ở bên cạnh, nói: “Đây là chỗ làm việc của Phương Hướng Thu, tạm thời các người cứ ở trong này đi.



Đây là chìa khoá! Nhớ kỹ, nam nữ không thể ở chung.



Còn hơn nửa tiếng nữa là đến mười hai giờ trưa, đề nghị các người tranh thủ thời gian vào phòng, trèo lên giường nằm, chuẩn bị đi ngủ.



Mười hai giờ đến bốn giờ là thời gian trấn nhỏ nghỉ trưa.”

Kim Lan hỏi: “Tôi không có thói quen ngủ trưa, không ngủ có được không?”

Người đàn ông thâm trầm nhìn cô một cái: “Không được, nhất định phải đi ngủ.”

Anh ta không nói không ngủ thì sẽ có kết cục gì, đẩy cánh cửa sắt nặng nề, ra hiệu cho đám người đi vào.

“Đúng rồi, trấn nhỏ cấm lửa.”

Người đàn ông ngăm đen chờ tất cả bọn họ vào nhà xong, đưa tay đóng cửa phòng từ bên ngoài.

Giọng nói của anh ta từ ngoài cửa truyền vào: “Sau khi thời gian ngủ trưa kết thúc, tôi sẽ đến đón các người đi tham quan trấn nhỏ.”

Cửa phòng đóng lại xong, ánh sáng trong phòng không khỏi tối xuống.

Nhuế Nhất Hòa quan sát tình huống trong lán trại.



Bên cạnh cô có rất nhiều hòm gỗ hẹp dài, trên bàn có thuốc màu chưa khô, trên mặt đất đặt vào một đống mô hình thạch cao hỗn tạp.

Cô tiện tay mở nắp hòm gỗ ra, bên trong chứa một người đàn ông có nét mặt dữ tợn.

Một người chơi che ngực hỏi: “Đây, đây là người, người chết à?”

Nhuế Nhất Hòa đưa tôi sờ thử, chỉ cảm thấy khuôn mặt người đàn ông này trơn nhẵn đến bất thường, không hề có cảm xúc giống như đang sờ lên da người.

Cuối cùng cô cũng xác định, lên tiếng nói: “Mấy cái này không phải là người thật đâu, tất cả đều là tượng sáp.”.