Vợ Ơi Anh Thương Em Rồi

Chương 6: Cảm giác kì lạ




Lại một ngày mới bắt đầu.

Tử Du hôm nay dậy từ rất sớm để tự mình làm bữa sáng, tóc được cô búi cao thanh thoát làm lộ ra khuôn mặt tràn trề sức sống vừa vui vẻ làm bếp vừa hát nghêu ngao một cách tràn đầy năng lượng...

Có lẽ hôm nay tâm trạng của cô không tệ.

Anh vừa bước ra khỏi phòng là đã nghe được cô hát, giọng cô nhè nhẹ mà cao vút như họa mi hót chào ngày mới thêm việc thấy cô đeo tạp về búi tóc cao lại như người vợ hiền đang làm thức ăn sáng chuẩn bị cho chồng đi làm. Nhìn thấy cảnh tượng đẹp đến nao lòng này tim anh đập lỡ mất một nhịp không biết nên làm gì chỉ đứng im lặng ngắm nhìn cô làm bếp.

Cô làm xong bữa sáng , quay người lại bắt gặp anh đứng im ở chân cầu thang cô cũng không tò mò anh làm gì chỉ gọi anh lại ăn cho có lệ. Bữa sáng của hai người được giải quyết nhanh gọn lẹ trong im lặng, ăn xong anh có đề nghị đưa cô đến trường nhưng cô lại từ chối vì cô muốn hôm nay cô đi rước con xe yêu dấu của cô về, cô đã xa nó hơi bị lâu rồi nên cực kì mong ngóng. Anh cũng không muốn ép cô, nghe cô nói xong cả hai cũng ra khỏi nhà người nào việc nấy.

Đi được năm phút cô tới chỗ Giang Lam, từ xa cô đã thấy cô bạn của mình đứng đó đợi cô rồi. Hai cô hí hửng chào nhau buổi sáng rồi cùng nhau đến trường. Hai cô gái xinh đẹp vào trường vẫn được chào đón nhiệt tình bởi các " fan " của hai cô, nghe tiếng chào hỏi, cười nói nhộn nhịp của mọi người làm người ta cứ nghĩ hai cô cứ như người nổi tiếng chứ không phải sinh viên.

Các bạn trong trường còn lập hẳn một nhóm fandom cho hai cô gái nhỏ, họ xem hai cô là nữ thần là idol trong lòng họ bởi lẽ hai cô gái này có giọng hát rất hay lại hay tham gia văn nghệ của trường, vì thế mà trang cá nhân của hai cô gái lúc nào cũng đầy gẫy những lời tán tĩnh thả thính màu hường. Nếu họ mà biết hai cô là người của thế giới ngầm thì chắc có cho vàng họ cũng không đứng gần chứ đừng nói là làm fan.

…………*****……………

Ở một nơi khác thì có vẻ mọi thứ không được tốt lắm vì mọi người đều đang đổ mồ hôi lạnh với vị chủ tịch trẻ tuổi này. Tuy anh là chủ tịch trẻ nhưng không thể phủ nhận tài năng kinh doanh thiên bẩm của anh, nhờ lời lẽ sắc bén, trí thông minh hơn người nên anh lúc nào cũng có những mưu lượt kinh danh tốt mà các đối thủ đều phải e dè khi nhắc đến. Từ khi vào nghề anh đi lên với hai bàn tay trắng không cần sự chợ giúp từ gí đình. Nhờ sự cố gắng từ mọi thứ với phong thái lãnh đạo trời cho anh đã làm được thũ lĩnh bang Thiên Long hùng mạnh khi mới 18 tuổi, nhờ sự tìm tòi học hỏi mà anh lại làm chủ tịch khi mới 21 tuổi một số tuổi còn rất trẻ trong giới kinh doanh.

Thấy cuộc hợp kết thúc, trợ lí của anh A Cảnh mới dám thở phào nói với anh:

- Lão..à... chủ tịch tiểu thư Tố Mĩ mới vừa về nước hôm qua, mới khi nãy nhân viên báo cáo cô ấy đang ở dưới đại sảnh công ty làm loạn đòi gặp chủ tịch ạ.

Nghe trợ lí báo lại mà mặt mày anh sa sầm hẳn đi, mày kiếm nhíu nhíu lại với nhau.

- Được rồi, cậu cho cô ấy lên đây gặp tôi.

- Dạ.

A Cảnh vừa đi vừa suy nghĩ... cô ta quay về liệu có ức hiếp chị dâu mình không nhỉ?... nghĩ vậy thôi chứ anh nào dám ý kiến chuyện của lão đại chứ, anh đâu có muốn đi làm mồi cho cá đâu.

Vừa xuống sảnh chính anh đã nhìn thấy người con gái ăn mặc hở hang trống trước thiếu sau đứng ra vẻ ở sảnh. Anh không thiện cảm mời đi với với vẻ bằng mặt không bằng lòng.

- Anh Hạo,...hic...em về rồi đây. Em nhớ anh lắm.

Vừa bước vào phòng cô ả Tố Mĩ vừa thút thít vừa chạy lại phía anh ỏng a ỏng ẹo. Làm ra vẻ yếu đuối dán sát vào người anh còn cố tình để phần ngực chạm vào áo anh phần tay thì kéo tay áo anh như con bạch tuột. Anh cảm thấy khó chịu với mùi nước hoa của cô ta lại thêm phần đụng chạm làm anh phát bực nên dứt khoát đẩy cô ả ra... quăng luôn chiếc áo vest đắt tiền vào thùng rác lạnh giọng nói:

- Về đây làm gì?

Không quan tâm đến cô ta còn ngơ ngác diễn trò, anh đã hỏi một câu lạnh lùng như tạt nước lạnh vào người ả. Càng làm cô ả khó tin... không phải lúc trước anh chiều ả lắm sao? ... sao mới đó mà đã lại.....----???

Phải, lúc trước vì ông ả là bạn tốt với ông nội anh nên anh và ả biết nhau từ nhỏ, cô ta nhỏ hơn anh tận 7 tuổi nên lúc nào anh cũng chỉ xem cô ta là em gái hay chỉ thoáng rung động đầu đời nên anh hay chiều theo cô ta. Lúc đó cô ta nói cô ta có tình cảm với anh, anh cũng không ý kiến anh chỉ lo lập nghiệp. Cô ta thấy anh chỉ lo lập nghiệp với hai bàn tay trắng nên cô ta bực dọc không từ mà biệt theo chân một công tử bột nào đó để đi du học bỏ lại anh một thiếu gia nghèo chưa có tiền tài địa vị ở lại nơi đây.

Anh thấy thật nực cười mà, cô ta xem anh là gì chứ lúc anh trắng tay thì người đâu mất, lúc anh có tất cả thì quay về nói yêu thương. Loại người như cô ta làm sau xứng với anh được, nếu không phải vì ông của anh với ông cô ta là bạn thì anh đã đem cô ta đi làm mồi cho cá hay qua Châu Phi lao động công ích rồi . Giờ ông của cô ta đã mất anh nên nghĩ xem có nên thực hiện suy nghĩ đó của mình hay không đây.

Thấy anh miên man suy nghĩ ả sốt ruột::

- Anh Hạo tất cả là do em sai, do em ngu muội nên mới bỏ anh đi du học. Giờ em quay về rồi mình làm lại từ đầu có được không anh.

Anh nhìn cô ta cười cười làm cô ta tưởng anh đồng ý với lời dụ dỗ của cô ta nhưng ai đâu ngờ:

- Em thích làm bạn hay kẻ thù?

- Anh Hạo ... anh....

Anh chả thèm để ả vào mắt, miết nhẹ mi tâm lạnh giọng gọi

- Nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tìm anh. Còn bây giờ, thì anh cần làm việc. A Cảnh tiễn tiểu thư Tố Mĩ ra về dùm tôi.

A Cảnh nghe lão đại nhà mình ra lời kiên định cộng thêm thái độ chán ghét cô ả thì vui mừng ra mặt. Xí, người như cô ta làm gì so được với chị dâu chứ. Nghĩ vậy anh nhìn cô ta với ánh mắt khinh bỉ lạnh giọng đuổi khách.

- ...Mời cô ... Trần tiểu thư.

Nhìn theo hướng cửa anh lắc dầu mệt mỏi rồi lại tiếp tục công việc của mình, bất giác trong đầu anh xuất hiện hình bóng cô vợ hờ của mình, tim anh lại lệch đi một nhịp không biết lí do. Dẹp suy nghĩ kia qua một bên anh nhanh chống xử lí văn kiện còn lại không quên nhếch nhẹ khóe môi đầy vui vẻ.