Vợ Nhỏ Ít Nói

Chương 30: Em sẽ ổn mà




Từ Phong từ sau khi ba mẹ đi anh không quan tâm Hải Đăng nữa. Anh hay đi đâu một mình, bỏ Hải Đăng ở công ty với Vu Bảo... Hải Đăng nhận ra điều khác lạ nhưng không nói ra. Lũi thủi đi về một mình không chờ anh đón nữa. Suy nghĩ nhiều chuyện buồn đến bật khóc.

"Anh ấy bỏ mình rồi. Chán mình rồi. Có lẽ ghét mình rồi. Đồ nói dối. Hứa sẽ yêu mình vậy mà..." Vừa nói nước mắt rơi không ngừng.

Hải Đăng cúi gầm mặt xuống đất mà đi, không để ý vấp phải viên đá mà ngã... Tưởng ngã xuống đất rồi nhưng không. Hải Đăng va vào bờ ngực của ai đó... Ấm áp và mùi rất quen.

Cậu ngước gương mặt đẫm lệ lên.

"Từ... Phong... " Hải Đăng cứ tưởng mình nhớ anh đến hoa mắt.

" Cẩn thận chứ, lúc nào cũng vụng về cả. Sao lại khóc. " Từ Phong xót xa lau nước mắt cho cậu.

Từ Phong ôm lấy bảo bối của mình vào lòng.

"Anh chán em rồi đúng không... Muốn bỏ em rồi đúng không?" Hải Đăng không kìm được mà nói ra những câu hỏi trong lòng.

"Ngốc ai bảo thế?" Vừa nói vừa lôi từ trong túi ra vật gì đó. "Vì chuẩn bị cho em cái này."

Từ Phong cầm một cái hộp mở ra rồi quỳ xuống trước mặt Hải Đăng. Là chiếc nhẫn.

"Anh đã rất tốn công, tự tay làm nó. Anh không biết lãng mạn nên chỉ có thể làm thế này. Anh cầu hôn với ánh sáng của anh tại đây. Chấp nhận làm vợ của anh nhé Hải Đăng." Từ Phong vừa run vừa hồi hộp cầu hôn cậu.

Hải Đăng vỡ òa trong hạnh phúc, không ngờ là anh sẽ làm thế này, không ngờ sẽ có ngày anh cầu hôn mình, nhanh đến không thể ngờ được. Hải Đăng đang khóc thì cười, vừa khóc vừa cười gật đầu... Đúng, không lãng mạn nhưng rất chân thành. Từ Phong đứng dậy nôn nóng đeo nhẫn cho cậu và cả anh, trên nhẫn tự tay anh khắt chữ TP HĐ, anh vụng về tay cũng đầy vết thương. Ngày hôm đó cậu đã khóc rất nhiều vì hạnh phúc.

------

Sáng hôm sau Từ Phong dẫn Hải Đăng đến công ty, trên tay còn xách theo ly trà sữa.

Diệp Nhất Thành thấy Vu Bảo chạy đến mừng. Không biết mừng Hải Đăng đến hay mừng trà sữa nữa.

"Hai em ở đây chơi một lát anh và Từ Phong đi họp nha." Diệp Nhất Thành xoa xoa cái má phúng phính của Vu Bảo.

" Dạ." Vu Bảo ngoan ngoãn.

"Đừng chạy lung tung, ở yên trong này." Diệp Nhất Thành căn dặn.

" Dạ. "

Hai anh đi còn lại hai bé con.

"Hai anh ấy đi họp rồi, còn hai đứa mình thôi."

Hải Đăng chỉnh chu ngồi trên ghế đọc truyện cho Vu Bảo nghe, bé con lém lỉnh đề nghị ra một trò.

"Mình chơi trốn tìm đi." Vu Bảo nói.

" Không được đâu, cậu chạy lung tung anh Nhất Thành sẽ mắng mình." Hải Đăng phản đối.

"Trốn trên này thôi, không đi xa... Bảo Bảo hứa... Nha nha." Vu Bảo nhiệt tình hứa, nhiệt tình năng nỉ.

Hải Đăng suy nghĩ một lát, nhìn vào ánh mắt trông chờ của Vu Bảo cũng mềm lòng.

"Thôi được rồi."

Cả hai quẳng tù xì... Hải Đăng thua, cậu nhắm mắt đếm cho Vu Bảo chạy trốn. Bé con trốn sau cửa ra vào phòng.

" Chỗ này ổn hi hi." Vu Bảo trốn đi.

Hải Đăng chạy đi tìm, Vu Bảo ép người lại trốn, Hải Đăng thấy chiếc bụng tròn của Vu Bảo ló ra nhưng vì muốn Vu Bảo vui không bị mất hứng nên giả vờ không thấy.

"Đâu rồi?"

Hải Đăng chạy đi chỗ khác, Vu Bảo ló đầu ra lè lưỡi.

"Tiểu Đăng ngốc."

Yeni từ đâu đi đến chỗ Vu Bảo làm bé con giật mình. Cô ta giả vờ hiền lành tươi cười.



"Đừng sợ, Thành ca bảo tôi đến đây bảo cậu ra trước cổng công ty anh ấy đợi dưới đó."

"Diệp Thành đang họp mà." Vu Bảo ngơ ngác hỏi.

" Họp xong từ lâu rồi, mau đi anh ấy đợi. Anh ấy muốn đưa cậu đi chơi." Cô ta ra vẻ thành thật nói.

Nói xong cô ta bỏ đi, Vu Bảo đứng đó ngây người... Suy nghĩ...

" Có nên đi hay không? Lỡ là thật thì anh ấy đợi sẽ giận."

Suy nghĩ xong Vu Bảo theo hướng cổng công ty mà đi ra. Hải Đăng chạy đi tìm. Nhìn ra cửa sổ trên lầu thấy Vu Bảo đi ra Hải Đăng vội chạy xuống theo.

"Tiểu Bảo đi đâu vậy nè." Hải Đăng vội vã.

Vu Bảo lúc này đã đi đến cổng, nhìn qua nhìn lại không thấy ai cả.

" Thành Thành đâu? Có lẽ anh ấy bên kia." Vu Bảo phỏng đoán.

Vu Bảo bắt đầu rời khỏi cổng công ty đi thẳng xuống một đoạn rồi đi qua bên kia đường. Yeni trốn gần đó.

"Nó ra... Mau làm việc nhanh đi." Cô ta gấp gáp ra lệnh cho ai đó.

"Đoàng... " Tiếng súng vang lên bay thẳng về phía Vu Bảo... Bé con giật mình quay người lại.

Phát súng nhắm thẳng vào phía tim Vu Bảo mà bắn ra.

Vu Bảo ngay lập tức bị trúng đạn. Ngã người xuống giữa đường phủ đầy tuyết trắng. Máu chảy ra. Thấm vào nền tuyết trắng nhanh chóng loang ra, Vu Bảo đau đớn. "Thành... Anh ở đâu... Cứu Bảo... Bảo... ". Vu Bảo từ từ nhắm mắt lại mất đi ý thức.

"Nó chắc đã chết chưa?" Yeni muốn chắc chắn.

" Trúng điểm yếu như vậy. Chắc không chết cũng thực vật." Tên sát thủ trả lời.

"Tôi muốn chắc chắn nó phải chết." Cô ta ác độc nói.

Sau đó cô ta leo lên xe, xoay xe lại dậm ga thật mạnh lao thẳng về phía Vu Bảo. Hải Đăng vừa chạy ra, thấy Vu Bảo nằm bất tỉnh và cả chiếc xe kia đang điên cuồng lao thẳng đến Vu Bảo.

Không kịp suy nghĩ Hải Đăng chỉ biết là mình muốn cứu Vu Bảo liền lao thẳng ra hứng chịu sự va đập của chiếc xe đó. "RẦM " tiếng va đập mạnh phát ra tạo ra sự chú ý cho những người gần đó. Không ai dám đến cứu lấy Hải Đăng và Vu Bảo. Vì cô ta đã âm thầm cho người giải toả và đe doạ những người gần đây để dễ dàng thực hiện tội ác của bản thân.

Hải Đăng văng mạnh ra xa. Người đầy máu, đau đớn. Cố dùng chút ý thức cuối cùng bò đến nắm lấy tay Vu Bảo rồi cũng mất ý thức ngất đi. Hai thân thể bé nhỏ người đầy máu thấm ra, tạo thành một mảng lớn tuyết màu đỏ.

Yeni từ trong xe bước ra, hai mắt trừng lớn tức giận, thật sự rất độc ác. Nhìn Hải Đăng.

"Là do mày ngu ngốc muốn đi theo nó. Được tao sẽ cho mày đi theo."

Cô ta rút súng ra nhắm vào hai thân thể nằm đó. Súng lên đạn.

Diệp Nhất Thành và Từ Phong đang họp đột nhiên cảm thấy nhói ở tim truyền đến mạnh mẽ. Cảm giác không tốt, thật sự rất tồi tệ. Hai anh bất an, không hẹn mà cùng đứng dậy chạy đi đến phòng của Vu Bảo và Hải Đăng ở nhưng không một bóng người.

Cả hai im lặng nhìn nhau vội vã chạy đến phòng camera thấy cả Vu Bảo và Hải Đăng lần lượt chạy ra ngoài. Xem đến đoạn kia thấy Yeni xuất hiện.

"Không xong rồi." Diệp Nhất Thành run sợ.

Anh vội vã chạy đi trước, Từ Phong tay run run lấy điện thoại gọi cho Key.

"Mau đem người đến công ti." Dù lo lắng đến mấy Từ Phong vẫn phải chuẩn bị chu toàn.

Hai anh chạy đi ra ngoài cửa công ti, theo hướng của hai bé con mà chạy.

Vừa đến nơi, đập vào mắt Từ Phong là cảnh người mà mình yêu thương bị chiếc xe đụng văng ra xa. Người đầy máu đang cố gượng đến chỗ Vu Bảo. Anh như chết lặng tại chỗ...

Còn Diệp Nhất Thành cảnh tượng mà anh không một lần dám nghĩ đến nay lại ở trước mắt anh. Vu Bảo đầy máu me nằm bất động. Chân anh như bị chôn tại đó. Không cử động được nữa.

Nước mắt hai anh vô thức chảy xuống. Khi thấy Yeni xuất hiện tay cầm súng đang chỉa thẳng vào Hải Đăng và Vu Bảo. Nhanh chóng hai anh rút súng ra...

Diệp Nhất Thành bắn thẳng vào đầu cô ta, còn Từ Phong bắn vào gốc cây gần đó đang có người muốn bắn lén hai anh.



Yeni ngã xuống, Diệp Nhất Thành và Từ chạy đến chỗ hai bé con.

Chạy đến nơi chân hai anh không còn sức nữa, cảm giác bất lực vỡ oà. Quỳ xuống bên cạnh hai người mà hai anh yêu thương. Hai anh ôm lấy hai bé con của mình mà khóc.

Diệp Nhất Thành tay run run đỡ Vu Bảo dậy, nước mắt chảy dài. Bé con của anh lúc nãy còn mới gặp anh, tươi cười xin kẹo. Tại sao bây giờ nằm đây bất động, người đầy máu. Con anh, vợ anh... Lúc nãy còn ở với anh cơ mà.

"Bé con, bảo bối à... Mau mở mắt ra nhìn anh đi... Đừng làm anh sợ... Bảo Bảo à..." Diệp Nhất Thành giọng run run gọi.

Vu Bảo mở mắt ra nhìn thấy anh... Miệng mấp máy nói gì đó.

" Đ... A... U... Có... Lẽ... Bảo... Sắp... Được... Gặp.... Ba mẹ... Rồi..." Vu Bảo cố gắng thì thào nói.

"Không... Không... Em đừng nói nữa." Anh không muốn nghe, nghe cứ như lời trăn trối, anh rất sợ.

" Bảo Bảo... Sợ... Không muốn xa anh... Em đau lắm... Muốn bên anh... Cả con nữa... Nhưng... Có thể bên anh tiếp được không?... Sợ... Bảo... Đau..." Nước mắt Vu Bảo rơi không ngừng, nói được vài câu thì máu ở miệng chảy ra.

"Được nhất định anh sẽ cứu con và em... Nhất định sẽ bên nhau... Em không đi đâu hết... Bên anh... Mãi không xa nhau." Diệp Nhất Thành tay run lau máu cho Vu Bảo, anh sợ rồi, thật sự rất sợ. Sợ đến nỗi bật khóc.

"Hứa... Nhưng... Ba mẹ đến đón Bảo Bảo kìa..."

Vu Bảo đưa tay chỉ lên phía trước, tay từ từ buông xuống rồi nhắm mắt lại... Ngất đi...

" Không... Bảo bối à... Em mau tỉnh lại đi... Tỉnh lại cho anh... Anh xin em đó... Bảo Bảo... Ai cho phép em bỏ mặc anh đi gặp ba mẹ hả... Anh không cho phép... Bảo bối..." Diệp Nhất Thành hoảng loạn mất kiểm soát.

"Không sao... Em sẽ ổn mà ... Em sẽ không sao đâu..." Diệp Nhất Thành gần như muốn phát điên vô thức nói.

Mặc anh gọi Vu Bảo vẫn nằm đó không mở mắt.

Còn Từ Phong ôm Hải Đăng dậy, người đầy vết thương, bê bết máu... Còn gì đau đớn hơn khi tận mắt thấy người mình yêu bị tai nạn trước mặt mình mà không thể cứu cơ chứ. Mới hôm qua còn thấy khóc vì được anh cầu hôn, mới hồi sáng còn mè nheo anh mua trà sữa... Tại sao bây giờ lại nằm đây... Anh áp mặt mình vào mặt Hải Đăng, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay đầy máu của bảo bối anh gọi khẽ.

"Bảo bối à... Mau dậy đi... Sao lại nằm đây cơ chứ." Từ Phong môi run rẩy gọi khẽ. Bàn tay sờ vào vết thương trên mặt, nhẹ nhàng sợ cậu đau.

Hải Đăng nặng nề mở mắt ra.

"Từ Phong... Em... Xin... Lỗi..."

Hải Đăng cố gắng gỡ nhẫn ra đưa cho anh.

" Có lẽ... Em không... Ổn... Không gắng nổi nữa... Anh hãy đi... Tìm người khác... Em không thể nữa rồi..."

Hải Đăng vừa khóc vừa tháo nhẫn đưa cho anh... Nhưng anh đã đeo lại cho cậu.

"Sống hay chết em đều phải làm vợ anh, ngoài em anh không lấy ai nữa... Nhất định em sẽ qua khỏi." Từ Phong có phần tức giận nhưng anh sợ mất cậu hơn.

" Từ Phong... Em... Nợ anh rất nhiều... Em... Xin... Lỗi... Em... Thật sự là không được nữa... Em... Yêu... Anh." Cậu không thể nói tròn câu, cố gắng nói trong sự không liền mạch.

"Từ Phong... Em... Rất đau... Rất mệt... Em... Không thể nữa rồi."

Nói xong miệng Hải Đăng ói ra ngụm máu, bàn tay được Từ Phong nắm từ từ rơi xuống trong không trung. Từ Phong như bị gì đó đập mạnh vào tim đau đớn gọi.

"Hải... HẢI...ĐĂNG..." Anh không tin vào trước mắt.

"Không sao... Em nhất định sẽ ổn mà... Không sao... Không sao đâu... Bảo bối à... Bảo bối của anh." Ngay lúc này đây, anh sợ mất cậu hơn bao giờ hết, sợ mất cậu mãi mãi.

Anh gọi lớn nhưng người nằm trong lòng mãi không chịu mở mắt ra lần nào nữa.

Tuyết bắt đầu rơi lớn... Như đang cố lấp đi, đang cố xoá mất vết máu đỏ của hai con người nhỏ bé đó... Tuyết tháng 12 liệu điều kì diệu có đến với hai bé con vô tội này?

Hai anh đang rất đau đớn, bế hai bé con lên định sẽ đưa cả hai chạy đến bệnh viện thì ở đâu một đám người bao vay lấy hai anh. Ông Lâm bước ra cười lớn.

"Diệp Tổng, giám đốc Từ... Lâu rồi không gặp..." Lâm Chí đắc ý chào.

Hắn ta nhìn thấy cháu gái yêu quý của hắn chết nằm dưới đất làm hắn tức giận.

"Hôm nay sẽ là ngày tàn của hai mày. Hãy lấy mạng đền tội với cháu của tao."

Hắn ra lệnh đám người của hắn tiến đến đánh hai người bọn anh.