Iceland, là một đại kỳ tích trên biển gần một trăm năm nay, 80% diện tích đảo được bao trùm bởi băng tuyết, chín phần kiến trúc cũng được chạm băng.
Sở dĩ nói Iceland là một đại kỳ tích, lại là bởi vì độ ấm trên đảo thực sự phi thường thấp, đủ để duy trì băng tuyết không tan đi. Nhưng vị trí Iceland ở vùng biển quốc tế là khu xích đạo, nơi xích đạo một năm bốn mùa đều bị ánh mặt trời trực xạ tới, nhiệt độ trung bình cao hơn so với những địa phương khác, đừng nói một tòa Iceand, dù cho mùa thu cũng không thấy được.
Nhưng Iceland tồn tại thần kỳ như thế, các nhà khoa học đã nghiên cứu hoàn cảnh phụ cận và hải dương quanh Iceand một trăm năm nay, nhưng vô pháp có thể giải thích bí ẩn này.
Đã từng có lãnh đạo đảo quốc đứng ra tuyên bố Iceland thuộc về nước bọn họ, vì sao? Bởi vì hơn một trăm năm trước, nhiệt độ toàn cầu tăng cao với xu thế quá mạnh mẽ, băng dần tan, đảo quốc nào đó bất hạnh bị ngập nước hết 9/10 lãnh thổ, Iceland xuất hiện sau hai mươi năm sau, vì thế lãnh đạo đảo quốc mặt dày nói Iceand chính là lãnh thổ tách ra từ lãnh thổ quốc gia lớn của bọn họ.
Đương nhiên, trừ bỏ dân trên đảo, các quốc gia khác đều hàm súc không lên tiếng —— mẹ nó lãnh thổ đảo quốc các ngươi còn trên mặt biển đâu, các ngươi còn đang tu kiến viện bảo tàng hải dương, viện bảo tàng sinh vật, viện nghiên cứu khoa học kỹ thật vân vân trên biển đừng cho chúng ta là thằng ngu không biết gì chứ!
Chủ đề đi xa, tóm lại Iceland đại khái đều được các quốc gia thừa nhận như vậy —— báu vật thiên nhiên trao tặng.
Lấy Iceland làm trung tâm, nhiệt độ ở bán kính 100 hải lý xung quanh hạ thấp dần, hiện giờ đã không còn thời đại cảm giác khí hậu rét lạnh nữa, mọi người đối ấm lạnh không chú ý lắm. Cho nên, các thiếu nam thiếu nữ chưa tới Iceland chỉ xem là đi nghỉ bình thường, mang quần áo… chỉ có hai bộ.
May mắn, nhà đầu tư Giang Hồ ra tay, hơn nữa bọn họ tâm tư tinh tế, sớm đã chuẩn bị các loại quần áo dày cho các ngoạn gia, nhưng mà, cứ hai loại cho nam và nữ, chất lượng tuy không kém, nhưng so với lựa chọn mua sắm thì lại có chênh lệch khá lớn.
Văn Tỉnh có Giang Phong Nguyệt, khoản thông dụng này tự nhiên không dùng đến.
Giang Phong Nguyệt chuẩn bị cho Văn Tỉnh một cái áo da dài vừa thân, màu nâu, cổ áo lông lớn giữ ấm, ở eo có một thắt lưng, Văn Tỉnh vừa thay, bật người lên thành đế vương cao quý.
Các ngoạn gia xung quanh chỉ có thể mặc y phục giữ ấm bình thường hâm mộ ghen tỵ các loại, bản thân Văn Tỉnh cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Áo da niên đại này giá cả rất đắc đỏ, độ dày y chưa thấy qua, nhưng mặc vào người, cái lạnh nháy mắt tán đi, vả lại quần áo không có gì khác lạ, làm bằng da mềm mại, phỏng chừng giá cả càng kỳ quái hơn.
“Đến, mỹ nhân, còn có cái bao tay.” Giang Phong Nguyệt lấy ra cái bao tay đưa cho y, tuy lên đảo liền vào khách sạn, bất quá trên đường đi cũng lạnh phải không?
Văn Tỉnh không cự tuyệt tâm ý của hắn, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên y mang bao tay.
“Thế Kỷ Hào” cập bờ vào lúc Iceland có tuyết, người chưa từng tới Iceand, chưa đi qua Nam Cực và Bắc Cực lại không thể tận mắt nhìn thấy bông tuyết. Mặc dù đây là thời đại toàn tức phát triển, nhưng sự vật toàn tức chung quy không phải chính phẩm.
Văn Tỉnh bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, không nói tới kiệt tác thiên nhiên, chỉ là những hạt tuyết phất phơ này thôi cũng để cho người ta hãm sâu vào.
“Mỹ nhân, ngươi nếu thích, chúng ta có thể ở trong này kết hôn.” Giang Phong Nguyệt ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói.
Iceland trừ bỏ là thắng cảnh du lịch còn là thánh địa tình lữ kết hôn, không biết từ lúc nào, xuất hiện câu nói vợ chồng kết hôn tại Iceland có thể tương thủ đầu bạc, ân ái cả đời.
“Ừm, chủ ý này không tồi.” Văn Tỉnh cũng không giấu diếm tâm tình của mình, ở đây quả thật mang cho y cảm giác phi thường hạnh phúc, mặc dù có hơi lạnh.
“Định như vậy a, chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây.” Giang Phong Nguyệt kích động, thanh âm lớn hơn một chút, làm người qua đường sôi nổi vây xem.
Giang Lâm Nguyệt đi phía sau sửng sốt, không mặn không nhạt hỏi: “Ngươi có biết cử hành hôn lễ ở Iceland cần bao nhiêu tiền sao?”
Giang Phong Nguyệt quay đầu nhìn hắn ta, còn chưa mở miệng thì nghe Văn Tỉnh nói: “Tiền không là vấn đề, mấu chốt là…” Văn Tỉnh tà tứ liếc nhìn Giang Lâm Nguyệt cùng Hạ Doanh một cái, lưu lại nửa câu sau lôi kéo Giang Phong Nguyệt đi rồi.
Nhìn bóng dáng hai người kia, nội tâm Giang Lâm Nguyệt giống như bị ném một trái bom, khiến hắn ta không thể bình tĩnh.
“Lâm Nguyệt.” Hạ Doanh gọi hắn ta một tiếng.
“Ừ? Làm sao vậy?” Trừ bỏ thái độ quỷ dị đối với Giang Phong Nguyệt, những thời điểm khác Giang Lâm Nguyệt tương đối bình thường.
“Chúng ta đi du lịch đi.” Hạ Doanh nói.
“Du lịch?”
“Anh không nguyện ý gặp nhị ca của anh, hắn cũng không muốn gặp anh, hà tất phải cưỡng ép đứng cùng một chỗ?” Hạ Doanh thản nhiên nói. Mặt sau nàng không nói, “Tiếu Khinh Trần” cũng không phải là người đơn giản.
Giang Lâm Nguyệt không nói, hắn ta làm sao không nghĩ cách xa Giang Phong Nguyệt? Từ nhỏ hắn ta đã chán ghét nhị ca này rồi, chán ghét hắn gần như hoàn mỹ, chán ghét hắn luôn phơi bày những mặt tốt nhất trước mặt mọi người, chán ghét luôn lấy hắn ta để so sánh với hắn…
“Quên đi, cùng lắm thì anh quẳng hắn lên trời.” Thật lâu sau, Giang Lâm Nguyệt phun ra một hơi, kéo Hạ Doanh, “Khó có được một lần tới Iceland, chúng ta đi dạo đi.”
Hạ Doanh sửng sốt, sau đó cười nói: “Lão công, chúng ta đi ăn vịt nướng, ngươi nói thích chỗ kia.”
“Được a, lại gọi thêm món lương bì em thích ăn.”
…
Giang Phong Nguyệt quen thuộc mang Văn Tỉnh đi tìm phòng, đương nhiên, không giống với những người khác, phòng những người khác là phòng an bài ở khách sạn, Giang Phong Nguyệt dắt Văn Tỉnh tới một cái biệt thự nhỏ.
“Đó cũng là nhà ngươi?” Văn Tỉnh tư tiếu phi tiếu hỏi.
“Phòng ở sao? Phòng này không phải nhà của ta, là nhà của cậu ta, ta nói cho cậu nghe, cậu liền gửi chìa khóa qua cho ta.” Giang Phong Nguyệt vừa nói vừa đẩy cửa phòng ra, “Phòng này cậu luôn giữ lại cho ta ở, nhưng ta chưa từng ở qua, hôm nay cuối cùng cũng phát huy công dụng.”
“…” Văn Tỉnh nhìn căn phòng dọn dẹp sạch sẽ, thấy kiểu gì cũng dạng như chưa ở qua.
“Người hầu ở nhà cậu không ít, luôn quét tước sạch sẽ, mỹ nhân ngươi không cần lo lắng có vi khuẩn.” Giang Phong Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư y, trêu chọc cười nói.
“Ngươi là loài giun đũa sao? Trong lòng ta nghĩ cái gì ngươi cũng biết?” Văn Tỉnh nguýt hắn một cái.
“Trong lòng người, ta chính là giun đũa sinh vật thấp kém như vậy sao?” Giang Phong Nguyệt ôm Văn Tỉnh từ phía sau, Văn Tỉnh mặc áo da eo hơi thô, “Mỹ nhân, ngươi có phải không ăn gì hay không a, ôm toàn thấy xương.”
“Như thế nào, ngươi còn muốn có thịt cảm a?” Văn Tỉnh cũng ôm hắn, phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp.
“Kỳ thật ta càng thích ngươi cởi quần áo.” Giang Phong Nguyệt đáng khinh hắc hắc cười hai tiếng.
Văn Tỉnh: “…”
“Mỹ nhân, một hồi chúng ta đi ăn lẩu, cậu của ta cường lực đề cử quán lẩu Dương Dương, nghe nói hương vị không tồi.” Giang Phong Nguyệt cởi áo khoác trên người mình, vào trong xuyên một cái áo len cashmere bó sát người, thân hình “tinh tế” hoàn toàn được phác thảo ra.
Văn Tỉnh khoanh hai tay, nhìn dáng người hắn từ trên xuống dưới, từ ngực đến thắt lưng, từ thắt lưng tới mông, thẳng tắp lên đôi chân thon dài… Dáng người trong trò chơi cũng chưa tốt như thế.
“Thế nào mỹ nhân, hài lòng với dáng người ta không?” Giang Phong Nguyệt bày dáng POSE POSE, da mặt mày hỏi.
“Không tồi.” Văn Tỉnh gật gật đầu, đột nhiên lại nói: “Dáng người ngươi có tốt như anh trai ngươi không?”
Vừa nghe lời này, mặt Giang Phong Nguyệt nhất thời liền đen, “Ta với anh trai đi lộ tuyến khác biệt nhau, anh trai ta là hệ thô bạo, ngươi sẽ không thích. Ta là hệ ôn nhu, bác sỹ thầm mỹ nói cơ bắp của ta cực kỳ hoàn mỹ.” Cho nên ngươi chỉ cần nhìn ta là tốt rồi. Hắn ở trong lòng yên lặng bổ sung.
“Được rồi, đừng lải nhải nữa, thay quần áo đi ăn cơm.” Văn Tỉnh nghe hắn mèo khen mèo dài đuôi buồn cười trong lòng, bất quá Giang Phong Nguyệt như vậy rất hấp dẫn y là được rồi.
…
Khi tới quán lẩu Dương Dương trời đã tối, Giang Phong Nguyệt giơ ra card VIP khiến bọn họ có đặc quyền đặc biệt.
Văn Tỉnh kỳ thật vẫn chưa đói, có điều Giang Phong Nguyệt khi ở trên thuyền ăn quá ít, nếu không ăn một chút đói bụng sẽ không tốt.
“Tiểu Phong.” Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh mới ngồi xuống, thanh âm ngữ điệu quen thuộc xuất hiện bên cạnh.
“Ca?!” Giang Phong Nguyệt nghe được giọng anh trai hắn liền nổi da gà, mà càng làm hắn á khẩu không trả lời được chính là, bên cạnh Giang ca, còn có hai người khác —— “Cha, mẹ, hai người không phải tới nhà ông ngoại sao?”
Giang mẹ giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, Giang ba hai mắt sáng rực sắp rớt ra ngoài nhìn chằm chằm Văn Tỉnh, Giang ca đối Giang Phong Nguyệt làm biểu tình bất đắc dĩ —— nếu không lừa em nói nói có việc tới nhà ông bà ngoại, em có thể không hề phòng bị như vậy sao?
Giang Phong Nguyệt không nói gì.
“Văn Tỉnh đi, bác là mẹ của Tiểu Phong, thật cao hứng nhìn thấy con.” Giang mẹ mặt mũi hiền hậu cực kỳ, nếu xem nhẹ miệng của bà sắp sát ngay bên tai.
Văn Tỉnh cũng bị cuộc đánh bất ngờ của Giang ba Giang mẹ khiến cho như nằm mơ, nói tay chân luống cuống cũng không đủ, bất quá tốt xấu gì cũng có phản ứng.
“Bác gái, bác trai, chào hai người.” Tâm tình Văn Tỉnh hoảng loạn, nói chuyện có chút vấp vấp.
“Nào nào, đừng khẩn trương, là do chúng ta xuất hiện quá bất ngờ, dọa tới con thật không tốt.” Giang ba nhìn ra y khẩn trương nhanh chóng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, mau ngồi xuống.” Giang mẹ rất nhiệt tình tiếp đón bảo y ngồi xuống, tuy tóc có chút dài, nhưng tạo hình toàn bộ cực kỳ không tồi, Giang mẹ rất vừa lòng.
“Mẹ…” Giang Phong Nguyệt bị Giang mẹ mạnh mẽ kéo qua một bên mặt mày nhăn nhó.
Giang mẹ cũng không thèm liếc nhìn con trai một cái, tiếp tục nói chuyện với Văn Tỉnh: “Tiểu Tỉnh, bác có thể gọi con như vậy chứ?”
“Có thể, bác gái.” Văn Tỉnh bảo trì nụ cười hàm súc trên mặt, lại có chút ngượng ngùng.
Giang mẹ nhìn bộ dáng “con dâu” xấu hổ, liền như ăn phải mật ong, đứa con dâu này con trai chọn thật tốt, tự cường độc lập, từ phòng khách tới phòng bếp [1], tính tình cũng rất thích hợp.
“Kỳ thật chúng ta cũng biết rất đường đột, nhưng mà Tiểu Phong vẫn không chịu mang con về nhà, làm bậc cha mẹ chúng ta cũng sốt ruột.” Giang ba có chút áy náy, kỳ thật ông không định đánh bất ngờ, nhưng động tác lão bà nhà mình thật sự quá nhanh.
“Con biết.” Văn Tỉnh thấp thấp cười rộ lên.
Nụ cười này của y, tim Giang ba và Giang mẹ đồng thời đập nhanh hơn, ui ui ui, con dâu cười rộ lên quả thật rất có lực sát thương.
“Tiểu Chiếu, Tiểu Phong, đừng đứng ngẩn người, mau gọi đồ ăn a.” Giang ba thúc giục hai anh em Giang ca Giang Phong Nguyệt, có gì muốn nói thì vừa ăn vừa nói mới tốt!
Giang ca tự giác đi gọi món ăn, nếu cứ đứng đây như thế, anh sẽ bị ánh mắt đệ đệ lăng trì đến chết.
Giang Phong Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Văn Tỉnh, đối diện với cha mẹ đẻ của mình, một chút cũng không khách khí: “Cha mẹ, người đã gặp được, cha mẹ có thể đi rồi.”
“Thằng nhóc con nói như sao thế là sao?” Giang ba nghiêm mặt nói, nhưng mà chột dạ trên mặt không che dấu được.
Văn Tỉnh dưới bàn cho hắn một cước, nói với Giang ba Giang mẹ: “Bác trai bác trai, hắn đói bụng hai ngày, tính tình không tốt.”
“Không có việc gì không có việc gì, chúng ta đã quen rồi, Tiểu Tỉnh muốn ăn cái gì cứ việc gọi.” Giang mẹ hoàn toàn không thèm để ý tới con trai nhà mình, tuy bà biết bà với chồng mình quấy rầy thời khắc lãng mạn của hai tiểu tình nhân, nhưng có thể gặp mặt con dâu mình, không ai có thể lay động được.
Chú thích:
[1] Từ phòng khách xuống phòng bếp.
Nguyên văn:
Thượng đắc thính đường, hạ đắc trù phòng: Là nói về người phụ nữ trong gia đình, ngày xưa người phụ nữ bị bó buộc trong khuôn phép phong kiến, chỉ có thể ở dưới bếp mà làm cơm cho chồng con, đó là “Hạ đắc trù phòng”, nhưng sau đó khi giải phóng nữ quyền thì người phụ nữ đã có thể ra phòng khách cùng chồng tiếp đãi khách, đó là “Thượng đắc thính phòng”. Người phụ nữ vừa có thể giúp chồng ngoại giao lại vừa có thể nấu ăn ngon quán xuyến việc trong nhà là người phụ nữ đảm đang. <ins class="adsbygoogle"