“Long Lăng Vân, cô!”
Long Lăng Vân nói như vậy trước mặt bao nhiêu người thì có khác nào là không nể mặt Hình Kiêu, điều này khiến ông ta tức bốc khói.
Nhưng ông ta không thể làm gì được, bởi vì ngay cả phó bộ trưởng cũng từng giao chiến với Long Lăng Vân và không phải đối thủ của cô ấy, thậm chí còn nhận về thất bại thảm hại, điều đó đủ cho thấy người phụ nữ này sâu không lường được!
Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng, một vị chiến thần khác bên cạnh Hình Kiêu đứng dậy, chủ động nói:
“Long Lăng Vân, cô và cái tên sư đệ Diệp Hi Hòa này cứ luôn miệng kêu phó bộ trưởng là quân bán nước, vậy hai người có bằng chứng gì không? Nếu xuất binh vô cớ, cô không thấy hành vi và thái độ của các người đang quá lố ư?”
“Lỗ Lạp, tôi không có thời gian để dong dài với ông, đợi tôi bắt được Phong Dục Lân rồi, sự thật sẽ được phơi bày ra thôi. Sư đệ, chúng ta đi!”
Long Lăng Vân không nói hai lời, lao thẳng vào tòa nhà Chiến Thần Bộ.
Cuối cùng Diệp Hi Hòa còn liếc Hình Kiêu và Lỗ Lạp bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó xách Võ Tung cùng đi vào.
Hình Kiêu đứng đằng sau giận đến run người: “Lão Lỗ, tại sao ông phải đứng ra hoà giải? Long Lăng Vân khinh thường tôi một cách quá đáng, nếu tôi không giữ. gìn được mặt mũi thể diện thì sao này làm sao dẫn binh được nữa?”
“Đứa bé chết rồi ông còn cho sữa làm quái gì? Vừa nãy ông xông lên đánh nhau với cô ta đi! Mẹ, đến rắm ông còn không dám đánh một cái, ông tưởng mình thổi râu trừng mắt là oai phong lắm à?”
Cuối cùng, dưới tình huống cả nhóm binh lớn đang giằng co đủ điều, Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân đã tiến vào tòa nhà Chiến Thần Bộ, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Mà sau khi lên tầng cao nhất, bọn họ lục tung tất cả các phòng, bao gồm cả phòng họp cũng không thấy bóng dáng Phong Dục Lân đâu.
“Không được rồi! Chắc chắn tên chó má Phong Dục Lân đó đã biết trước chúng ta sẽ tới nên chạy rồi, chỉ để 'Tưởng Khuê và Võ Tung ở lại cản chúng ta.”
Long Lăng Vân nói với giọng căm phẫn.
Khuôn mặt Diệp Hi Hòa không có cảm xúc gì, hẳn xách Võ Tung trong tay lên, mà lúc này Võ Tung sắp không chịu nổi rồi. Máu tươi từ miệng anh ta chảy ào ạt, hơi thở thoi thóp. "Sự đệ, sao đệ lại khiến anh ta bị thương tới mức này chứ..."
"Tại anh ta dám nhục mạ sư tỷ!"
Diệp Hi Hòa không nói thêm gì nữa, hắn ném Võ Tung xuống nền đất.
Long Lăng Vân nghe vậy chỉ hơi hé miệng, bây giờ cô ấy mới hiểu, hóa ra Diệp Hi Hòa rút lưỡi Võ Tung chỉ vì Võ Tung đã nhục mạ cô ấy...
Tiểu sư đệ này vẫn luôn bá đạo như thế, nhưng Long Lăng Vân lại rất hưởng thụ những tình huống kiểu này, bởi làm gì có người phụ nữ nào không thích cảm giác được đàn ông che chở, dù cô ấy có là chiến thần nữ...
Vèo vèo!
Trong vòng nửa giây, Diệp Hi Hòa ném mấy cái kim châm vào miệng Võ Tung.
Ngay sau đó, Võ Tung cảm nhận được điều thần kỳ xảy ra. Cái lưỡi vốn đã đứt ngang của anh ta được trị
khỏi như một kỳ tích, một cái lưỡi nguyên vẹn mọc ra...
Anh ta trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa như nhìn thấy quỷ!
"Phong Dục Lân đi đâu?" Diệp Hi Hòa hỏi. "Tôi... Tôi không biết..."
Sau khi tập làm quen, Võ Tung có thể mở miệng nói chuyện thật, anh ta vừa kinh vừa sợ.
Diệp Hi Hòa xé miệng Võ Tung, một tiếng "roẹt" vang lên, đầu lưỡi vừa mới mọc của Võ Tung lại bị rút đứt lân nữa, sau đó Diệp Hi Hòa ném sang một bên. Võ Tung đau đớn đến nỗi cơ thể run bần bật, anh ta sắp điên mẹ rồi!
"Nếu không nói, tao sẽ biến đầu lưỡi mày dài ra rồi lại rút đứt như vậy một vạn lần!"
Diệp Hi Hòa nói với nét mặt không cảm xúc.