Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 36: Chu Đáo




Năm giờ sáng, Tô Hà Xuyên và Phùng Khiếu Khâm ra khỏi bệnh viện và lên xe về nhà. Thế nhưng, anh không lái về khu chung cư, theo hướng về nhà của anh.

Lúc này, Hà Xuyên ngồi ở ghế lái phụ nghiêng đầu nhẹ nhàng lay lay cánh tay của Phùng Khiếu Khâm, khe khẽ lên tiếng:

"Khiếu Khâm..!"

" Hôm nay nghỉ làm, ở nhà nghỉ ngơi cho anh."

"Nhưng mà..."

"Em định ở nhà một mình nữa à? Lần này anh quyết không nghe theo lời em, nên đừng nói thêm gì hết."

Hôm qua than thở rát cổ họng, đau đầu, anh đã nghi ngờ và bảo về nhà của anh để anh chăm sóc. Thế nhưng, cô không nghe lời, làm anh lo lắng không yên, cuối cùng cũng phải vào bệnh viện.

Tô Hà Xuyên bĩu môi, nhưng sắc mặt lẫn ánh mắt ngập tràn vui vẻ và rạng rỡ, sau đó im lặng nghe lời của Phùng Khiếu Khâm.

Giữa lúc yếu ớt cần dựa dẫm, chăm sóc, quan tâm thế này, Hà Xuyên cô mới nhận ra Phùng Khiếu Khâm rất chu đáo và lo lắng cho cô, đến mức thức trắng một đêm trông chừng khi cô đang truyền dịch.

Dù trong người vấn còn khá mệt, nhưng hiện tại cô vô cùng hạnh phúc!

Tuy không phải lần đầu đến đây, hôm trước đã tới và được giới thiệu là bạn gái của Phùng Khiếu Khâm, công khai trước tất cả mọi người, từ người thân đến bạn bè của ông bà Phùng. Thế nhưng, Tô Hà Xuyên vẫn còn rất ngại ngùng, sợ người làm sẽ điều tiếng không hay về mình.

Chiếc xe dừng lại trong sân, Hà Xuyên chậm rãi tháo dây thắt an toàn với sắc mặt cực kỳ miễn cưỡng. Và rồi, cánh cửa xe được Phùng Khiếu Khâm mở ra, nhanh chóng đỡ cô bước xuống.

"Sao thế? Vẫn còn khó chịu à? Lên phòng nghỉ ngơi ăn cháo rồi uống thuốc..."

" Không phải việc đó."

Phùng Khiếu Khâm cau mày, bàn tay ôm lấy Tô Hà Xuyên chặt khít trong lòng, vừa bước vào vừa lên tiếng:

"Thế việc gì?"



"Tự nhiên đến nhà anh, em thấy ngại quá! "

"Anh hai sống riêng, rốt cuộc em ngại với ai? "

Hà Xuyên nhăn nhó nhìn lên đối phương, sau đó gượng cười trả lời:

"Em ngại với người làm, đặc biệt là vợ chồng chú thím Trương í..."

Phùng Khiếu Khâm lắc đầu khế cười bất lực, nhưng trong ánh mắt vẫn thể hiện sự cưng chiều Hà Xuyên, sau đó bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bả vai của cô, cất lời hỏi lại:

" Thì sao? Em là bạn gái của anh, có thể cho là bà chủ, ai dám có ý kiến khi em đến đây?"

Có lẽ, Tô Hà Xuyên quá lo xa và nghĩ ngợi lung tung. Vừa nãy, khi nghe Phùng Khiếu Khâm gọi về căn dặn, bà

Trương đã lập tức xuống phòng bếp nấu cháo và hiện tại đang chờ đợi cả hai trở về.

"Cậu Khâm, cô Xuyên..."

" Chào thím ạ. "

Tô Hà Xuyên bẽn lẽn cúi đầu và lễ phép chào hỏi trước bà Trương, nhưng đổi lại là giọng cười khe khẽ phát ra từ

Phùng Khiếu Khâm, làm cô phải ngẩng lên trừng mắt cảnh cáo.

" Cô Xuyên, cô đã khỏe chưa?"

" Cháu khỏe rồi, cảm ơn thím!"

Lúc này, Phùng Khiếu Khâm nghiêm túc trở lại, bàn tay vẫn ân cần ôm lấy bả vai của Hà Xuyên, nhìn bà Trương lên tiếng:

" Thím mang cháo lên phòng ngủ của tôi."

Lần đầu bước vào phòng ngủ của Phùng Khiếu Khâm, Tô Hà Xuyên có chút ngỡ ngàng bởi vì nơi đây quá đẹp và rộng rãi, đơn giản nhưng sang trọng đúng ý cô thích, đặc biệt thoang thoảng mùi hương vô cùng dễ chịu, cộng thêm ban công có thể ngắm cảnh và hóng gió mỗi đêm.



"Em đi hướng đó, muốn mặc gì thì cứ lấy, phải lau người bằng nước nóng và thay đồ cho thoải mái. "

Vừa nói, Phùng Khiếu Khâm vừa chỉ tay về hướng khu vực để trang phục. Thấy thế, Hà Xuyên gật đầu nghe theo, chậm chạp bước về hướng ấy và tự nhiên mở từng tủ quần áo của anh, sau đó với lấy một chiếc áo sơ mi màu trắng rồi quay ngược trở lại, nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Gần hai mươi phút sau, Tô Hà Xuyên trở ra, cơ thể sạch sẽ và khuôn mặt hoàn toàn không chút son phấn, nhưng vẫn láng mịn trắng sáng đến bất ngờ.

"Em đến ăn cháo, xong rồi nghỉ ngơi."

Phùng Khiếu Khâm vừa khuấy đảo vừa thổi nguội bát cháo dinh dưỡng ở trên tay, hắt cắm về phía chiếc giường ý bảo Tô Hà Xuyên đến đó. Thế là, cô tiếp tục vâng lời, khép nép tiến tới và ngồi xuống dựa lưng về sau, lập tức cẩm lấy chiếc gối đặt lên phần đùi.

" Hôm nay anh có đi làm không?"

" Anh không, ở nhà chăm em."

Phùng Khiếu Khâm ngồi xuống mép giường, lúc này múc lên một muỗng cháo và nâng vào miệng tiếp tục thổi nguội, sau đó đưa đến gần bờ môi đỏ hồng căng mọng của Hà Xuyên, nói:

"Sắp đến sinh nhật anh rồi, anh muốn chúng ta đi du lịch. Yêu nhau cũng hơn hai tháng, nên có chút kỷ niệm ở đâu đó đúng không?"

Tô Hà Xuyên nhoen miệng cười khẽ, sau đó ăn lấy muỗng cháo và chậm rãi nuốt xuống cổ họng, hàng mi chớp nhẹ lẫn trong đôi mắt có chút lay động do đang suy nghĩ.

Có điều, phải đến muỗng thứ ba được nuốt xuống, Hà Xuyên mới lên tiếng hỏi lại:

"Anh muốn đi đâu?"

" Đi đâu cũng được, cho em chọn đấy, anh chỉ cần có em thôi!"

Tô Hà Xuyên lần nữa bật cười, cảm thấy tình cảm của cả hai cũng nên có một chút tiến triển. Sau đó, cô chu môi ngẫm nghĩ, cuối cùng lên tiếng:

"Nhưng sinh nhật của anh mà."

"Thế đi Pháp, em thấy sao? Là nơi ba và mẹ anh chính thức yêu nhau, thú thật anh cũng muốn chúng ta đến đó một lần. "