Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính) - Chương 68




Tia sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện, Lý Ích theo bản năng liền liền lập tức mở mắt ra, một đêm ngủ ngon, hắn mỹ mỹ chậm rãi xoay người, vừa mới rời giường, lập tức phát hiện trên giường mình lại có một người khác đang ngủ. Đại não dừng lại hai giây mới đột nhiên hiểu được. Nhìn dung nhan ngủ say của Viên Hạo, Lý Ích nở nụ cười. Thực sự không thể tin được sẽ có ngày bên gối mình lại có một người khác đang ngủ, hắn còn tưởng rằng cả đời này  sẽ không có người như vậy xuất hiện, nhưng Viên Hạo lại kì tích xuất hiện, đồng thời chậm rãi đi vào cuộc sống của mình. Tuy rằng hình dáng của Viên Hạo rất phổ thông, còn có chút thần kì không nói ra được, nhưng hắn bất tri bất giác liền thích, loại yêu thích này, cũng không phải dữ dội mà giống như nước mát, kéo dài không dứt, sau này cùng một người như vậy chung sống, kì thực cũng không tồi.

Nghĩ như vậy, Lý Ích đột nhiên có chút tiếc nuối mình không có chuẩn bị làm tốt công việc cầu hôn, vốn dĩ ở một nơi đẹp như vậy cầu hôn là một chuyện rất tươi đẹp. Nhưng mình mới đầu chỉ muốn cùng Viên Hạo chân chính hẹn hò một lần, hai người tâm ý tương thông, nhưng chân chính ở qua kì thực rất ít, ba chữ kinh điển kia, hiện tại vẫn chưa từng ra khỏi miệng.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Lý Ích, trong giấc mộng Viên Hạo liền trở mình, cậu vốn ngủ ở mép giường, lần này thiếu chút nữa liền rơi xuống, Lý Ích lập tức đưa tay ôm lấy cậu, chính cậu cũng bị sợ đến tỉnh lại.

“Chào buổi sáng.” Lý Ích nhân cơ hội ôm lấy Viên Hạo, hôn chào buổi sáng.

“Sớm.” Viên Hạo theo bản năng trả lời một câu, đột nhiên cảm thấy  mình cùng Lý Ích đang thân mật ôm nhau, đặc biệt vật nam tính nào đó liền có dị tượng, vật kia của Lý Ích vừa vặn chống đỡ vào vị trí nào đó của mình. Viên Hạo sợ đến nỗi vội vàng đẩy Lý Ích ra nhảy xuống giường.

“Làm cái gì đấy?” Lý Ích cười to, dáng vẻ Viên Hạo đỏ cả mặt thật là đáng yêu.

Viên Hạo không để ý tới hắn,vội vã chạy vào phòng tắm, cậu đã không phải là Viên Hạo nhìn thấy hiện trường hai người thì thất kinh,  cậu rất rõ ràng giữa hai người đàn ông thân thiết sẽ xảy ra chuyện gì, còn dưới sự an bài của Chu Lực An xem mảnh mấy động tác thân thiết, vì vậy khi vật ngạnh kia của Lý Ích chọc vào mông cậu, cái cảm giác hừng hực cách một lớp vải kia, hầu như khiến cậu thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên, không thể không nói, cậu lập tức nghĩ đến mình cũng Lý Ích thân thiết giống như người khác, thật làm cho người ta không tiện mà.

Sau khi Viên Hạo chạy, Lý Ích nhìn tiểu huynh đệ mình một chút, đột nhiên cảm thấy cái tên này rốt cuộc sắp chân chính bỏ lệnh cấm. Nghĩ  như vậy, hắn lập tức hưng phấn lên, chạy đến cửa phòng tắm nói “Anh vào đây.” Cũng không quản người trong đó nói gì, trực tiếp đẩy cửa đi và, vừa nãy lúc Viên Hạo vào phòng tắm, hắn nghe thấy Viên Hạo không có đóng cửa.

Viên Hạo đang rửa mặt, người cũng yên tĩnh lại, Lý Ích đột nhiên đi vào, cậu cũng không để ý, nhưng Lý Ích lại ôm lấy cậu từ phía sau, ép cả người lên người cậu, Viên Hạo bị đặt ở trên bồn rửa tay, Lý Ích so với  cậu khỏe hơn nhiều, ép một chút như vậy, cậu cảm giác được không ổn, trong miệng hỏi một câu, “Làm gì vậy?”

Lý Ích không nói lời nào, miệng cùng tay đều làm đúng chức vụ của mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lỗ tai của Viên Hạo, dính cả người vào, vật kia chậm rãi ma sát ở cái mông rắn chắc lại co dãn của Viên Hạo, hai tay không ngừng lại, chậm rãi theo bắp đùi của cậu mò lên, Viên Hạo bị động tác lớn mật của hắn làm cho không dám thở, đôi tay kia càng ngày càng linh hoạt, rốt cuộc cũng mò lên được huynh đệ của cậu. Lần đầu tiên có người khác đến hỏi thăm hắn, Viên Hạo cảm giác mình rất nhanh liền cứng lên, hơn nữa lại còn động tình trên tay Lý Ích. May là, hai người vẫn là lần đầu tiên làm như vậy, dưới tình huống không có súng thật đạn thật, hai người rất nhanh liền bắn.

Lý Ích lẳng lặng ôm hắn, hai người đều trầm tĩnh hồi lâu, Lý Ích mới nói thật nhỏ, “Anh yêu em.”

Viên Hạo nguyên bản rất vất vả mới yên tĩnh lại, người ta nói một câu này, lại lập tức kịch liệt nhảy lên, một lát sau cậu xoay người lại ôm lấy Lý Ích, ghé vào tai hắn nói thật nhỏ, “Em cũng yêu anh.”

Hai người như vậy anh một câu, em một câu  yêu ngươi, mắt thấy  liền lại muốn va chạm gây nổ, Viên Hạo vội vã đẩy Lý Ích ra nói: “Anh đi ra ngoài trước, em tắm.”

“Cùng nhau  đi.” Lý Ích cũng không muốn từ bỏ cơ hội tốt như vậy.

“Không được.” Viên Hạo thẳng thừng  từ chối, Lý Ích chỉ có thể bất đắc dĩ kéo thân thể dính dính của mình ra ngoài.

Động tác của Viên Hạo rất nhanh, Lý Ích bên này vẫn còn đang trong dư vị, Viên Hạo liền đẩy cửa ra, “Anh đi tắm đi, em đi làm bữa sáng.”

Trên người Lý Ích dính vô cùng, còn có tia ý vị, vội vã đi tắm rửa, lại cách cửa nói một câu, “Đơn giản làm chút là được. Chúng ta ra ngoài chơi.”

Viên Hạo đi luộc mấy quả trứng gà, cầm hai túi dịch dinh dưỡng, Lý Ích tắm xong đi ra, Viên Hạo đã sớm làm xong bữa sáng, đang ngồi bên bàn ăn bóc vỏ trứng gà.

“Mỗi người hai quả trứng gà, nhanh ăn một chút.” Viên Hạo chính mình cầm dịch dinh dưỡng vừa uống vừa ăn trứng gà, bữa sáng đơn giản nhưng cũng dinh dưỡng, chính là mùi vị nhạt một chút, nếu có sữa bò hoặc là sữa đậu nành, lại thêm chút món ăn, hiệu quả sẽ tốt hơn chút. Chỉ tiếc sữa bò ở đây hiếm có, đậu nành còn chưa từng thấy, ngay cả ăn sáng cũng đừng nghĩ.

“Trứng luộc, tại sao chỉ cần là em làm liền ăn rất ngon a.”  Lý Ích ăn xong hai quả trứng gà, chưa hết thòm thèm hỏi.

“Đó là đương nhiên, xuất từ tay em đều là thứ tốt. Anh muốn ăn ngon, sau này phải lấy lòng em nhiều vào, bằng không cũng đừng nghĩ ăn.” Viên Hạo nở nụ cười, trứng gà này là cậu lấy từ không gian ra, mùi vị thực sự là ăn ngon hơn một chút, nhưng phương diện dinh dưỡng nhiều hơn hay không, cậu cũng không biết.

“A, anh không có kết quả tốt em lấy lòng ai đây.” Lý Ích vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Viên Hạo đùa kiểu này, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại ra sao, nghĩ tới nghĩ lui có chút nghèo từ, cuối cùng cũng chỉ biết nói câu này.

“Ha ha, ngày mai lại làm cho anh ăn, trứng gà mà em ăn được lên.” (*Đoạn này t k hiểu lắm, mn thông cảm T^T*) Viên Hạo hai ba miếng liền giải quyết bữa sáng của mình, đứng dậy đi thay quần áo.

Buổi tối vội vàng lại mệt mỏi căn bản không có cơ hội nhìn xung quanh. Hiện tại mới có cơ hội nhìn xung quanh, khách sạn ở cạnh biển. Nơi này hoàn toàn là khu vực nhiệt đới, hàng dừa thẳng tắp, phía trên còn có mấy quả dừa to, trong không khí tràn đầy mùi vị của biển cùng dừa, Viên Hạo dùng sức ngửi ngửi một cái, luôn cảm thấy không khí nơi này đặc biệt tốt.

Hai người chạy đến bờ biển. Lần đầu tiên nhìn thấy biển, Viên Hạo có vẻ vô cùng hưng phấn. Bờ biển dài vô tận, mặt trời vừa mới mọc, ánh mặt trời rực rỡ tỏa sáng. Nước biển vẫn là màu lam,  bãi cát vẫn là vàng óng, hết thảy đều cùng với tưởng tượng của Viên Hạo không khác nhau là bao, chỉ là du khách tới chơi không nhiều. Có người túm năm tụm ba, có người chơi dưới nước, cũng có người đang đùa trên cát.

Ở trên bờ cát một lúc, Viên Hạo cũng không phát hiện một cái vỏ sò nào, không khỏi có chút mất hứng, “Sao bên bờ biển không có vỏ sò?” Trước đây đồng nghiệp hoặc đồng hương mỗi khi đến biển chơi đều sẽ mang các loại vỏ sò san hô trở về, thể hiện mình đã chơi đùa ở biển.

“Nơi này làm gì có vỏ sò a, tám trăm năm trước liền bị người kiếm hết. Chúng ta trở về mua một chút là được.” Lý Ích cười to lên.

Nơi này tuy rằng duy trì hoàn hảo, nhưng mấy thứ trên bờ cát như vỏ sò này, lần đầu tiên hắn đến cũng chưa từng thấy. Từ rất lâu trước kia, những người đến đây đều nghĩ trăm phương ngàn kế tìm mấy cái vỏ sò mang về làm kỉ niệm, sau một thời gian, vỏ sò trên bờ cát liền bị kiếm hết, hơn nữa khách sạn cũng sẽ thường chuẩn  bị một ít, ở thời điểm không có khách du lịch, bọn họ cũng sẽ đi kiếm vỏ sò bán lấy tiền.

“Quên đi, vỏ sò chính là tự mình kiếm mới thú vị a.” Viên Hạo bỏ qua chuyện này, một chân bước vào nước biển, buổi sáng, thủy triều lên, người đứng trong nước một chút, liền bị thủy triều hướng về, có lúc một làn sóng lớn tiến đến, đem mấy người nhấn chìm. Viên Hạo cùng Lý Ích nắm tay, ở trong nước đùa quên cả trời đất. Nước biển có sức nổi lớn, chơi cũng sẽ không lo bị chìm xuống, người chỉ cần theo nước biển phù đến phù đi là được rồi, Viên Hạo vẫn là lần đầu tiên xuống biển, nhưng từ nhỏ cậu đã biết bơi, rất nhanh liền nắm giữ được kĩ xảo này, hưng phấn theo đầu sóng phiêu đến phiêu đi, cùng với những khách du lịch khác, chơi đến vui vẻ. Đến tận gần trưa mới bắt đầu cảm thấy hơi mệt, hai người mới tận hứng lên bờ.