Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính) - Chương 69




Hai người trở lại trong khách sạn tắm rửa thay quần áo. Sau khi ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi hai giờ, Viên Hạo một chút cũng không cần quan tâm làm gì tiếp theo, hoàn toàn nghe Lý Ích sắp xếp.

“Buổi chiều chúng ta theo đội lặn xuống dưới biển xem thế giới đại dương.” Lý Ích nói làm Viên Hạo hưng phấn căn bản không buồn ngủ, nằm ở trên giường không được mấy phút, lại đứng dậy xem mấy bức ảnh lặn dưới nước. Có thể nhìn thấy quang cảnh dưới nước tươi đẹp, đừng nói là hiện tại, coi như là trước đây cũng khiến cho Viên Hạo hưng phấn không ngừng.

“Dưới nước có cá sao? Có san hô sao?” Viên Hạo có chút không dám tin tự lầm bẩm lầm bầu.

Mới đầu Lý Ích còn trả lời vài câu, sau đó thấy cậu căn bản không phải là muốn hỏi mình, mà hoàn toàn bởi vì hưng phấn quá mức, cũng sẽ không để ý đến hắn, liền tự mình nằm xuống nghỉ ngơi dưỡng sức.

Ba giờ, Viên Hạo mang theo kì vọng, hưng phấn cùng Lý Ích và đoàn đội lặn xuống dưới nước, huấn luyện viên đơn giản giảng giải một chút tri thức khi lặn xuống dưới nước liền để cho mọi người trước tiên thử một chút, mọi người rất nhanh liền học được, Viên Hạo luôn có hảo cảm đối với biển,lại có Lý Ích ở một bên tỉ mỉ dạy, càng học được rất nhanh, không bao lâu liền nắm giữ được những kĩ thuật cơ bản dưới nước.

“Được rồi, hiện tại có thể xuống nước. Mọi người theo huấn luyện viên, ngàn vạn không thể cách xa, cũng không được chủ trương chạy loạn.” Huấn luyện viên căn dặn một chút vấn đề an toàn mới mang theo một đám người xuống dưới biển.

Hoạt động dưới nước chỉ có nửa giờ, Viên Hạo vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thế giới đáy biển, có đủ loài cá màu sắc đẹp đẽ, còn có rặng san hô mĩ lệ, hải tảo xanh lục, đối với người lần đầu nhìn thấy, Viên Hạo chỉ cảm thấy con mắt không đủ dùng, hận không thể lập tức sinh ra thêm mấy đôi mắt nữa, bốn phía loạn xem, lại muốn có thể đuổi theo cá một chút hay không, lại muốn xem có cá mập ăn thịt người hay không, nói chung là hưng phấn không gì sánh kịp, căn bản là không muốn lên bờ. Nhưng đến thời gian huấn luyện viên liền giục mọi người, Viên Hạo không thể không theo mọi người nổi lên.

“Đã nghiền đi.” Lý Ích  hỏi.

“Không đã nghiền, em còn muốn chơi.” Viên Hạo một chút cũng không khách khí  biểu thị chính mình còn muốn vui đùa một chút.

“Được, nghỉ ngơi trước một canh giờ, chúng ta lại xuống dưới nước một chút.” Lý Ích  cười gật đầu đáp ứng.

“Thật là tốt.” Viên Hạo cao hứng  nhảy lên, thật lòng tính toán, lúc này xuống biển, phải cẩn thận nhìn cái gì, lại muốn nên kiếm chút đồ về. Vừa nãy chỉ lo  xem, một chút đồ vật cũng không mang về, Lý Ích cũng như vậy, tác phong của hắn nhất quán, mà  đồng bạn của hắn đại đa số trong tay đều cầm một ít chiến lợi phẩm nhỏ, lúc này đang khoe khoang với nhau a.

Xuống dưới nước, mọi người ít nhiều sẽ kiếm một chút đồ vật dưới đáy biển lên bờ, ví dụ như giáp xác nhỏ, rặng san hô nhỏ, hải tảo. Những thứ đồ này, ở đây cũng không tính là quá mới mẻ, nhưng huấn luyện viên cũng quy định, mỗi người chỉ có thể chọn hai, ba loại, hơn nữa không thể lấy hết, chỉ có thể lấy một ít  đồ vật, giống vỏ sò cùng rặng san hô nhỏ, những thứ đồ này, trên căn bản đều là chết rồi, bọn họ mới động thủ. Hải tảo, đúng là có thể tùy ý lấy một chút.

Nơi này, tại sao còn duy trì tốt như vậy, kỳ thực cũng là bởi vì nơi này cũng không thích hợp gieo cây trồng. Ruộng tốt cũng cực nhỏ. Trên căn bản đều là trồng cây, hơn nữa cùng là cây nhiệt đới, ngoại trừ cây dừa, cây xoài, cái khác  đều là cây xanh hóa, ngàn năm trước đây nơi này cũng không phải địa phương tốt, người ở thưa thớt, cũng không có ô nhiễm công nghiệp, càng không có bao nhiêu nông dân ở đây làm ruộng, hoàn toàn chính là khu không người.

Chờ đến khi nhân loại phát hiện nơi này mới cảm thấy nơi này đẹp giống như tiên cảnh, càng không đành lòng phá hoại nơi này, hết thảy tất cả đều dựa theo trước đây, ngoại trừ gia tăng một ít phương tiện, đem nơi này xây dựng thành  làng du lịch, công nghiệp nông nghiệp, hết thảy đều không có. Mà du lịch tuy rằng phát đạt, thương mại lại cực kỳ lạc hậu, bởi vì không cho phép nhiều người ở đây sinh hoạt, nơi này cũng không thấy được những thương nhân nhỏ đến đây chào hàng. Hết thảy  hoạt động thương nghiệp đều ở trong khách sạn, khách sạn cung cấp thức ăn cùng đồ kỉ niệm, nhưng không nhiều, đều chỉ là đơn giản nhất. Vì lẽ đó ngàn năm qua, cũng không mang đến nhiều biến hóa lớn cho nơi này. Nơi này hoàn toàn chính là thế ngoại đào nguyên, Viên Hạo suy nghĩ, nơi này  rất nhiều chỗ nguyên thủy, tự nhiên còn hơn một số phong cảnh mà cậu quen thuộc từ hàng ngàn năm trước.

Mọi người tới nơi này hoàn toàn là chơi bời, hưởng thụ một chút không khí mát mẻ cùng nước biển. Phương diện ăn uống, khách sạn chuẩn bị  tương đối đơn giản, hơn nửa chính là thức ăn nhanh, cùng một ít dịch dinh dưỡng. Nhà bếp tự chuẩn bị cũng cực ít có người người sử dụng, bởi vì mọi người đều là đến hưởng thụ, làm gì còn có thể mang một đống thứ tới làm cơm a. Chỉ có Viên Hạo cái tên này, còn ở căn bếp ngàn năm không ai dùng làm một bữa cơm.

Lần thứ hai xuống biển, Viên Hạo có kinh nghiệm, chơi đến càng thêm hài lòng, thậm chí lúc huấn luyện viên dẫn đi theo một đàn cá đang bơi lội, chiến lợi phẩm cũng không ít. Sau khi lên bờ, còn không ngừng khoe khoang chiến công của mình, Lý Ích hoàn toàn lắng nghe, trong tay cũng cầm mấy thứ, cùng Viên Hạo đang vui cười hớn hở trở về khách sạn.

Người xuống nước hai lần, tiêu hao thể lực quá  lớn, buổi tối nằm ở trên giường, hai người cái đều mệt đến nỗi không có tâm tư nghĩ đến chuyện lung ta lung tung, đúng là một đêm yên giấc.

“Trưa hôm nay đi đánh cá, xế chiều đi hái hoa quả.” Lý ích  vĩnh viễn tinh giản. Câu nói đầu tiên liền nói nội dung hoạt động cho cả ngày.

“Thật tuyệt.” Viên Hạo hưng phấn nói to, cầm trứng gà luộc để Lý Ích ăn nhanh lên một chút. Trong lòng cậu nghĩ, đánh cá khẳng định chơi rất vui, cá ở biển không ít, một lưới xuống, vậy khẳng định là có thể được hơn một nghìn cân cá, cái tình cảnh kia có bao nhiêu đồ sộ a. Nụ cười trên mặt càng ngày càng nhiều, ngay cả con mắt đều híp lại.

Ai từng muốn đến, vừa đến địa điểm  đánh cá, không thấy thuyền lớn, lại càng không thấy cái loại thiết bị đáng cá cỡ lớn. Cái hoạt động này, kì thực chỉ để làm cảnh. Vì bảo vệ môi trường biển, chỉ đánh một chút cá. Để cho mọi người mở mang tầm mắt một chút mà thôi, mang tính chất tượng trưng quăng mấy lần lưới, còn mò đến không ít cá, khiến cho khách di lịch từng trận hô gào, một lưới kéo lên, mọi người hưng phấn xúm lại, tuy rằng cảnh tượng không đồ sộ như Viên Hạo tưởng, nhưng Viên Hạo cũng thật cao hứng.

“Có người nào muốn ngư không?” Thuyền viên hỏi du khách.

“Tôi muốn.” Lên tiếng  chỉ có Viên Hạo. Cậu cho rằng cá này không cần tiền, không chút khách khí  muốn thật nhiều. Nhưng lại không biết là phải bỏ tiền mua. Những con cá này nếu như không ai mua, sẽ bị đưa tới các nơi tiêu thụ. Những đồ hải sản này đều vô cùng quý, hơn nữa vừa ra khỏi nước biển phải ném vào tuyết lớn để đóng băng, vì lẽ đó bình thường du khách cũng không muốn mua, chỉ có Viên Hạo đầu đất đồng ý muốn. Cậu nghĩ trên xe Lý Ích có hòm băng nhỏ, những con cá này có thể mang về từ từ ăn, hơn nữa cậu luôn luôn thích ăn cá, nhưng hiện tại lại rất ít khi được ăn, vì lẽ đó liền không đau lòng  bỏ ra để Lý Ích một số tiền lớn.

Buổi chiều  hoat động hái hoa quả, Viên Hạo đúng là chơi đến càng vui vẻ hơn. cậu vẫn là lần đầu tiên chân chính  hái quả xoài, trước đây tuy rằng cũng ăn qua, nhưng đều là mua. Làm gì giống như lúc này tự mình động thủ tự mình hái a. Nhìn trái cây mình hái xuống  tràn đầy một rổ xoài, cậu nhìn những người chung quanh một lần, phát hiện người khác đều chỉ là tượng trưng  hái được mấy quả, kỳ quái  nói thầm mấy câu. Lý ích nghe được cậu nói, nhỏ giọng  nói: “Không sao, em hái nhiều chút, chúng ta mang về để mọi người đều nếm thử.”

Hóa ra người hái bao nhiêu thì phải mua bấy nhiêu, một rổ này của Viên Hạo  cũng phải tốn không ít tiền rồi. Huống chi ngoại trừ quả xoài, còn có dừa, viên hạo khẳng định cũng muốn đi hái. Đọng tác của Lý Ích rất nhanh, đã sớm đem rổ đưa cho  công nhân, nhớ số, lúc rời đi đồng thời tính tiền là được, Viên Hạo căn bản cũng không có phát hiện, kích động  đi hái dừa.

Bất quá, cây dừa đều rất cao, không dễ hái, tuy rằng có công cụ chuyên dụng, Viên Hạo cũng chỉ là cùng khách di lịch khác ở một bên quan sát công nhân hái dừa, sau đó chọn mấy quả.

“Không cần nhiều chút?” Lý ích có chút giật mình, Viên Hạo dĩ nhiên chỉ cần  bốn quả.

“Được rồi. Cái này nhất định rất đắt, cho An Tâm cùng An Bình một người mang một quả. Em cùng anh mỗi người một quả là được rồi.” Viên Hạo cười, coi cậu là đồ ngốc hả, cây dừa này xem chiêu thức liền biết là công nhân đem ra bán, nếm thử mùi vị là được, không cần nhiều a.

“Được.” Lý ích cũng không nói nhiều, ngược lại hắn không nghĩ  nên cho người mang cây dừa về, vật này diện tích quá lớn. Hơn nữa bọn họ đã mua không ít đồ vật.

Ba ngày ngày ngủi, hai người chơi đến tận hứng, tuy rằng không có tiến thêm một bước thân mật, nhưng An Tâm cùng An Bình phát giác hai người này có biến hóa lớn, một chút liền có thể để người khác nhìn ra họ là tình nhân.