“Đây là gì?” Văn Tỉnh nhìn cái hộp kia phản ứng đầu tiên là nhẫn, nhưng mà cái hộp như thế, vòng tay cũng ngại lớn, y trong lòng yên lặng khinh bỉ bản thân một phen, dạo này quả thật bị quỷ nhập rồi.
“Mở ra nhìn xem a!” Giang Phong Nguyệt chớp chớp mắt nói.
Văn Tỉnh đột nhiên có loại ảo giác, nếu y mở hộp ra, chỉ sợ sẽ có chuyện khủng bố gì đó phát sinh. Nhưng mà nhìn cái hộp, y như vướng phải ma chướng vươn tay ra.
Bên trong hộp có cái gì?
Không phải là một tờ hiệp nghị kết hôn sao?
Không phải còn có hai chiếc nhẫn sao?
Trong hộp có hai thứ này, chỉ có hai thứ như vậy… mà thôi.
“Nột, mỹ nhân, ta không ép ngươi, ta đã ký rồi, ngươi chừng nào nghĩ thông suốt thì ký xuống, tuyệt đối giữ lời.” Ngữ tốc Giang Phong Nguyệt cực nhanh, sau đó nằm thẳng lên gối đầu, kéo chăn đắp lên, nói: “Ta say sóng, ta ngủ trước, ngủ ngon.”
Nói xong, hắn liền đưa lưng về phía Văn Tỉnh, dường như sợ y cự tuyệt.
Văn Tỉnh dở khóc dở cười, khi nhìn thấy hiệp nghị kết hôn cùng nhẫn y rất giật mình, nhưng phản ứng đầu tiên không phải cự tuyệt, mà là suy nghĩ “chuyện kết hôn ta còn chưa nói với cha”, thứ hai là “không có bút”.
Được rồi, kỳ thật y rất nóng vội = =
“Đừng ngủ trước” Văn Tỉnh đẩy hắn.
Giang Phong Nguyệt trong chăn giẫy giẫy hai cái, rầu rĩ nói: “Ta ngủ rồi.”
“Muốn ngủ thì ngươi phải cởi quần áo ra trước a!” Văn Tỉnh buồn cười, “Còn có, ngươi có tắm rửa chưa, không tắm rửa ta cho ngươi ngủ sàn nhà.”
Nghe nói như thế, thân thể Giang Phong Nguyệt cứng lại rồi.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt hơi tái, môi có chút trắng.
Văn Tỉnh nhíu nhíu mày, “Ngươi say sóng thật?”
Giang Phong Nguyệt từ trong túi xách lấy ra một cái bình nhỏ, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không muốn choáng a!” Vốn ban đầu hắn tính toán chờ ở Iceland, nhưng tâm tình muốn gặp Văn Tỉnh nhịn không được, cho nên thừa dịp anh trai hắn không chú ý liền lén trốn đi.
Văn Tỉnh trừng mắt nhìn người nào đó không chút yêu quý bản thân, rót cho hắn một ly nước, “Ta đáp ứng ngươi sẽ đi, ngươi chạy cái gì chứ?”
“Ta muốn gặp ngươi…” Giang Phong Nguyệt tội nghiệp nhìn y, mỗi khi có biểu tình này, Văn Tỉnh muốn mắng hắn cũng mắng không được.
Có một người yêu như vậy, Văn Tỉnh không thể không thừa nhận, trong lòng y tràn ngập lo lắng.
Đây là lần gặp mặt chân chính đầu tiên của bọn họ, hoàn toàn không có bất kì ngăn cách nào, không có cảm giác xa lạ, giống như hai người đã là người yêu từ rất lâu. Có tâm động, cũng có ngọt ngào…
Đêm nay, bọn họ thật sự cùng ngủ trên một chiếc giường, có thể ôm chầm đối phương vào trong ngực, chân chính cảm nhận độ ấm thân thể của người nọ. Hết thảy cứ như thế, nước chảy thành sông.
Văn Tỉnh nghĩ, nếu đêm nay bọn họ trực tiếp tiến thêm bước cuối cùng, y có thể tiếp nhận rồi.
Hơn nữa, nói không chừng làm xong toàn bộ, người nào đó sẽ không còn khí lực…đạp y xuống giường.
Giường trong căn phòng sang trọng nằm song song sáu người tuyệt đối dư dả, Văn Tỉnh nhớ rõ lúc bọn họ bắt đầu ngủ rõ ràng ngủ ở chính giữa, nhưng nữa đêm y bị cái chân nào đó vô tình đá xuống, rất có giá trị để suy nghĩ sâu xa.
…
Một đêm trôi qua, mắt gấu trúc của Giang Phong Nguyệt cơ bản lặn xuống, tay không còn vấn đề gì, nhưng mà mặt còn trắng.
Trên đường đến nhà ăn, Giang Phong Nguyệt một bên chạy theo một bên khổ sở nói: “Mỹ nhân, ta thật không phải cố ý, giường mới nên ta không quen.” Lại nói tiếp, bản thân hắn cũng hận không thể cho mình hai bạt tay, rất rối rắm, sao nửa đêm lại đạp mỹ nhân xuống giường rồi? Nếu hắn thật sự có tật xấu đá người, sau này kết hôn mỹ nhân phân phòng ngủ với hắn thì sao đây -0-
“Giường mới?” Văn Tỉnh không mặn không nhạt mở miệng, “Xem ra ngươi rất thích qua đêm trong trò chơi?”
Tại trò chơi, bọn họ cùng ngủ trên một giường không chỉ một lần, cũng không bị hắn từ trên giường đá xuống đúng không? Nếu ánh mắt Giang Phong Nguyệt không chân thành đến vậy, y rất hoài nghi Giang Phong Nguyệt không phải cố ý đá y xuống.
“Mỹ nhân, ngươi tha thứ ta đi, ta phát thệ về sau sẽ không.” Đại cẩu Giang Phong Nguyệt đứng bên cạnh y, hơn nữa thanh âm nói chuyện không nhỏ, dẫn tới việc một ít ngoạn gia ăn sáng ở phòng ăn đề nhìn lại.
Sự mới mẻ về “Thế Kỷ Hào” qua đi, lại gặp mặt với không ít ngoạn gia nổi danh, không ít người đã cân bằng được tâm tình.
Thời điểm nhìn thấy Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh, không ai có thể bình tĩnh, bao quát cả vợ chồng Giang Lâm Nguyệt và Hạ Doanh từ cầu thang đi lên.
Bà già nó đó là đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết? Bà già nó đó là bạo quân trong truyền thuyết? Mẹ nó ai tới nói cho bọn họ biết, bọn họ kỳ thật đang nằm mơ đi?!!!
Mái tóc dài của Văn Tỉnh vốn là điểm sáng, ngũ quan có chút chênh lệch so với trò chơi, mặc dù là tóc dài, nhưng không lộ vẻ nữ khí, cả người tản ra khí tức nữ vương; lại nhìn Bạo quân đại nhân bên cạnh y, hình tượng trung khuyển hóa thân vì mỹ nhân, không phải không có khác biệt gì với trò chơi sao?
Các ngoạn gia gặp qua bọn họ liền tan nát cõi lòng, nhất là vài nữ ngoạn gia. Nguyên bản các nàng có thể tự an ủi danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Tiếu Khinh Trần bất quá chỉ là công năng điều chỉnh của trò chơi, người thật mới không nhìn đẹp như trong trò chơi. Nhưng bây giờ, hiện thực ngay trước mắt, mái tóc dài thẳng, tướng mạo xuất chúng, nam nhân thân bạch y… Nếu trong ngực ôm thêm cây đàn cổ, không phải chính là du hý đệ nhất mỹ nhân sao? Không, so với đệ nhất mỹ nhân còn mỹ nhân hơn một chút.
Còn có Bạo quân, người gặp qua hắn còn nhiều hơn —— ở đây đa số đều là ngoạn gia có danh tiếng, tên tuổi treo trên bảng xếp hạng, tám chín phần mười đều gặp qua độc thủ của hắn. Thân thủ gì đó đừng nói, chỉ khuôn mặt không khác gì trong trò chơi đã khiến cho người ta nghiến răng nghiến lợi.
Tiếu Khinh Trần là làm lòng nam nhân say, lòng nữ nhân vỡ, Quân Lâm Thiên Hạ là lòng nam nhân vỡ, lòng nữ nhân say a!
Nhìn nhìn thái độ ở chung giữa hai người, các ngoạn gia không còn biết nói gì, nên thu hình thì thu hình, nên ghi âm thì nên ghi âm. Mẹ nó Bạo quân và Yêu hậu trong hiện thực như thế, phát lên Weibo tuyệt đối náo nhiệt a!
“Mỹ nhân…” Giang Phong Nguyệt da mặt dày tiếp tục đuổi theo.
“Được rồi đừng nói nữa.” Văn Tỉnh cũng không muốn để nhiều người xem trò cười như thế, tuy không để ý người khác biết được quan hệ của bọn họ, nhưng trước quần dân công chúng cũng rất làm người xấu hổ được không?
Giang Phong Nguyệt vừa định nói gì, liền nhìn thấy Giang Lâm Nguyệt và Hạ Doanh cách đó không xa, tầm mắt cơ hồ chạm qua Giang Lâm Nguyệt, không hề dừng lại.
“Ngươi đêm qua đã không ăn gì rồi, ngồi xuống ăn chút gì đi.” Văn Tỉnh không say sóng, nhưng mà thấy bộ dáng đi đường hơi hơi mơ hồ của Giang Phong Nguyệt, cực kỳ khẳng định tên này khó chịu.
“Ta sau khi lên thuyền thì không ăn, sợ ăn xong rồi ói ra.” Giang Phong Nguyệt cũng biết đói, nhưng mà ăn nhiều thì cảm giác say sóng ghê tởm sẽ trổi dậy, so với đói bụng còn khó chịu hơn.
“Tối mai mới tới Iceland, ngươi muốn tiếp tục nhịn?” Văn Tỉnh mở menu điện tử ra bắt đầu gọi món a9n.
“Ta…” “Ọc ọc ọc…” Giang Phong Nguyệt ngẩng đầu lên, bụng của hắn liền cực kỳ không cho mặt mũi lên tiếng, nhất thời một trận xấu hổ.
Văn Tỉnh nhếch khóe môi, “Xem đi, bụng ngươi đang kháng nghị với ngươi rồi. Ngươi ở đây, ta đi lấy đồ ăn.”
“Ừ.” Giang Phong Nguyệt muốn biết y đi lấy cái gì, bất quá không biết thuyền bắt đầu lắc lư ở mức độ lớn hay không, dạ dày hắn rất không thoải mái, ngực trướng trướng, choáng váng tìm không thấy nơi trút ra.
Văn Tỉnh vừa mới đi, Giang Lâm Nguyệt đã đi tới sau lưng.
“Ngươi không phải bị say sóng, bị đại ca bắt ở Iceland sao? Đợi không kịp?” Đừng hy vọng từ miệng Giang Lâm Nguyệt sẽ nói ra thứ gì hay ho, mặc dù hắn ta chính là em song sinh khác trứng của Giang Phong Nguyệt.
Đối đãi với thằng em này, cũng đừng trông cậy Giang Phong Nguyệt có thễ kiên nhẫn ôn nhu như đối Văn Tỉnh.
“Liên quan việc ngươi đánh rắm?” Giang Phong Nguyệt không nóng không lạnh, ngôn từ bất nhã nói.
“.. Ngươi thật sự cho rằng ta rất có hứng thú với chuyện của ngươi?” Giang Lâm Nguyệt một tay chống bàn, hơi hơi cúi xuống, tầm mắt ép sát Giang Phong Nguyệt, nói nhỏ: “Ngươi nên biết, ta rất ghét ngươi, hận không thể đẩy ngươi xuống biển chết đuối.”
Biểu tình Giang Phong Nguyệt không thay đổi, biếng nhác nói: “Cho dù ta chết đuối đi chăng nữa, nhất định sẽ kéo ngươi làm đệm lưng. Ngoài ra, hy vọng ngươi nhớ kỹ một chút, về sau mấy lời muốn ta chết nên ém trong lòng, nếu không cẩn thận bị cha mẹ với đại ca nghe được, ngươi nghĩ, cái hình tượng bảo bảo ngoan ngoãn của ngươi còn giữ được sao?”
Giang Lâm Nguyệt nghe vậy biểu tình nhất thời trở nên dữ tợn.
Văn Tỉnh xa xa nhìn thấy hai anh em giương cung bạt kiếm, nếu răng nanh Giang Lâm Nguyệt đủ dài, hắn ta hiện tại nhất định đang thuần chất đóng vai ma quỷ.
Văn Tỉnh từ đáy lòng không thích đứa em trai này của Giang Phong Nguyệt, có lẽ từ thái độ ngả ngớn của hắn ta, có lẽ trong mắt hắn ta hàm chứa sự hung ác. Nếu lúc trước là không thích, bây giờ dứt khoát tấn chức thành chán ghét.
Lúc y đến gần thì Giang Lâm Nguyệt đã thấy y, tự nhiên kết thúc tràng diện đối mắt với nhị ca hắn ta.
Giang Phong Nguyệt cũng quay đầu, mặt mày lập tức thay đổi thành nụ cười: “Mỹ nhân, ngươi đã về rồi…” Ngữ khí này, thái độ này, hoàn toàn quá chênh lệch nhau.
Vì thế, các ngoạn gia đứng xa xa xem cuộc vui đã não bổ một hồi tiết mục kinh điển giữa chính cung và tiểu tam, về phần chính cung là ai, tiểu tam là ai, mặc cho YY.
“Há mồm.” Văn Tỉnh không thèm liếc sang Giang Lâm Nguyệt một cái, trực tiếp cầm một miếng nhỏ đưa vào miệng Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt nghe lời há mồm, nhưng khi lưỡi chạm tới vị cay kia, hắn thiếu chút phun ra khỏi miệng, lại bị Văn Tỉnh đúng lúc bụm miệng lại.
“Nuốt, không được nhổ ra.” Văn Tỉnh biết hắn không thích gừng, hơn nữa y lấy cho hắn là gừng già, vị cay còn đậm hơn cả gừng ngon, người không thích ăn gừng lại càng không quen.
Tuyết lệ Giang Phong Nguyệt rất phát đạt, sặc một phát như thế, nước mắt liền chảy ra.
Văn Tỉnh: “…”
“Đừng phun, trước hết để miệng có chút vị.” Văn Tỉnh buông tay ra, dùng khăn tay giúp hắn lau mặt.
“Ác.” Giang Phong Nguyệt cay đến nỗi đầu lưỡi tê rần, tiện tay lau sạch nước mắt. Trách cũng chỉ có thể trách đầu lưỡi hắn quá mẫn cảm, một cái kích thích liền chịu không nổi, vả lại nguyên một ngày không ăn gì, cho nên bây giờ càng thêm mẫn cảm với vị đạo.
Giang Lâm Nguyệt ở một bên nhìn hai người đối xử lẫn nhau, ngón tay cơ hồ ấn sâu vào trong lòng bàn tay.
Hạ Doanh có chút lo lắng nhìn chồng mình, nàng cũng chán ghét Giang Phong Nguyệt, nhưng nguyên nhân nàng chán ghét Giang Phong Nguyệt khác hẳn Giang Lâm Nguyệt. Giang Phong Nguyệt người này thoạt nhìn là người tùy ý, từ nhỏ đã rời nhà tự mình nuôi bản thân, nhưng thực chất hắn vẫn là nhị thiếu gia của Giang gia. Nàng lúc trước quen biết Giang Phong Nguyệt là một nam hài tính cách hoạt bát, đối nhân xử thế rất lễ phép, nhưng lần đó gặp nhau tại trò chơi, nàng cảm giác được, người này đã thay đổi cốt tâm, tràn ngập nguy hiểm.
Giang Phong Nguyệt khi đó chỉ có một việc không nói với nàng —— Văn Tỉnh là điểm mấu chốt của hắn. <ins class="adsbygoogle"