Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 37: Kiểu Tóc




Một mình trong phòng ngủ của Phùng Khiếu Khâm, Tô Hà Xuyên ngẩng nhìn ra ngoài ban công, bầu trời cũng đã ửng sáng dần dần đón ánh nắng ban mai chiếu rọi, cảnh vật xung quanh đều đã rõ ràng không còn bị bóng đêm bao trùm như trong chính suy nghĩ của cô.

Giờ đây, bản thân cô sẵn sàng tiếp nhận, đã cảm nhận đẩy đủ tình yêu anh dành cho mình và sự tin tưởng với đối phương. Thế nên, cô muốn cả hai bước sang một giai đoạn mới hơn, tình yêu trong sáng đôi khi sẽ không có sự nồng nhiệt, lâu dài trở nên nhạt nhẽo và thiếu gắn kết. Hà Xuyên cô đã hai mươi ba tuổi, phần nào cũng biết nó là nhu cầu bình thường của hai người trưởng thành yêu nhau.

Từ bên ngoài quay trở lại phòng ngủ, Phùng Khiếu Khâm mang vào cho Tô Hà Xuyên thêm một ly nước ấm và dĩa trái cây gọt sẵn đặt xuống mặt bàn. Lúc này, ánh mắt của anh vô cùng trìu mến lẫn tình tứ, điểm tĩnh ngồi xuống mép giường đưa tay nựng yêu lấy khuôn mặt của cô, dịu dàng lên tiếng:

"Ngủ thêm nữa đi."

"Em ngủ nhiều rồi, không muốn ngủ nữa, có anh đấy Khiếu Khâm."

Phùng Khiếu Khâm khẽ cười, sau đó đứng dậy, lên tiếng:

" Anh không sao hết, cũng thường hay vậy, để anh đi tắm cái đã."

" Anh lấy iPad cho em sử dụng đi, điện thoại em phải cấm sạc rồi."

Phùng Khiếu Khâm nhìn ngó các hướng tìm kiếm chiếc iPad, cuối cùng đi đến ghế sofa cầm lấy mang tới đưa cho

Hà Xuyên. Ngọt ngào đến mức, trước khi rời khỏi đặt nụ hôn nồng nàn xuống vầng trán của cô, và nói:

" Chờ anh một chút. "

" Vâng, anh tắm đi."



Phải gần ba mươi phút sau, Phùng Khiếu Khâm mới lên giường ngồi bên cạnh Hà Xuyên. Lần đầu chung giường, chung chăn, cô có chút ngượng ngùng nhưng cũng không phản đối hay xua đuổi, đột nhiên cơ thể muốn dâng trở lại cơn nóng sốt.

"Xem gì thế?"

"Em đang xem kiểu tóc nào sẽ phù hợp với khuôn mặt của em, tóc ngắn này em đã để ba năm, nên thay đổi một chút cho có sự mới mẻ. "

Sắc mặt Phùng Khiếu Khâm trầm xuống hẳn, hơi thở phả ra đôi chút nặng nề, đôi mắt có sự xao động trông thấy khi nhìn vào màn hình iPad, lên tiếng hỏi lại:

"Em định nuôi tóc dài à?"

Lúc này, Tô Hà Xuyên chúm chím vui vẻ, xoay sang chăm chú nhìn vào đôi mắt của Phùng Khiếu Khâm, sắc mặt như đang muốn trêu đùa đối phương, sau đó làn môi tiếp tục uyển chuyển cất tiếng trả lời:

" Vâng, đến khi nào tóc em có thể búi tóc cô dâu thì em sẽ lấy chồng. "

Khóe môi Phùng Khiếu Khâm bất giác nhếch lên vẻ ra nụ cười, ánh mắt càng lúc càng ngọt ngào. Thấy thế, Hà Xuyên như đạt được mục đích ban đầu, dò xét lên tiếng nói tiếp:

"Anh cười cái gì chứ? Em bảo lấy chồng chứ đâu bảo sẽ kết hôn với anh! "

"Em dám kết hôn với thằng khác ư?"

Tô Hà Xuyên kiêu ngạo hắt mặt lên cao, lập tức khoanh tay trước ngực, ngông nghênh nhướn mày trả lời:

"Em sợ anh à? Nếu như có một người đẹp trai hơn, nhiều tiền hơn, ngọt ngào hơn, nuông chiều em hơn, thì em sẽ dám đấy! "

Phùng Khiếu Khâm dang tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy vào lòng, chu môi hôn vào gò má của Hà Xuyên một cái, sắc mặt tự cao tự đắc chẳng hề lo sợ, điểm tĩnh lên tiếng:



" Đẹp trai, nhiều tiền, ngọt ngào thì có thể là có, nhưng chắc chắn chẳng một ai nuông chiều em bằng anh."

Tô Hà Xuyên vừa bĩu môi vừa lườm nguýt đối phương, bàn tay đánh lên bàn tay của ai kia. Thể nhưng, sau đó cô chợt cười ha hả vì bị cù lét làm cho nhột nhạt, liên tục vùng vấy trốn thoát khỏi anh, khó khăn cất lời:

" Đừng...em đang bệnh đấy... nhột lắm..Phùng Khiếu Khâm!"

Sau một lúc đùa giỡn, cả hai trở lại dáng vẻ nghiêm túc. Lúc này, Phùng Khiếu Khâm và Tô Hà Xuyên tình tứ nằm ôm ấp nhau trên giường, trong người của ai cũng đang rạo rực gào thét nhưng vẫn cố kìm ném và giấu giếm đối phương. Sau đó, anh chợt ngẫm nghĩ suy tư vài chuyện, cuối cùng lên tiếng:

" Hà Xuyên, anh thích em để tóc ngắn như thế này."

" Hửm? Nhưng mà, không búi tóc được. Anh cũng biết đấy, đời người con gái chỉ có một lần làm cô dâu, nên phải làm điều em thích..."

Bỗng dưng, Tô Hà Xuyên chợt ngẩng đầu nhìn xuống Phùng Khiếu Khâm, bàn tay lập tức đập vào lồng ngực rắn rỏi của anh, trừng mắt cất lời:

" Là tóc của em mà, chứ đâu phải tóc của anh. Thế đó, vậy bảo là chiều em. "

"Anh chỉ mong muốn như thế thôi, bởi anh rất thích hình tượng hiện tại của em."

Vốn dĩ Tô Hà Xuyên không hiểu suy nghĩ trong đầu của Phùng Khiếu Khâm, nên vô cùng kiên quyết trước ý định nuôi tóc dài của mình, nhướn mày mãnh mẽ lên tiếng:

"Nói chung là em đã thấy chán kiểu tóc này rồi."

Cuối cùng, Phùng Khiếu Khâm cũng chịu thua trước Hà Xuyên, không muốn tiếp tục bàn luận bởi vì trông cô đã quá kiên định. Thế nhưng, người anh yêu là cô, không phải hình bóng Hề Dung Diệp cô ấy trên người của cô, anh đã xác định rõ ràng điều đó. Chỉ là, anh chẳng thích cả hai có quá nhiều sự tương đồng, muốn có sự khác biệt.