Đúng lúc này, từ phía xa bỗng nhiên có hai chiến thần mặc quân phục, khí thế hiên ngang bước tới.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Võ Tung miệng đầy máu, đau đớn muốn chết vội vàng phát ra âm thanh cầu cứu, nước. mắt cũng sắp trào ra!
"Diệp Hi Hòa, bây giờ tôi sẽ bắt cậu vì tội phản quốc và tàn sát chiến thần."
Một chiến thần già nữa nhưng hơi thở rất mạnh mẽ lạnh lùng n ngoan cố chống cự, nếu không cái giả mà cậu phải trả sẽ càng thê thảm hơn!"
"Tốt nhất cậu nên bó tay chịu trói, đừng
Giọng nói vừa dứt, ông ta và một chiếc thần khác ở phía sau, cộng thêm khoảng mấy nghìn binh lính vác những khẩu súng đã lên nòng trên vai ồ ạt tràn lên.
Bọn họ bao vây xung quanh Diệp Hi Hòa, nhắm họng súng thẳng vào hắn.
Diệp Hi Hòa nhíu mày: "Ông là ai?"
"Cậu không cần biết tôi là ai, tôi cũng không quan †âm tại sao cậu lại làm như thế, nhưng việc cậu giết một chiến thần và làm một chiến thần khác bị thương đã phạm vào tội chết. Tôi hy vọng cậu hãy thông minh một chút, trước khi chết đừng khiến dòng họ của mình phải mất mặt." Chiến thần già nua vô cảm nói.
Diệp Hi Hòa cười mỉa mai.
Xem ra cục tác chiến thối nát hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Người tốt người xấu lẫn lộn, rắn chuột một ổ, cá mè một lứa. Hèn gì sư tỷ tuy làm chung với đám người này nhưng vẫn luôn phân chia rõ ràng, không muốn thông đồng làm xẵng làm bậy với bọn họ.
"Lão già, tôi lặp lại lần nữa, hôm nay tôi đến đây để †ìm Phong Dục Lân, dù là ai cũng không ngăn cản được. Nếu các người còn dong dài, tôi sẽ sản bằng nơi này, Diệp Hi Hòa tôi không phải là người các người có thể trêu chọc nổi đâu!"
"Ngang ngược!"
Chiến thần già nói: "Được, nếu cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy tôi cũng không khách sáo. Hiện tại ở đây có năm nghìn binh sĩ, sau lưng bọn tôi vẫn còn mấy chục nghìn, thậm chí là mấy trăm nghìn chiến sĩ Giang Đông dũng cảm. Cậu nghĩ bản thân có thể thoát khỏi vòng vây? Nếu cậu có bản lĩnh thì hãy thử xem, bắt hắn lại cho tôi!"
Ông ta vừa dứt lời, trong khi Diệp Hi Hòa siết chặt nắm đấm, chuẩn bị ra tay xử lý đám người trước mặt thì một giọng nói lạnh lùng bất ngờ truyền đến: "Hình Kiêu, ai cho cho ông lá gan bắt tiểu sư đệ của tôi thế? Ông có tin bà đây chỉ bằng một ngón tay đã có thể dạy ông cách làm người hay không?”
Lòng Lăng Vân hừng hực khí thế bước tới, cô ấy đi tới đâu các phó quan và binh sĩ đều tránh đường đến đo, giống như một nữ thần giá lâm.
Diệp Hi Hòa quay đầu, bất đắc dĩ nhìn sư tỷ của hắn.
Cuối cùng sư tỷ vẫn cứu tính mạng của mấy nghìn người trước mặt.
"Sư tỷ, chẳng phải đệ đã bảo tỷ đừng tới hay sao, tỷ đến đây làm gì chứ?" Diệp Hi Hòa bất đắt dĩ hỏi.
"Thằng nhóc thối, nếu sư tỷ không đến, lẽ nào đệ muốn biến nơi này thành biển máu hay sao?"
Long Lăng Vân trợn mắt nhìn hắn: "Lúc trước ở quán trà, vì đệ quá bá đạo nên sư tỷ mới phối hợp với đệ, để thoả mãn lòng kiêu ngạo của đệ mà thôi, đệ thật sự nghĩ rằng sư tỷ sẽ để một mình đệ gách vác mọi chuyện sao? Vả lại, để nghĩ sư tỷ là người yếu đuối, cần có người bảo vệ hay sao?"
"Đệ đã nói người phụ nữ của Diệp Hi Hòa đệ..."
"Ngừng!"
Long Lăng Vân giận dữ trừng hắn, đang trước mặt đám binh sĩ mà thằng nhóc thối này cái gì cũng dám nói!
"Dù đệ suy nghĩ như vậy nhưng sư tỷ không cần đệ gánh vác trách nhiệm, chẳng qua chỉ là cục tác chiến Giang Đông thôi sao? Cùng lắm sư tỷ không làm chiến nữa cũng phải bắt tên bán nước Phong Dục Lân ra trước pháp luật!"
Ai mà ngờ chiến thần lạnh lùng như băng tuyết lại tán tỉnh yêu đương với tiểu sư đệ của cô ấy trước mặt biết bao người, chuyện này làm các phó quan và chiến sĩ mở rộng tầm mắt, cũng có người thầm đau lòng.
"Long Lăng Vân, cô có ý gì? Vậy mà cô lại giúp đỡ người ngoài chống đối cục tác chiến mà cô đang làm việc? Cô làm vậy chẳng khác nào gây bất lợi cho phó bộ trưởng, đầu óc cô có vấn đề à?"
Chiến thần già Hình Kiêu phẫn nộ nhìn Long Lăng Vân và nói.
"Hình Kiêu, ông chưa đủ tư cách khoa chân múa tay trước mặt tiểu sư đệ của tôi đâu. Hôm nay bọn tôi đến đây để tìm Phong Dục Lân, nếu ông không muốn cục tác chiến gặp tai hoạ thì hãy bảo những binh sĩ đó dừng tay. Bằng không, tôi không dám đảm bảo tính mạng của bọn họ đâu. Nếu bà đây thật sự nổi giận, có khả năng tôi sẽ đưa ông đi gặp tổ tông luôn đấy. Ông đừng nghĩ tôi đang nói đù, bà đây không rãnh dạy dỗ ông đâu!"