Tiếu Khinh Trần đi N thị, Giang Phong Nguyệt thu được một kiện hàng bịt kín mít, bưu tá lúc đưa tới rất cẩn thận, nói là người gửi yêu cầu ký tên.
Giang Phong Nguyệt không hiểu ra sao ký nhận, sau đó nhìn thấy ba chữ người gởi ——
Tiếu, Khinh, Trần!
Giang Phong Nguyệt nhất thời ngũ vị tạp trần, hắn cứ tưởng hôm trước Tiếu Khinh Trần hỏi địa chỉ nhà hắn là muốn qua chơi, không ngờ hôm nay nhận được kiện hàng của y. Bất luận đây là cái gì, có thể thu được “lễ vật” này là chuyện ngoài ý liệu rồi.
Giang Phong Nguyệt tâm tình chờ mong từ từ bóc cái hộp ra, bên trong là… ***g giữ nhiệt?
Cái gì mà cần phải đặt bên trong ***g giữ nhiệt?
Canh?!
Bên trong ***g giữ nhiệt là một cái nồi không lớn lắm, cách nồi hắn đã nghe được cỗ hương vị nồng đậm.
Giang Phong Nguyệt trong lòng phức tạp bưng cái nồi đặt lên bàn, lấy nắp ra, mùi càng đậm đà, chỉ ngửi thôi đã khiến người muốn thêm.
Canh chân giò đậu trắng.
Giang Phong Nguyệt vừa buồn vừa vui, vui là, Tiếu Khinh Trần nghe nói tay hắn bị thương liền đặc biệt gửi cho hắn một nồi canh nóng hổi để bổ tay; buồn là, hắn không thích ăn chân giò heo, Tiếu Khinh Trần cũng biết, vậy y cố ý gửi canh này là chê cười hắn sao?
Rối rắm nửa phút, Giang Phong Nguyệt đi mò mò trong kiện hàng vài lần, hy vọng có thể tìm thấy tờ giấy nhắn gì đó, nhưng thật đáng tiếc, Tiếu Khinh Trần tựa hồ không nghĩ tới việc nhắn nhủ với hắn.
Giang Phong Nguyệt không tìm được tờ giấy nào có chút mất mát, nhưng nhìn đến canh trên bàn…
Mở ra ăn!
Giang Phong Nguyệt từ nhỏ không thích ăn chân giò heo, cho dù là canh hầm hay thịt kho, cho dù trù nghệ cha mình tự tay xuống bếp có thể so với khách sạn, hắn vẫn không thích món này.
Hôm nay Giang Phong Nguyệt phá lệ, thứ nhất là dạo này hắn không thèm ăn bữa sáng, thứ hai là do canh này được Tiếu Khinh Trần gửi tới cho hắn, dưới ba chữ Tiếu Khinh Trần, dù hắn ăn xong có nhập viện thì cũng nhất quyết phải ăn.
Giò heo tựa hồ còn ngon hơn trong ấn tượng, cứng mềm vừa phải, không có cảm giác như ăn phải hồ, dầu mà không ngậy. Phía trên canh hình như có một lớp mỡ đã được xử lý qua, uống vào không vị béo nào cả.
Có lẽ bởi vì canh chân giò đầu tuyết quá ngon, có lẽ bởi vi đây là tâm ý của thân ái, tóm lại Giang Phong Nguyệt cực kỳ quyết đoán xử đẹp hết một nồi. Sau khi ăn xong còn ý do vị tẫn.
Giang Phong Nguyệt lúc rửa chén thầm nghĩ: tương lai lấy mỹ nhân về nhà hắn sẽ có lộc ăn.
—— Ngươi như thế nào liền xác định canh này là mỹ nhân nấu vậy?
…
Mười giờ rưỡi, Giang Phong Nguyệt ra ngoài.
Mười một giờ, hắn muốn tới bệnh viện kiểm tra tình trạng bình phục của tay bị thương, mười một giờ rưỡi hắn định tới Giang gia một chuyến, hôm nay là sinh nhật mẹ hắn, dù có thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải để mẹ gặp được đứa con trai này. Nếu không, mẹ hắn sẽ “lê hoa vũ” [1] chết đuối hắn.
Mấy ngày hôm trước đã mua trên mạng rồi, nói thật, nhà hắn gì cũng không thiếu, hắn không chắc quà hắn mua mẹ hắn sẽ thích, cho nên cứ mua đại một món.
Quà tặng mà Giang mẹ mong chờ nhất, phỏng chừng là hắn và anh trai hắn có thể mang một “đứa con dâu” trở về.
Trên đường về nhà, tâm tình Giang Phong Nguyệt có chút vi diệu: hắn đem địa chỉ, phương thức liên lạc cho Tiếu Khinh Trần hết, nhưng mà Tiếu Khinh Trần cái gì cũng chưa cho hắn. Thoát khỏi trò chơi, hắn và Tiếu Khinh Trần hoàn toàn là hai người xa lạ, dường như người trong trò chơi kia chỉ là một giấc chiêm bao của hắn.
Bất tri bất giác, Giang Phong Nguyệt về tới đại trạch Giang gia.
Vừa mới tới cổng sân, cửa lớn tự động mở ra, một đống người xuất hiện.
Xông pha đi đầu chính là Giang nữ vương Giang mẹ thọ tinh hôm nay, Giang mẹ mang đôi giày cao gót ba tấc, chạy vội đến trước mặt Giang Phong Nguyệt, sau đó nhào tới, ôm cả người Giang Phong Nguyệt.
“Tiểu Phong, con rốt cuộc quay về rồi, mama rất nhớ con, moah~” Giang mẹ không chút keo kiệt hôn hắn một cái, trên gương mặt trắng nõn của Giang Phong Nguyệt nhất thời xuất hiện một dấu môi son màu hồng nhạt.
“Mẹ…” Giang Phong Nguyệt hắc tuyến vô cùng, một bên cầu cứu Giang ca với Giang ba.
Giang ba và Giang ca làm biểu tình tự cầu phúc đi, cũng may Giang mẹ hiểu được tính cách đứa con, sợ dọa Giang Phong Nguyệt chạy mất, cho nên không có ôm người hắn lâu.
“Con trai, cuối cùng cũng quay về, con có biết cha mẹ nhớ con đến bao nhiêu không?” Giang mẹ tuy trách cứ nhưng ánh mắt tràn đầy vui sướng.
“Mẹ, con không phải đã về rồi sao?” Giang Phong Nguyệt nhếch môi, “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”
“Ân.” Giang mẹ gật gật đầu, “Đi, vào nhà.”
Giang mẹ vóc dáng không cao, mang đôi giày cao gót cao như vậy chỉ đến cằm Giang Phong Nguyệt, Giang Phong Nguyệt cảm thấy rất may mắn, ba anh em nhà bọn họ chiều cao đều di truyền từ cha, nếu di truyền từ mẹ, không có nơi để khóc đi.
Giang ba cùng Giang ca dịch đến bên cạnh Giang Phong Nguyệt, cánh tay Giang ba đập đập hắn, bát quái hỏi: “Tiểu Phong, con với “cái kia” của con thế nào rồi?”
Giang Phong Nguyệt khóe miệng co rút, trừng mắt nhìn Giang ca một cái. Giang ca thực vô tội sờ sờ mũi, anh đã sớm báo cáo với cha mẹ rồi…
“Cũng tạm.” Giang Phong Nguyệt không tình nguyện nặn ra hai chữ.
“Cũng tạm?” Giang ba âm dương quái khí nói, “Tiểu Phong, con đừng bảo cha lâu như vậy rồi chưa bắt được người, Tiểu Chiếu nói với cha con hôn người ta trước mặt công chúng.”
Nghe vậy Giang Phong Nguyệt mặt tối sầm, chưa kịp trừng Giang ca, Giang ca đã mở miệng trước: “Không phải anh nói, cha tự nhìn thấy ở trên mạng.”
Trên mạng?
“Hắc hắc, Tiểu Phong con không biết sao, ảnh chụp con với “cái kia” nhà con hôn nhau đã bị đăng đi đăng lại đến n lần, cha còn đưa cho mẹ con nhìn.” Giang ba khi nói lời này biểu tình càng đáng khinh.
Mẹ hắn cũng biết?
Giang mẹ không chỉ có biết, còn biết “vị kia” của con trai nhà mình gọi Tiếu Khinh Trần.
“Con trai a, khi nào dắt Tiếu Khinh Trần về nhà ăn bữa cơm a?” Trong bữa cơm, Giang mẹ cười tủm tỉm hỏi.
“…”
“Đúng vậy con trai, con hôn người ta trước mặt đám đông, con phải phụ trách với người ta mới được.” Giang ba phụ họa.
“Đúng đúng, Tiểu Phong, ca vì em phải hy sinh đại giới lớn như vậy, em nếu không bắt được người mang về nhà, thực tiếc cho anh của em bị giết một lần.” Vừa nghĩ tới tay em trai hướng ra bên ngoài, Giang ca nghiến răng nghiến lợi.
Bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Giang Phong Nguyệt vẻ mặt u buồn, cuối cùng buồn bực gắp một miếng chân giò heo kho, “Y chưa cho con phương thức liêc lạc trong hiện thực.” Nói xong, căm giận gặm chân giò một hơi.
Giang mẹ vừa định nhắc nhở đó là đồ ăn con trai không thích ăn nhất, GIang Phong Nguyệt đã ném cái chân vào trong bát, mày nhăn a nhăn…
Vương quản gia thân thiết cầm đi chén chân giò cho Giang Phong Nguyệt, thay một cái chén sạch khác.
“Cám ơn Vương thúc.” Giang Phong Nguyệt nói cảm tạ.
Vương quản gia cười tủm tỉm gật gật đầu đứng ở một bên, Giang ba cũng tiếp tục đề tài khi nãy: “Tiểu Phong, y chưa đưa phương thức liên lạc trong hiện thực cho con, nhưng cha không chỉ có thể đưa con phương thức liên lạc mà còn có thể đưa địa chỉ cụ thể của y.”
“Cha, cha không định đi điều tra y đó chứ?” Giang Phong Nguyệt nghiêm túc mặt nhíu chặt, “Không được làm như vậy, cha đây là xâm phạm quyền riêng tư của người khác.”
“Vậy nếu mẹ cho con phương thức liên lạc của Tiếu khinh Trần, con cần hay không cần?” Giang mẹ mặt sát lại gần, tà ác cười hỏi.
Trán Giang Phong Nguyệt gân xanh đột ngột nhảy nhảy, bất đắc dĩ mở miệng: “Mẹ…”
“Được rồi được rồi, mẹ không chọc con, con yên tâm, mẹ sẽ không để cha con đi điều tra vị “người trong lòng” kia của con.” Giang mẹ ôm lấy bả vai, Giang Phong Nguyệt, “Tiểu Phong, nói cho mẹ nghe, con sao quen biết được con dâu tương lai?”
Giang Phong Nguyệt sớm biết rằng chủ đề về nhà lần này không phải sinh nhật mẹ hắn, mà là “đại sự” đời hắn.
Mặc kệ thế nào, hôm nay vô luận kiểu gì hắn chạy cũng không thoát.
Vì thế, Giang Phong Nguyệt đã bị mẹ hắn bắt phun ra từ trong ra ngoài chuyện mình và Tiếu Khinh Trần quen biết hiểu nhau và tương… ái, mẹ hắn còn hỏi khi nào chuyển sang bước hai, khi nào tính toán qua bước ba, hỏi đến độ Giang Phong Nguyệt hận không thể chui vào khe hở dưới đất cho xong.
Cuối cùng, Giang Phong Nguyệt chạy trối chết, kết quả vẫn bị bắt được, sau cùng một cuộc điện thoại cứu mạng của hắn.
Gọi điện thoại tới là em trai song sinh của Giang Phong Nguyệt, lão tam Giang gia cuối tuần xuất ngoại du lịch, cho nên không thể ở nhà đón sinh nhật Giang mẹ, nhưng mỗi ngày nhất định sẽ gọi một cuộc.
Giang ba và Giang ca lôi kéo Giang Phong Nguyệt tiếp tục nói chuyện tán dóc.
“Tiểu Phong, em trong trò chơi giết nhiều người như thế để làm gì? Em có biết giết nhiều người sẽ đắc tội với nhiều người khác không?” Giang ca hỏi, kỳ thật anh lo sợ em trai nhà mình có phải do trạch lâu quá cho nên phát triển theo khuynh hướng tâm lý u ám hay không?
“Không phải có anh ở đó sao, em nếu mạo phạm nhiều người như vậy, anh vẫn sẽ giúp đỡ em chứ?” Giang Phong Nguyệt chờ mong nhìn Giang ca.
“… Đó là đương nhiên.” Giang ca cắn răng gật đầu, ngang nhiên trở thành địch toàn ngoạn gia trò chơi vân vân không thể sánh bằng em trai anh được.
…
Giang Phong Nguyệt ly khai Giang gia, Giang ba và Giang ca hai người lén lút trong góc “bàn bạc kế hoạch lớn”.
“Cha, cha có ý kiến gì không?” Giang ca đặt câu hỏi.
Giang ba vuốt cằm, ngẫm nghĩ nửa phút mới nói: “Tiểu Phong không cho chúng ta đi tra tư liệu Tiếu Khinh Trần, nhưng Tiếu Khinh Trần lại không chịu tiếp xúc với nó trong hiện thực, cho nên…”
“Cho nên?”
“Tiểu Phong chủ động không được, Tiếu Khinh Trần lại không chịu chủ động, cho nên… Chúng ta giúp bọn nó một phen?” Giang ba lộ ra nụ cười giảo hoạt.
“Giúp như thế nào a?” Giang ca phát điên, anh chính là muốn biết làm thế nào để trợ giúp một phen a!!!
“Tiểu Chiếu sao con ngốc vậy a!” Giang mẹ nói chuyện điện thoại xong vỗ một phát lên đầu Giang ca, vỗ xong rồi hung hăng trừng mắt nhìn con mình một cái: “Con quên nhà chúng ta làm gì?”
Giang ca u oán nhìn Giang mẹ, ủy khuất nói: “Mẹ, con nhất định là con rơi mẹ nhặt về, mẹ chỉ yêu hai đứa em thôi.”
“Nha, nhiều năm như vậy, con mới phát hiện ra sao?” Giang mẹ hai tay bắt chéo, kiêu ngạo hất cằm.
“… Cha, tuy con không phải con ruột của cha, nhưng con luôn xem người là cha ruột của con!” Giang ca một phen nhào vào người cha anh, một bên nước mũi một bên nước mắt.
“Cút!!!” Đáp lại anh là sư tử hống của Giang ba.
Chú thích:
[1] Lê hoa vũ: trích từ câu “Lê hoa đái vũ” [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn) <ins class="adsbygoogle"