Vợ Ơi Anh Thương Em Rồi

Chương 5: Bí mật được bật mí




Thay cho mình bộ đồ đen bó sát, mái tóc dài được búi gọn ra sau. Lấy cho mình một cây súng tự chế và vài chiếc kẹp tóc màu đen nhỏ... nói đúng hơn thì nó không phải kẹp tóc vì thật ra mục đích chính của nó là làm phi tiêu giết người đấy chứ. Đeo một cặp găng tay ren lụa mỏng màu đen và không quên lấy thứ cô luôn mang theo cô năm năm nay đó là chiếc khăn che mặt bằng lưới mỏng. Khi đeo lên vừa kín vừa hở không thể nào che đậy được hết nhan sắt kiều diễm phía sau.

Nhìn mình trong gương, ai dám nói cô là cô gái ngây thơ thánh thiện thì người dó cũng không ổn lắm rồi... thay vì khuôn mặt thanh thuần thì giờ đây được thay bằng khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt lạnh lùng như tản băng trôi làm người khác khi nhìn vào chỉ có e dè sợ hãi.

Chuẩn bị mọi thứ xong, cô đeo khăn che mặt rồi bước xuống cầu thang đi ra phía ngoài cổng. Trước cổng giờ đây là cô gái cũng với bộ đồ đen bó sát nhưng thay vì chiếc khăn che mặt cô gái này lại đeo một chiếc mặt nạ khá lớn che được một nửa khuôn mặt của cô. Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều, tinh nghịch thường ngày giờ đây đã được thay thế bằng vẻ ngoài nghiêm chỉnh vô cùng thu hút người khác.

Trên chiếc xe quen thuộc, hai cô gái lái xe với tốc độ nhanh đến mức chỉ nghe được tiếng gió xé chứ không thấy người. Đến bãi đất trống trong con đường vắng vẻ, chiếc xe dừng hẳn lại. Bước xuống xe là hai cô gái quyến rũ chết người đi thẳng về phía trước... tiếng giày vang lên cồm cộp càng làm bóng đêm tĩnh mịch thêm thập phần gợn gáy. Nghe tiếng giày, biết là có người đến bọn côn đồ ngừng việc đang hút chích của mình lại mà ngước lên nhìn. Đứng trước mặt chúng giờ đây là hai mĩ nhân thân hình cực chuẩn đang nở nụ cười hết sức "tỏa nắng" với bọn chúng :

- Xin chào! chúng ta lại gặp nhau rồi?

Người vừa nói là Giang Lam. Tên cô ấy trong giới là Cherry.

- Xin chào. Theo như tôi nhớ hình như chiều nay các người đã kiếm chuyện với bạn tôi thì phải.

Lisa là tên của cô trong giới...chỉ cần người trong hắc đạo thì chắc chắn sẽ biết đến hai cô. Vì đơn giản hai cô là sát thủ bật nhất thế giới, một bộ đôi hết sức hoàn hảo, thời gian để hai cô giết chết mục tiêu của mình 5 phút đã quá đủ. Hai cô như hai thanh kiếm sắt bén như tay phải và tay trái của nhau, xem nhau hơn cả chị em ruột thịt.

Cô cũng chẳng phiền nói gì nhiều mà chỉ cười lạnh rồi cho tên gần cô nhất một cước bay ra xa, xoay người lại cô chụp lấy cánh tay của tên chiều nay đụng vào người cô mà bẻ quặp lại răn rắc.... hai cô hăng say đánh được một lúc.

Khoảng năm phút trôi qua cả khu đất trống rộng lớn luôn vang lên tiếng ẩu đả và tiếng la rên thảm thiết mà không ai biết nguyên nhân.

Sự thật đằng sau những tiếng la rên ấy giờ đây là những tiếng van nài, cầu xin được tha thứ của những người đàn ông nằm la liệt đang sống dở chết dở dưới đất. Nhìn họ giờ đây trông thật thảm hại, nhìn vào chỉ có thể dùng từ te tua hay tơi tả để hình dung, vì tội bọn họ không đáng chết nên hai cô cùng lắm chỉ đánh họ tàn phế để cảnh cáo nhẹ.... mà thôi.

Làm xong việc cần làm, hai cô gái thoải mái đi ra về nhưng tốc độ lúc về chỉ bằng một nữa lúc đi, hai cô vừa đi vừa trò truyện cười nói vui vẻ thoải mái chứ không còn khuôn mặt đáng sợ như vừa rồi nữa. Nếu như hai cô gái này mà mở shop bán bánh tráng thật không dám nghĩ họ sẽ bán đắt như thế nào...chạy được một lúc xe cũng đã về đến nhà , chào tạm biệt Giang Lam cô cũng đi vào nhà. Cũng may thay ông chồng yêu dấu của cô chưa về nếu không là gây ro lớn mất. Không thèm quan tâm anh có về hay không, cô nhanh nhẹn đi lên phòng thay đồ ra rồi lên giường đánh một giấc thật ngon mặt kệ sự đời ra sao.