Trán Quán Khanh chảy mồ hôi lạnh, nhìn biểu tình mà xem, khá không được tự nhiên.
“Nói a?” Giang Phong Nguyệt có chút không kiên nhẫn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quán Khanh trắng bệch, nhìn ra Giang Phong Nguyệt không kiên nhẫn, vội vàng nói tiếp: “Khổng tước, ta là con bạch khổng tước.”
Giang Phong Nguyệt & Văn Tỉnh: “…”
“… Cho nên, thật ra ngươi luôn luôn giám thị ta?” Giang Phong Nguyệt trầm giọng hỏi.
“Không, không phải, ta không phải giám thị ngươi…” Quán Khanh trả lời quá nhanh, thế cho nên càng nói càng lộ ra, cậu ta chột dạ gục đầu xuống, hai tay khẩn trương vân vê gấu áo, nói: “Chủ tịch và phu nhân dặn dò ta chụp ảnh các ngươi…”
Về phần này nội dung ảnh chụp, đánh chết Quán Khanh cậu ta cũng không dám nói.
Bất quá Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh đều có thể đoán được nội dung ảnh chụp không sai biệt lắm, Giang Phong Nguyệt trong lòng mắng cha mẹ không đáng tin kia một lần lại một lần, cư nhiên an bài một người bên cạnh bọn họ, có cha mẹ như vậy sao?!
Nhìn Giang Phong Nguyệt nghiến răng ken két, lời Quán Khanh muốn nói cũng không dám nói, nhanh chóng tìm cái cớ chuồn đi. Nguyên bản cậu ta hôm nay muốn nói nói với Giang Phong Nguyệt để vị Nhị thiếu gia này nói vài ba câu, giúp cho cậu ta thoát ly thân khổng tước sớm một chút, có điều, trước mắt xem ra… Cậu đã gây họa rồi!
Quán Khanh: ┭┮﹏┭┮
…
“Phốc, cha mẹ ngươi thật thú vị.” Văn Tỉnh nhịn không được nở nụ cười.
“Thú vị chỗ nào?” Giang Phong Nguyệt âm trầm sâm hỏi.
Văn Tỉnh nhìn mặt mày hắn xanh mét, tiện tay kéo hắn đi một phen, hướng về phía xe cáp.
“Này chứng tỏ cha mẹ ngươi quan tâm ngươi.” Văn Tỉnh ngồi xuống giữa chiếc ghế sa lông hình tròn lục sắc mềm mại, thích ý vô cùng.
Giang Phong Nguyệt ngồi xuống bên cạnh y, cánh tay khoát lên sô pha, cơ hồ ôm cả người Văn Tỉnh vào trong ngực.
“Ta cũng quan tâm ngươi.” Giang Phong Nguyệt thâm tình chân thành nói.
“Ta biết.” Văn Tỉnh mở ra màn hình quan sát cự ly gần, có thể để bọn họ nhìn phong cảnh bên ngoài cần gần gũi. Về phần Giang Phong Nguyệt nói quan tâm y, điểm ấy y cũng không phải hoài nghi.
“Mỹ nhân ngươi đừng lãnh đạm với ta như vậy a!” Giang Phong Nguyệt buồn bực nói, “Ngươi nếu sinh khí hay khó chịu có thể nói với ta, không thì ngươi đánh ta cũng được…”
Văn Tỉnh cổ quái nhìn hắn, “Con mắt nào của ngươi thấy ta sinh khí khó chịu? Không có chuyện gì ta đánh ngươi làm chi, ta cũng không phải cuồng ngược đãi?” Tuy y cảm thấy Giang Phong Nguyệt có chút thể chất chịu ngược…
“Chẳng lẽ ngươi không sinh khí cha mẹ ta…”
Văn Tỉnh nghe vậy cười khẽ, “Ta không phải đã nói rồi sao, đó là bọn họ quan tâm ngươi.” Tuy rằng bị “giám thị” là xâm phạm riêng tư, nhưng con khổng tước kia thời gian ra ngoài đã bao lâu đâu, hơn nữa ngay từ đầu con khổng tước vẫn luôn ngơ ngác ngây ngốc, sau đó mới có trí năng hóa, khi đó là thời kì ngọt ngào giữa y và Giang Phong Nguyệt.
Chỉ sợ là bởi vì mình không cùng hắn về nhà, Giang ba Giang mẹ đợi không kịp, cho nên mới cùng đại ca Giang Phong Nguyệt phản ứng một chút, vì thế Giang ca lợi dụng điều kiện có sẵn, sắp xếp một người thật vào sắm vai khổng tước.
Khi còn bé tính cách y tương đối quải gở, không thân với cha mẹ, quản gia cũng chỉ xem y là thiếu gia, cho nên đến lúc này y mất đi rất nhiều thân tình. Bây giờ, nhìn thấy Giang Phong Nguyệt cùng cha mẹ của hắn, mới ý thức được người nhà xa xôi thế nào mà lại gần ngay trước mắt.
“Mỹ nhân, về sau cha mẹ ta cũng là cha mẹ ngươi, chúng ta là người một nhà.” Cánh tay Giang Phong Nguyệt từ sau thắt lưng xuyên qua, kéo người vào trong ngực.
Văn Tỉnh bất ngờ không kịp đề phòng, một đầu tiến vào trong lòng ngực hắn.
“Ngươi…” Lời nổi giận của Văn Tỉnh đến bên miệng bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Dãy số không phải quốc nội, mà là do Văn ba từ Mỹ quốc cách cả Thái Bình Dương gọi tới, nhìn chữ “Cha” bắt mắt nổi bật trên màn hình, đôi mắt Giang Phong Nguyệt nháy mắt phát sáng.
Điện thoại của nhạc phụ đại nhân!!!
“Mau nhận, mau nhận a…” Giang Phong Nguyệt một bên thúc giục một bên cố gắng nhanh chóng chỉnh lý y phục của mình, tận lực làm cho bản thân có phong mạo tốt nhất để xuất hiện trước mặt nhạc phụ tương lai.
Thấy hắn bộ dáng khẩn cấp, Văn Tỉnh bất đắc dĩ, nhận nghe điện thoại.
Toàn tức màn hình xuất hiện trước mặt hai người, trước mặt là một nam nhân trẻ tuổi trên mặt mang nụ cười vui sướng, nhưng khi nhìn thấy Giang Phong Nguyệt ở phía sau… hàm súc thu liễm.
“Cha.”
“Bác Văn.” Văn Tỉnh hô người sau, Giang Phong Nguyệt cũng theo sau hô một tiếng, còn rất không tự giác cầm tay Văn Tỉnh, trong lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
“Con là…” Văn ba hiển nhiên không dự đoán được gọi điện thoại cho con trai lại nhìn thấy bên cạnh con mình có một người khác, hơn nữa cảnh tượng sau lưng, tựa hồ không phải ở nhà?
Bộ dạng Văn Tỉnh khi còn nhỏ đã xuất sắc hơn những đứa bạn cùng lứa, không nói tới bị học sinh cùng tuổi xa lánh, thân bằng hảo hữu trong nhà cũng luôn lấy Văn Tỉnh làm so sánh. Văn Tỉnh thành tích ưu tú, diện mạo xuất chúng, đứa nhỏ nhà thân bằng hảo hữu không bằng, tự nhiên cũng để lại ấn tượng xấu trong lòng mấy đứa nhỏ.
Bởi vậy, Văn Tỉnh lúc còn rất nhỏ có vẻ không hợp với cộng đồng, trừ bỏ đại thiếu gia Hoàng gia, cơ bản không tới lui với bằng hữu khác, sau khi lớn lên ngay cả cửa cũng không buồn bước ra.
Hiện tại đột nhiên thấy con trai xuất môn, còn cùng một người diện mạo không dưới con trai mình cùng một chỗ… Văn ba có chút kinh sợ nhỏ. Kinh sợ qua đi, chính là rất cảm kích bằng hữu này của Văn Tỉnh, khỉ gió cư nhiên có thể lôi con trai ông ra khỏi cửa, rất kỳ tích!
Vì thế khi Văn ba còn chưa biệt thân phận thật sự của Giang Phong Nguyệt, độ hảo cảm đối hắn bay lên 100 điểm.
Văn ba mặt trấn định, trong lòng đã long trời lỡ đất, chờ quay về nhà ông nhất định phải hảo hảo cảm tạ bằng hữu này của con trai (cứ như vậy liền xác định con của ngươi là bị người này dẫn ra? ←_←)
“Bác Văn, chào bác, con tên Giang Phong Nguyệt, bác gọi con Tiểu Phong là được.” Giang Phong Nguyệt cười tự tin chào hỏi với Văn ba.
Nụ cười Giang Phong Nguyệt ôn hòa mà không lộ vẻ giả dối, không quá mức, cũng không có vẻ không có thành ý. Hơn nữa gương mặt hắn vui vẻ tuấn tú, Văn ba lập tức có hảo cảm.
“Tiểu Phong, chào con.” Văn ba gật gật đầu, lại hỏi: “Con là bằng hữu của Văn Tỉnh nhà chúng ta?”
“Vâng, đúng vậy.” Giang Phong Nguyệt gật gật đầu, do dự có nên ngay bây giờ thành thật bày tỏ quan hệ đích thực giữa mình và Văn Tỉnh. Nhưng mà Văn ba người ta không có hỏi, hắn liền nói ra có thể chọc Văn Tỉnh ghét bỏ hay không a?
“Tiểu Tỉnh nhà chúng ta tính cách khá nặng nề, cũng không giỏi giao tiếp, cả ngày đều oa ở nhà… Đúng rồi, hai đứa đi du lịch sao?” Bởi vì xe cáp di động, Văn ba cũng nhìn thấy không ít phong cảnh, hơn nữa nhận ra được vài dấu hiệu trên công trình kiến trúc, đó là tại Iceland a!
“Cha…” Văn Tỉnh bất đắc dĩ lên tiếng.
“Vâng, con cùng Văn Tỉnh tới Iceland du lịch.” Giang Phong Nguyệt mỉm cười tiếp nhận nói.
Độ cung khóe miệng Văn ba lại tăng thêm một điểm nhỏ, nhìn về phía Văn Tỉnh, tự đáy lòng nói: “Tiểu Tỉnh, con nên ra ngoài một chút, mỗi ngày cứ ở nhà không nói chuyện gì. Tiểu Phong a, về sau nếu không có việc gì, cứ đi đi lại lại với Tiểu Tỉnh nhà bác nhiều một chút, Tiểu Tỉnh rất cần kết giao kết giao với nhiều người trẻ tuổi như vậy blablabla…”
Văn ba vừa nói thì không dừng lại, trận cảnh này tựa như khi Văn Tỉnh gặp được cha mẹ Giang Phong Nguyệt, hơn nữa đây còn là tình huống Văn ba chưa biết quan hệ cụ thể giữa con trai nhà mình và Giang Phong Nguyệt.
Giang Phong Nguyệt ngược lại nghe thực nghiêm túc, mà Văn Tỉnh lại hoàn toàn đen mặt, y bắt kịp thời điểm Văn ba sắp nói cho Giang Phong Nguyệt nghe y thích ăn cái gì không thích ăn cái gì đẩy Giang Phong Nguyệt sang một bên.
Mất đi hậu bối nhu thuận nghe lời bản thân nói, Văn ba sửng sốt một chút, sau đó nhìn con trai đen mặt, mới ý thức được bản thân nãy giờ nói nhiều như vậy… Sẽ không làm cho con trai tức giận đi?
“Tiểu Tỉnh, con sao lại đối xử không lễ phép với bằng hữu như vậy?” Tuy rằng lo lắng nhạ con trai sinh khí, nhưng mà hành động trực tiếp đẩy người khác sang một bên của con trai, quả thật có chút không lễ phép.
“Không có việc gì bác trai.” Giang Phong Nguyệt lại dịch lại đây, cười tủm tỉm, một chút cũng không để ý.
Trong trò chơi, Văn Tỉnh giết qua hắn cũng không phải lần một lần hai, nếu mỹ nhân muốn đẩy hắn ngã, hắn tuyệt đối không có chút chống cự nào để quân đẩy. Bởi vậy, hiện tại bị đẩy sang một bên một chút, đây chính là biểu hiện mỹ nhân yêu hắn!
“Tiểu Tỉnh…” Khí thế Văn ba lệch về phía yếu mở miệng.
“Được rồi cha, hắn sẽ không so đo nhiều như vậy.” Văn Tỉnh đánh gãy lời cha y nói, hít một hơi, nói tiếp: “Cha à, khi nào cha và thầy Tiếu quay về nhà, con có việc muốn nói với hai người.”
“Ơ? Chuyện gì?” Văn ba hỏi.
“Lần trước hai người quay trở về nhà con không phải nói cho cha nghe con đang nói chuyện yêu đương sao?” Thời điểm Văn Tỉnh đang nói xong lời này rõ ràng cảm giác được tay bị người nắm chặt, hơn nữa một bàn tay của y bị hai móng vuốt nắm chặt.
Vừa nghe lời này, Văn ba cũng không còn quan tâm tới việc y có lễ phép hay không lễ phép, ánh mắt sáng rực sáng rực nhìn con trai, gật đầu thật mạnh.
“Ừm, cha biết.” Văn ba bình tĩnh vuốt cằm, trong nội tâm đã một ngọn sóng lại một ngọn sóng nhấc lên liên tục.
Con trai nói quang minh chính đại như thế, chẳng lẽ thật sự muốn đề cập chuyện kết hôn với đối phương, muốn bọn họ quay về sao? Ông ngẫm lại, công tác bọn họ tối hôm qua còn có bao nhiêu thời gian nữa… Không đúng không đúng, con trai nếu muốn kết hôn, ông làm việc cái gì nữa a, chạy nhanh nhanh về chuẩn bị việc kết hôn cho con trai mới là việc trọng yếu nhất nhất a!!!
“Hắn chính là bạn trai của con.” Văn Tỉnh kéo Giang Phong Nguyệt sát sang bên cạnh mình, thuận tiện cố gắng rút tay của mình ra khỏi tay hắn —— xương tay y sắp bị hắn bóp nát.
Bất quá nói trở về, Văn Tỉnh cũng không nghĩ tới, bản thân thế nhưng lại nói một cách bình tĩnh như vậy.
Ban đầu y đã chuẩn bị nói chuyện về Giang Phong Nguyệt cho ba ba nghe, lần trước ba ba y quay về cùng thầy Tiếu y chưa nói, nguyên nhân nhỏ là không nhớ ra được, nguyên nhân lớn là sợ rằng cảm giác gặp mặt Giang Phong Nguyệt trong hiện thực sẽ không như trong trò chơi, y có chút sợ, cho nên không dám đánh cuộc.
Tình huống hiện giờ đã không giống, Giang Phong Nguyệt trong hiện thực đồng dạng như trong trò chơi, thậm chí hảo cảm tiếp xúc giữa bọn họ càng tăng thêm. Vả lại, y cũng đã gặp cha mẹ Giang Phong Nguyệt, không có lý do gì để bản thân không nói ra phải không?
Trước khi mở miệng cảm thấy rất khó khăn, nói thật ra ngoài, lại thấy đơn giản ngoài ý muốn, trong lòng có chút khẩn trương, có chờ mong, nhưng nhiều nhất, chính là may mắn quen biết được Giang Phong Nguyệt.
Hai tay Giang Phong Nguyệt gắt gao nắm quần, nhưng vẫn không thể làm hắn thả lỏng, chỉ có thể lần tới cầm hai tay Văn Tỉnh —— hắn thừa nhận, hắn nhát gan. Bây giờ hắn cuối cùng một lần lĩnh hội được tâm tình mỹ nhân khi gặp cha mẹ của mình… Không, mỹ nhân là mặt đối mặt đi gặp cha mẹ của mình, khẳng định còn phải khẩn trương hơn.
Giang Phong Nguyệt bị Văn ba nhìn chằm chằm chừng năm phút đồng hồ, hắn run rẩy lấy tay bắt đầu viết mấy chữ trong lòng bàn tay Văn Tỉnh: mỹ nhân, ta sợ hãi a ┭┮﹏┭┮
“Cha?” Văn Tỉnh không nhịn được, hô một tiếng.
“Ừ?” Đại não vận động liên tục của Văn ba cuối cùng đình chỉ khôi phục lại, nhìn hai người, trầm giọng nói với Văn Tỉnh: “Tiểu Tỉnh, con nói người yêu… là nam nhân?” <ins class="adsbygoogle"