“Gặp nhau tức là có duyên, để ta giúp ngươi”, lão già râu chữ bát lấy ra một lá bùa màu trắng, một hơi dán lên lưng của Mộng Điệp, nói: “Đây là bùa ẩn chú, trong một thời gian ngắn có thể cắt đứt sự kết nối của các chú ấn đối với nhau".
"Dùng tốt không?"
"Vô cùng tốt".
"Còn không, cho ta thêm một lá".
Triệu Bân nhìn vào hành trang của lão già râu chữ bát, bên trong đó có rất nhiều thứ tốt.
"Chỉ có một lá thôi, giá trị lắm đó", lão già râu chữ bát trưng ra vẻ mặt đau khổ nói.
“Đa tạ”, Triệu Bân cười nói, sau đó hắn tăng tốc.
"Chờ ta với", lão già râu chữ bát cũng tăng tốc chạy theo, lão ta cảm thấy rất nhàm chán, thật sự muốn có người nói chuyện.
Bọn họ đã biến mất, mấy kẻ truy đuổi cũng dừng lại.
Dù là những kẻ bay trên trời hay những kẻ chạy trên mặt đất, tất cả đều đã dừng lại.
Trong nháy mắt, mối liên hệ giữa các chú ấn đã trở nên mờ nhạt, đến lúc này thì đã hoàn toàn biến mất, khiến cho đám người truy đuổi không thể xác định phương hướng, thiên hạ rộng lớn như vậy, bọn chúng biết đi đâu mà tìm tiếp?
"Bùa ẩn chú?", một lão già áo tím nhíu mày.
“Xem ra đã có cao nhân giúp đỡ”, một thanh niên tóc đỏ cầm chiếc quạt xếp trong tay khẽ cười nói.
"Nếu đã là bùa ẩn chú thì chắc chắn có thời hạn, cứ đợi là được", một mụ già lưng còng thản nhiên nói.
Bên kia, Triệu Bân đã dừng chân trong một ngôi miếu cổ đổ nát.
Lão già râu chữ bát thở hổn hển, không lâu sau liền đuổi theo tới nơi, lão ta liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, không biết tại sao tên này lại có nhiều bùa tốc hành đến như vậy, dọc đường hắn đã thay bùa hơn chục lần, lão ta đuổi theo một đường, suýt chút nữa là đã mất dấu hắn.
"Cô ơi?"
Triệu Bân đặt Mộng Điệp xuống, khẽ gọi cô ta.
Mộng Điệp không biết đã ngất đi từ lúc nào, khóe miệng còn chảy máu, hai má tái nhợt, toàn thân cũng tái nhợt không chút sinh khí, lúc này khí huyết của cô ta cũng đã dần dần cạn đi.
"Có phải lúc này trông ta rất xấu hay không?"
Mộng Điệp không mở mắt, cô ta dường như đã vắt kiệt sức lực của mình chỉ để nói một câu đó.
“Vẫn rất đẹp”, Triệu Bân cười nói, tiếp tục truyền tinh khí cùng sinh khí cho cô ta.
"Hãy để cho cô ta ra đi thoải mái! Đừng để cô ta chịu khổ như thế này nữa", lão già râu chữ bát lấy ra một tẩu thuốc đã nhồi đầy thuốc lá bên trong, mặc dù làm thế thì không đúng, nhưng nhìn bộ dạng của cô ta bi thảm như vậy, lão ta cũng có chút không đành lòng.
Triệu Bân im lặng, tất nhiên hắn sẽ không xuống tay.
Hắn có lời hứa, cũng có lòng tốt, hắn phải mang Mộng Điệp còn sống về tới Vong Xuyên.
Ít nhất, hắn phải giúp cô ta nhìn thấy quê nhà của mình một lần cuối trước khi chết.
"Đợi bùa ẩn chú hết thời hạn, nếu ngươi còn mang cô ta theo cùng thì sẽ trở thành mục tiêu của kẻ khác", lão già râu chữ bát hút một hơi thật sâu sau đó thả ra làn khói dày, lão ta nói: "Túy Mộng Lâu thâm sâu như thế nào chắc ngươi cũng đã biết".