Trời mưa ngày càng nặng hạt, Diệp Nhất Thành tìm người khắp nơi. Đến một nơi rất đông người tụ tập, dự cảm không lành, hắn vội vàng chạy đến.
Đập vào mắt hắn là Vu Bảo nằm cùng con dao đang cắm vào nơi trái tim, nước mưa hòa cùng với máu làm đỏ một vùng đáng sợ.
Mắt hắn liếc nhẹ về phía đỉnh đầu Vu Bảo, không quản nhiều hắn ném chiếc dù đi.
"Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu mau lên."
"Gọi rồi, tôi đã gọi rồi."
Một người trong số đó trả lời. Khi nãy vừa nhìn thấy Vu Bảo nằm ở đây thì có người lập tức gọi cấp cứu.
Lời vừa dứt cấp cứu cũng đến ngay sau đó. Diệp Nhất Thành cũng leo lên xe cấp cứu đi mất hút.
Đâu đó lúc vừa sảy ra vụ án, linh hồn Vu Bảo thần thờ đứng nhìn thân xác mình nằm dưới mưa.
'Tại sao?.. Tại sao mình lại nằm ở đó?" Vu Bảo hoảng sợ khóc. "Chuyện gì đang sảy ra vậy? Mơ thôi đúng không?"
Mưa như trút nước, máu cứ thế tuông ra. Vu Bảo bất lực gào thét.
"Đừng chảy nữa, làm ơn... Như thế mình sẽ thật sự chết mất."
Cậu cầu xin bản thân mình đừng chảy máu nữa, chưa lần nào cậu thật sự bất lực như lần này.
Diệp Nhất Thành chạy đến, Vu Bảo giống như vớ được cọng rơm cứu mạng.
"Diệp tổng, làm ơn... Cứu tôi... Làm ơn gọi cấp cứu đi... Làm ơn."
Chợt nhận thấy có ánh mắt, giống như có ai đó nhìn thấy mình. Vu Bảo sững sờ đồi chút, nhìn thấy hắn giống như nghe thấy và nhìn thẩy bản thần mình.
Cậu nhìn bản thân được đưa lên xe cấp cứu.
"Diệp Nhất Thành... Vừa nhìn mình đúng không?"
Nhanh chóng hồi thần leo lên xe. Vu Bảo vẫn lo lắng cho cơ thể của mình là trên hết.
Cơ thể được đưa vào phòng cấp cứu, Vu Bảo ở ngoài cùng Diệp Nhất Thành lo lắng. Cậu đi qua đi lại, Diệp Nhất Thành đứng dậy rời đi.
"Anh đi đâu vậy?"
Vu Bảo theo phản xạ hỏi, cậu đột nhiên nhớ lại bản thân hiện tại là linh hồn, làm sao người kia nghe được chứ....
Diệp Nhất Thành dừng chân, tay rút điện thoại rồi tiếp tục đến nơi không có người gọi điện.
Không để ý đến hắn nữa, Vu Bảo vẫn nôn nóng đứng đợi bản thân mình bên trong đang phẫu thuật.
Bên kia, Diệp Nhất Thành gọi cho trợ lý.
"Đến khu Mộng Nhiên lấy xe tôi về, còn nữa... Check camera khu vực vào lúc 16 giờ 30 hôm nay cho tôi."
Đến lúc quay lại thì Diệp Nhất Thành nhìn thấy ba và mẹ của Vu Bảo ở đó.
Mẹ Vu Bảo liên tục đánh Vu Đại trách móc tại sao lại để con trai ra nông nỗi này.
Vu Bảo chạy xung quanh bất lực không thể cản được, Vu Bảo nhìn Diệp Nhất Thành.
"Anh đứng đó làm gì, mau cản họ lại đi."
Không biết hắn có thật sự nghe thấy hay hay không. Hẳn đến cản hai người họ ra.
"Hai bác bình tĩnh, Vu Bảo vẫn còn chưa biết tình hình thế nào."
Ba Vu Bảo tự trách bản thân đã không chăm sóc con chu đáo. Diệp Nhất Thành vỗ vai ông.
"Con đã cho người đi điều tra, sẽ sớm có kết quả ngay thôi."
Lặng lẽ nhìn người mẹ đã lâu không gặp, bà ấy vì Vu Bảo mà khóc nghẹn ngào. Cậu ngồi chỉ biết nhìn mà thôi.
"Mẹ, đừng khóc... Con nhất định không sao."
Diệp Nhất Thành hướng về phía bà ấy nói.
"Vu Bảo nhất định sẽ không sao."
Sát hại Vu Bảo thành công, Triệu Thanh Thức gọi điện cho Kiều Lạc Trân báo tin.
Kiều Lạc Trân cẩn thận hẹn hắn ở một ngõ vắng, cô ta ân cần chuẩn bị cho hắn một ít thức ăn.
"Anh thật giỏi, đồ ăn này là em chuẩn bị. Anh mang về nhà để dành ăn."
"Vợ anh chu đáo quá. Cảm ơn em."
Nghe tiếng "Vợ" từ miệng hắn, Kiều Lạc Trân thật sự rất buồn nôn.
"Lúc đó có ai nhìn thấy không?" Cô ta hỏi.
"Anh đã che chắn cẩn thận, mưa lớn không ai ra đường đâu. Em yên tâm."
"Vậy thì tốt."
Cuộc gặp lén lút, ai về nhà nấy.
Kiều Lạc Trân về đến nhà, chân tay bủn rủn tìm Chu Vân Thu. Thấy con gái mình phờ phạc bà ta lo lắng hỏi.
Vừa nhìn thấy mẹ, Kiều Lạc Trân như vỡ oà khóc kể tất cả mọi chuyện.
"Mẹ, con giết người rồi... Con thật sự rất sợ."
"Không được sợ... Là bọn họ đáng chết." Chu Vân Thu ôm con gái vào lòng vỗ về.
Từ nhỏ Kiều Lạc Trân đã theo mẹ về Vu gia ở, cô ta lớn lên là nhờ Vu gia chăm sóc nuôi nấng... Vậy mà hiện tại lại hãm hại con trai Vu Đại, lấy ân báo oán. Chu Vân Thu trấn an cô ta.
"Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con. Trước tiên con cứ giả vờ không biết chuyện gì... Vu Bảo cũng không phải do con ra tay. Là Triệu Thanh Thức, không phải con."
"Dạ... Không phải con."
Kiều Lạc Trân đêm đó ở phòng Chu Vân Thu, không dám rời nửa bước vì vẫn còn sợ hãi.
Ở bệnh viện, đợi một thời gian dài cuối cùng thì phòng cấp cứu cũng được mở ra. Bác sĩ báo tin.
"Bệnh nhân có khả năng sẽ sống thực vật."
Mẹ Vu Bảo nghe xong liền ngất đi. Bác sĩ bồi thêm.
"Cứu được tính mạng cũng đã là kì tích."
Trời ngừng mưa, bên phía trợ lý của Diệp Nhất Thành cũng tra ra manh mối, có người nhìn thấy kẻ ra tay với Vu Bảo nhưng vì mưa lớn nên rất khó xác định là ai, camera hôm đó bị nhiều cần phải có thời gian để khôi phục lại.
Mãi đến lúc xác định danh tính người đó là Triệu Thanh Thức, công an đến nơi bắt người thì phát hiện ra hắn ta đã chết được hai ngày. Vụ án tạm thời khép lại, công an kết luận Triệu Thanh Thức sợ tội tự sát.
Kiều Lạc Trân nhìn lên màn hình điện thoại xem tin tức Triệu Thanh Thức đã chết, cô ta run rẩy không thôi. Chu Vân Thu nắm lấy tay con gái.
"Đừng sợ, là hắn ta sợ tội tự sát. Không liên quan đến con."
Sau đêm hôm đó Kiều Lạc Trân liên tục mơ thấy Vu Bảo và Triệu Thanh Thức về đòi mạng, cô ta chạy qua cầu cứu Chu Vân Thu. Để trấn an con gái, bà ta xin công ty cho Kiều Lạc Trân tạm thời nghỉ việc để điều trị tâm lý.
Về phía Vu Bảo, mẹ cậu vì còn có gia đình riêng nên không thể chăm sóc cậu lâu dài. Mặc dù rất muốn chăm sóc con trai nhưng vẫn không thể, Vu Đại tự trách bản thân đã để con trai bị ám sát nên cũng muốn để con trai bên cạnh mà chăm nom.
Diệp Nhất Thành cũng không ý kiến vì hắn chỉ là người ngoài mà thôi. Chán nản rời bệnh viện về nhà, cả tuần nay liên tục ở trong bệnh viện cũng khiến hắn mệt mỏi.
Vừa mở cửa ra, Vu Bảo ngây ngô đứng trước mặt.
" Hello... Bất ngờ không?"
Cậu biết Diệp Nhất Thành không thấy mình nhưng vẫn nói.
"Tôi ở bệnh viện chán quá nên đi theo anh về nhà, anh không trách tôi chứ?"
Diệp Nhất Thành đi vào nhà bỏ giày ra. Vu Bảo nói tiếp.
"Lúc nãy tôi chui vào cốp xe của anh. Đúng là xe sang có khác, cả cốp xe cũng rất đẹp."
Vu Bảo mãi luyên thuyền, Diệp Nhất Thành vào phòng ngủ cậu cũng lon ton chạy theo.
Đến lúc hắn vào phòng tắm, Vu Bảo vì tò mò nên cũng bám sau đuôi.
"Ôi mẹ ơi, phòng tắm hay phòng khách... Phòng tắm thôi mà có cần phô trương như vậy không?"
Diệp Nhất Thành vẫn điền nhiên cởi áo đi tắm, Vu Bảo đứng hình ngắm nhìn cơ thể rắn chắc của hắn, trầm trồ cảm thán.
"Đẹp thật."
Chép miệng một cái khẽ nuốc nước bọt. Không thể giả vờ được nữa, Diệp Nhất Thành che mắt Vu Bảo.
"Chú ý một chút, cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn." Giọng hắn trầm thấp vang lên.
Vu Bảo vô cùng bất ngờ.
"Anh có thể nhìn thấy tôi? Còn chạm vào được?"