Tiếu Khinh Trần không lên mạng hai ngày nay, Giang Phong Nguyệt lần thứ hai thể nghiệm cảm giác sống một ngày bằng một năm, cho tới đi Tiếu Khinh Trần thượng tuyến, hắn cơ hồ lệ rơi đầy mặt.
“Mỹ nhân, ngươi cuối cùng cũng lên rồi.” Giang Phong Nguyệt bổ nhào tới, thiếu một bước bị y ngăn cản.
“Ta chỉ mới hai ngày không thượng tuyến.” Ngươi cần phải khoa trương đến như vậy sao? Tiếu Khinh Trần hắc tuyến, có điều y thực am hiểm đem vui sướng của mình ẩn dấu đi.
“Một ngày không gặp như cách tam thu a, hai ngày không gặp chính là 6 năm, ta nhớ ngươi a!” Giang Phong Nguyệt vô liêm sỉ nói, “Ngươi chỉ gửi canh cho ta, lại không chịu đưa ta phương thức liên lạc, ta rất phiền muộn ngươi biết không?”
Nói đi nói lại, hắn buồn rầu nhất vẫn là do Tiếu Khinh Trần không cấp hắn phương thức liên lạc trong hiện thực. Tiếu Khinh Trần bận rộn hai ngày, hắn nhận được hai gói bưu kiện, cũng may canh ngày hôm sau không phải canh chân giò… Kỳ thật, canh chân giò đậu trắng bữa đầu hương vị rất ngon.
“Ngươi muốn phương thức liên lạc của ta làm gì?” Tiếu Khinh Trần như có điều suy nghĩ hỏi.
“Ta…”
“Quân Lâm Thiên Hạ, xem ngươi chạy đi đâu?” Giang Phong Nguyệt vừa mới nói đã bị khách không mời mà đến đánh gãy, công kích đồng thời bay tới.
Giang Phong Nguyệt nhíu mày, quấy rầy hẹn hò giữa hắn với mỹ nhân —— giết không tha.
Đáng thương cho ngoạn gia nào đó tới trả thù, chọn lựa thời điểm không hợp lý, lúc này tuy Giang Phong Nguyệt chỉ mới cấp 46, không thể xưng là thần, nhưng trước đã cùng đánh nhau với không ít cao thủ, bởi vậy kinh nghiệm có thể xem là phong phú.
Cùng là 46 cấp, Giang Phong Nguyệt giải quyết không có chút điểm áp lực.
“Mỹ nhân, chúng ta tiếp tục đề tài lúc nãy.” Giang Phong Nguyệt lại nhớ tới Tiếu Khinh Trần bên cạnh, “Ta muốn biết phương thức liên lạc của ngươi chẳng lẽ ngươi còn không biết nguyên nhân?”
“Ngươi chưa đủ ở trò chơi?” Tiếu Khinh Trần không nhanh không chậm hỏi.
Giang Phong Nguyệt giờ phút này vô pháp nhìn thấy cảm xúc thực sự từ biểu tình của Tiểu Khinh Trần, đắn đo một lúc mới nói: “Hai ngày nay ngươi không thượng tuyến, ta cảm giác ngươi chỉ là giấc mơ của ta, ngoại trừ du hý, chúng ta hoàn toàn không có điểm liên hệ nào. Ta rất không thích như vậy, trừ bỏ du hý, ta còn muốn kết giao với ngươi trong hiện thực. Tiếu Khinh Trần, ta nói thích ngươi, không phải là nói bỏ ngoài miệng rồi đùa giỡn chút nào…”
Nghe được lời nói, Tiếu Khinh Trần đích thực sửng sốt.
Giang Phong Nguyệt không phải lần đầu tiên nói thích y, y cũng không phải chỉ một lần nghe thấy người ngoài Giang Phong Nguyệt nói thích y, nhưng mà, chỉ có người trước mắt này mới có thể làm y tim đập gia tốc. Cũng chỉ có hắn, để y đáp ứng lời tỏ tình này.
Nhưng, thật quá buồn nôn!
“Ngươi nếu nói để đùa giỡn, ta liền lột da của ngươi ra, rút gân ngươi, ngươi tin hay không?” Tiếu Khinh Trần bỏ qua những câu nói buồn nôn, khí chất bá vương phút chốc toàn bộ khai hỏa.
Lần này đến phiên Giang Phong Nguyệt sửng sốt, hắn kinh ngạc nhìn Tiếu Khinh Trần, dường như hôm nay mới là lần đầu nhìn thấy người này.
Hai người đối diện, tràng diện này làm cho ngoạn gia ngẫu nhiên đi qua hưng phấn, bọn họ nghĩ đến đầu tiên chính là bát quái, nếu không biết còn tưởng những người này là bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài anh tuấn bất phàm của hai người.
Thật lâu sau, Giang Phong Nguyệt mới thở ra một hơi, mỉm cười nói: “Mỹ nhân, ngươi cứ yên tâm 100%, ta tuyệt đối không phải nói đùa, ta đã nói chuyện của chúng ta cho cha mẹ biết, bọn họ hi vọng ta có thể mang ngươi trở về.”
“…” Tiếu Khinh Trần co rút khóe miệng, “Cha mẹ ngươi không để ý chuyện ngươi thích nam nhân?”
“Sao lại để ý? Bọn họ còn ước gì ta có thể tìm bạn đời sớm một chút, là nam hay là nữ thì có quan hệ gì đâu?” Giang Phong Nguyệt tự tin đáp, “Lại nói, ở thời kỳ này, đồng tính luyến ái đã được pháp luật bảo hộ, đi ra ngoài không bị ai kỳ thị. Chẳng lẽ, người nhà mỹ nhân ngươi…”
Nói tới đây, Giang Phong Nguyệt nhíu nhíu mày, nếu người trong nhà Tiếu Khinh Trần có tư tưởng bảo thủ, không đồng ý hôn nhân đồng tính, hắn phải làm như thế nào đây?
Bất luận ánh mắt nào của Giang Phong Nguyệt Tiếu Khinh Trần đều hiểu được suy nghĩ của hắn, nhất thời dở khóc dở cười vỗ hắn một phát, “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, cha mẹ ta cũng không hỏi tới người ta thích là nam hay nữ.” Bọn họ không phải không hỏi tới, mà là lười hỏi.
Giang Phong Nguyệt cước bộ đột nhiên dừng lại, Tiếu Khinh Trần đi theo cũng ngừng lại, “Đi a, phát ngốc cái gì?”
“Mỹ nhân, ngươi vừa mới… thừa nhận thích ta đi?” Trong mắt Giang Phong Nguyệt có một ngọn lửa nho nhỏ, thần tình chờ mong.
Ta khi nào nói qua? Tiếu Khinh Trần cả kinh.
Không đúng, y vừa mới nói cái gì?
—— Cha mẹ ta cũng không hỏi tới người ta thích là nam hay nữ.
Cho nên người này là đem bản thân thay vào sao o(╯□╰)o
“Ngươi nghe lầm.” Tiếu Khinh Trần nghiêng mặt đi về phía trước, vuốt vuốt lọn tóc buông xuống trước ngực, che dấu chột dạ bản thân.
Y thích Quân Lâm Thiên Hạ, không hề nghi ngờ.
Giang Phong Nguyệt vội vàng đuổi theo, “Mỹ nhân, lỗ tai ta rất tốt, ngươi nói rồi.”
“Không có.”
“Đã nói, hai lỗ tai ta đều nghe được.”
“Ngươi ảo giác.”
“Tuyệt đối không phải, thừa nhận thích ta khó như vậy sao?”
“Quân đại ca, ta nghe được, Tiếu đại ca nói cha mẹ của y không hỏi đến người y thích là nam hay nữ, chưa nói thích ngươi.” Một giọng nói đột ngột truyền đến từ phía sau.
Tiếu Khinh Trần: “…”
Giang Phong Nguyệt: “…”
…
… …
Trò chơi, trò chơi, vẫn là trò chơi.
Cách thức sinh hoạt của Giang Phong Nguyệt hoàn toàn biến đổi, trong trò chơi không có gì không tốt, có sơn có thủy có mỹ nhân.
Tiếu Khinh Trần đối với loại cách sống chìm đắm này của hắn cười nhạt, nhưng suy nghĩ một chút, bản thân y hằng năm ngoại trừ ca mấy bài hát, thời gian khác cũng hoàn toàn oa trong nhà, lăn lộn trong trò chơi gần một năm rưỡi, cùng Quân Lâm Thiên Hạ là tám lạng nửa cân, thật sự không tư cách nói hắn.
Nửa tháng gần đây, Giang Phong Nguyệt vừa ngọt ngào vừa ưu thương, ngọt ngào chính là mỗi ngày Tiếu Khinh Trần đều gửi cho hắn một nồi canh nóng hổi, ưu thương chính là, trong nhà hắn sắp thành tiệm chuyên kinh doanh nồi rồi.
Vì thế, Tiếu Khinh Trần một lần nữa lại bị hắn thúc giục cho địa chỉ, ít nhất cũng phải để hắn trả lại mấy cái nồi, nồi nhiều như vậy đều là nồi mới, mua tốn không ít tiền.
Tiếu Khinh Trần vung tay lên: “Ngươi ngại vướng bận thì ném, chỉ vài cái nồi mà thôi.”
Chỉ vài cái nồi… mà thôi.
“Mỹ nhân, ngươi rất lãng phí!” Giang Phong Nguyệt chỉ trích.
Tiếu Khinh Trần nhíu mày, “Nồi không đáng tiền lắm.”
“Góp gió thành bão a!” Giang Phong Nguyệt hắc tuyến, “Giả thiết một cái nồi 200 đồng…”
“500, ta bảo quản gia mua loại tốt nhất.” Tiếu Khinh Trần sửa chữa sai lầm hắn.
“…” Giang Phong Nguyệt nghẹn họng, “500 đồng một nồi, trong nhà ta có 20 cái…”
“Không nhiều lắm, chỉ mười ngàn đồng.” Tiếu Khinh Trần bĩu môi nói.
“…” Giang Phong Nguyệt ngồi xổm xuống, vô lực đỡ trán.
Nhìn bộ dáng hắn đau đầu, Tiếu Khinh Trần buồn cười nói: “Vẻ mặt ngươi thế này là sao, cũng không phải tiêu tiền của ngươi.”
“… Mỹ nhân, nhà ngươi có phải rất có tiền hay không?” Giang Phong Nguyệt hỏi.
Tiếu Khinh Trần cũng ngồi xổm xuống theo hắn, tự hỏi một lát rồi đáp: “Vật giá có tăng lên cũng đủ để ta sống hai đời.” Đây là cách nói giảm bớt, tiền cha mẹ y kiếm được, phỏng chừng một trăm đời người cũng không cần lo.
Giang Phong Nguyệt hiểu được, Tiếu Khinh Trần căn bản là tiêu tiền như nước. Hắn trước kia học ở trường có gặp qua mấy đại thiếu gia đại tiểu thư có tiền, trong khi những người khác đang vì miếng ăn mà phát sầu, bọn họ lại tiêu xài phung phí, thậm chí còn lấy tiền đập người.
Hắn đối việc làm ăn trong nhà không hiểu biết nhiều, nhưng nhà bọn họ toàn tọa ở đoạn đường có giá vàng cao nhất thành phố, phòng ốc không lớn, nhưng trù tình thiết kế sửa sang vân vân, tựa hồ khoảng 8 chữ số.
Đơn giản mà nói, Giang gia là nhà đại phú đại quý.
Giang Phong Nguyệt từ nhỏ đã độc lập, bất đồng với nhóm đại thiếu gia phú quý nhà người ta, hắn không ỷ vào đại nghiệp gia đình mà tùy ý tiêu xài phung phí, hắn dùng bản lĩnh bản thân để kiếm tiền. Đương nhiên, hắn dựa vào bản thân cũng có liên quan tới người kia.
Hiện tại sổ tiết kiệm hắn gửi ngân hàng có 7 chữ số, nhưng hắn vẫn làm việc chăm chỉ, đồ vật không cần không chạm tới. Tiếu Khinh Trần tùy tiện mua hai mươi cái nồi như thế làm hắn có chút ăn không tiêu.
“Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Tiếu Khinh Trần không đợi hắn đáp lại mở miệng lần nữa.
“Mỹ nhân, chúng ta thương lượng một chuyện.” Giang Phong Nguyệt thu hồi tâm tư trăm biến, nhìn y, nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần gửi canh cho ta nữa.”
Tiếu Khinh Trần nghe vậy nhướng mày, “Vì sao? Ngươi uống chán?”
“… Nồi quá mắc.” Hơn nửa tháng này, canh Tiếu Khinh Trần gửi tới đủ loại đủ kiểu, có mấy loại mỹ vị hắn chưa nhấm nháp qua bao giờ, hắn làm sao có thể uống chán được?
“Chỉ nguyên nhân đó thôi?” Tiếu Khinh Trần không vui hừ lạnh, “Cũng không phải bảo ngươi…”
“Ta hiểu ta không tốn tiền mua, nhưng việc này thuần túy không cần lãng phí.” Giang Phong Nguyệt đánh gãy lời nói của y, “Hơn nữa trong nhà ngươi có tiền, không phải ngươi, ngươi nếu muốn mua nồi, ta có thể mua cho ngươi, ngươi không cần phải dùng tới tiền trong nhà.”
Nếu cha mẹ mỹ nhân biết mỹ nhân vì bạn trai là hắn xài tiền nhiều như vậy, phỏng chừng ấn tượng về hắn đánh chiết khấu rất nặng, cùng người yêu một chỗ, hắn tuyệt không muốn để người yêu tiêu phí.
Tiếu Khinh Trần biểu tình nhất thời trở nên vi diệu, ôn hoà hỏi: “Ngươi bây giờ là đang chỉ trích ta đúng không?”
Giang Phong Nguyệt nhìn thấy biểu tình Tiếu Khinh Trần chỉ biết chuyện xấu rồi, da đầu ẩn ẩn run lên, nhưng vẫn kiên trì nói: “Mỹ nhân, ta chỉ là cảm thấy, không cần thiết không cần xài tiền, cũng không cần bỏ tiền ra. Hơn nữa, nếu như xài tiền của mình thì không sao, chúng ta đã lớn như vậy, nếu còn dùng tiền của cha mẹ mình…”
Hắn nói còn chưa xong, Tiếu Khinh Trần đã đứng dậy rời đi.
“Mỹ nhân…” Giang Phong Nguyệt đuổi theo, “Mỹ nhân, ta không ý gì khác.”
“Vậy ngươi là có ý gì? Ý của ngươi không phải là nói ta chỉ biết ăn chơi trác táng xin tiền cha mẹ?” Tiếu Khinh Trần mặt lạnh, thanh âm như băng tuyết tháng 12.
Tuy rằng lời Giang Phong Nguyệt nói có phần như vậy, nhưng hắn chưa nói y ăn chơi trác táng a!
“Mỹ nhân, ngươi nghe ta nói xong đã.” Giang Phong Nguyệt ngăn lại đường đi của y.
“Ta hiện tại không muốn nghe ngươi nói chuyện, tránh ra.” Tiếu Khinh Trần nguy hiểm ra lệnh.
“Không!” Giang Phong Nguyệt kiên trì, kiên quyết chắn trước mặt y.
“Tránh ra.”
“Không.”
Hai người giằng co không xong, Diệp Thanh Y tránh sau cây cách đó năm thước rình xem, lại rình xem, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục núp ở đây, bằng không Tiếu đại ca sẽ đánh nó, so với Tằng bá còn ác hơn.
Tiếu Khinh Trần trong mắt có sát khí, Giang Phong Nguyệt đã có giác ngộ chết một lần, cấp bậc hiện tại của hắn không đủ để ngăn cản Tiếu Khinh Trần công kích.
Mãi cho đến ba phút đồng hồ sau, hai thanh âm đồng thời vang lên ——
“Tiểu Tỉnh.”
“Tiểu Phong ~~ “ <ins class="adsbygoogle"