“Là nam nhân.” Văn Tỉnh bình tĩnh thừa nhận.
Chỉ có bản thân y biết, phía dưới khuôn mặt bình tĩnh đó, là phập phồng bất định như thế nào.
Giang Phong Nguyệt hiện tại cũng không bận tâm Văn Tỉnh đang ở tình trạng nào, hắn nhìn Văn ba trầm mặc tâm lạnh một nửa —— chẳng lẽ ba ba Văn Tỉnh không đồng ý bọn họ?
Văn ba một lúc lâu không nói gì, ông nhìn Giang Phong Nguyệt, lại nhìn con trai, cuối cùng hít một hơi: “Con để cha bình tĩnh bình tĩnh đã.” Nói xong, như chạy trốn cúp điện thoại.
Trò chuyện chấm dứt làm lòng Giang Phong Nguyệt rơi vào đấy cốc, há mồm mấy độ không biết nên nói cái gì với Văn Tỉnh, chỉ là đôi mắt trông mong nhìn y, cổ họng như bị tưới nhựa cao su.
Văn Tỉnh cũng không nắm bắt được ý tứ của ba ba, nhưng trước mặt Giang Phong Nguyệt, y không thể biểu hiện ra lo lắng.
“Không cần khẩn trương, cha chỉ cần thời gian đón nhận việc ta thích nam nhân thôi.” Văn Tỉnh vươn tay xoa nhẹ tóc hắn hai cái, trấn an nói.
“Mỹ nhân ngươi đừng bảo ta ngươi không khẩn trương, tay ngươi ướt hết cả.” Giang Phong Nguyệt giơ tay y lên, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
“…” Lỗ tai Văn Tỉnh nhiễm một tầng hồng thật mỏng, biểu tình trên mặt không thay đổi, nói: “Thầy Tiếu cũng là nam nhân, ta nghĩ, cha hẳn sẽ không khó để tiếp thu quan hệ của chúng ta như cha mẹ ngươi.”
“Nhưng mà nhà các ngươi không phải chỉ có mình ngươi là con một sao?” Giang Phong Nguyệt có chút lo lắng, “Nhà chúng ta tốt xấu gì cũng có ba người, Lâm Nguyệt đã kết hôn, tụi nó đại khái tính toán sang năm sẽ sinh một đứa, cho nên vụ kế thừa sự nghiệp trong nhà cơ bản không quan hệ gì tới ta. Có điều, ngươi… mỹ nhân ngươi nhéo ta làm gì…”
Câu nói của hắn bởi vì Văn Tỉnh nhéo vào mặt hắn một cái thật mạnh mà ngừng lại, Văn Tỉnh trừng hắn một cái, “Đầu ngươi là đầu gỗ mấy trăm năm trước sao? Chẳng lẽ còn muốn bất hiếu hữu tam vô vô hậu vi đại [1]?”
Hắn lời nói bởi vì Văn Tỉnh tại trên mặt hắn thật mạnh kháp một chút mà chặt đứt, Văn Tỉnh trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Đầu ngươi vẫn là đầu ngỗ mấy trăm năm trước sao? Chẳng lẽ là còn muốn bất hiếu có tam vô sau vi đại?”
“Ta có cổ hủ như vậy sao?” Giang Phong Nguyệt hắc tuyến.
“Ta không nói thế, ” Văn Tỉnh lười biếng trả lời, lại nói: “Nhưng trên mặt ngươi viết như vậy.”
“Mỹ nhân ngươi cũng đừng trách ta …” Mặt Giang Phong Nguyệt nhăn nhó, “Ta bây giờ rất lo lắng cha của ngươi sẽ không đồng ý, mỹ nhân, sớm biết thế tối hôm đó ngươi nói với bác trai, trước hết để ta lưu lại ấn tượng tốt cho ông a!”
Điều này cũng quá đột nhiên /(ㄒoㄒ)/~~
Văn Tỉnh nguýt hắn một cái, “Sớm nói hay muộn nói không giống nhau chắc? Nếu ngươi lấy lòng cha sau này cha biết được quan hệ hai chúng ta, cha sẽ nghĩ ngươi như thế nào? Cha nhất định cho rằng ngươi cố ý lấy lòng cha.”
-0-
Có khả năng này!
Rối rắm đến rối rắm đi, Giang Phong Nguyệt cào rách da đầu cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì, còn toi công lãng phí thời gian thưởng thức phong cảnh…
…
… …
Người yêu với nhau phải làm gì?
Thứ nhất, cùng nhau ăn cơm.
Thứ hai, đi xem phim.
Thứ ba, cùng nhau đi dạo phố
Thứ tư, cùng nhau lên trò chơi…
Đây là tình hình khi Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh cùng một chỗ, trừ ăn cơm ngủ say, hiện nay bọn họ thật không biết nên làm cái gì. Văn Tỉnh một năm đi ca mấy bài hát, hơn nữa còn có công ty an bài cho y, bản thân gia đình y cũng không thiếu tiền, bởi vậy gia đình người bình thường cần kiếm tiền nuôi gia đình liền đánh một chiết khấu thật lớn lên người y.
Giang Phong Nguyệt lại càng không nói, tính cách không hướng nội, nhưng hắn trạch, trên cơ bản trừ bỏ vẽ tranh chính là vẽ tranh. Lần này tới Iceland chỉ vì cùng mỹ nhân đi du lịch, cho nên không xuất hiện chuyện cầm công cụ vẽ chạy nhảy khắp nơi. Tuy Văn Tỉnh rất muốn nhìn hắn vẽ tranh.
Du lịch tại Iceland cứ như vậy ba điểm một đường [1], mãi cho đến ngày cuối cùng, Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh quay về “đoàn lữ hành”, tham gia chụp ảnh.
Giang ca lợi dụng hoạt động lần này chụp một ít poster tuyên truyền, còn có căn cứ theo nguyên bộ quần áo thiết kế theo trò chơi, hóa trang một chút, cũng có thể dùng làm tuyên truyền mới lạ.
Dưới hơn một trăm đôi mắt liếc một cái liền nhận ra Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh cũng không phải chuyện khó, bởi vì hai người kia chính là điểm tụ quang trời sinh. Nguyệt Hạ Tiểu Lâu nghĩ như vậy.
Nhờ thanh danh giết người không chớp mắt được ban tặng cho gã, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu ở Iceland mấy ngày này vẫn luôn một mình, nguyên bản có thể đi theo gã có Âm Thư và Cửu Nguyệt Vân Dã, nhưng mà tên Cửu Nguyệt Vân Dã là người nghèo, hắn ta đem phần thưởng hoạt động đổi thành tiền mặt. Âm Thư không thiếu tiền, nhưng cậu ta biết lần này tới sẽ gặp được Quân Lâm Thiên Hạ… người cậu ta thích, không muốn nhìn đến tràng cảnh Quân Lâm Thiên Hạ và Tiếu Khinh Trần cùng một chỗ, cho nên không đến.
Về phần Bang chủ đại nhân Hoàng Triều, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu càng bất đắc dĩ. Hắn ta do Bang chủ kéo đến, kết quả hắn ta vừa đến, Bang chủ liền quẳng hắn lại.
Lúc này thấy Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu khỏi nói có bao nhiêu kích động, tuy rằng hắn ta và Giang Phong Nguyệt từng là kẻ thù không đội trời chung.
Văn Tỉnh cùng Giang Phong Nguyệt cứ đứng ở một góc không bắt mắt như vậy, bất quá mặc dù bọn họ không bắt mắt, cũng liên tiếp có người hướng mắt về cái góc kia. Là nam nhân hay nữ nhân đều yêu mỹ nhân, vả lại còn là hai người rất nổi danh trong trò chơi.
“Cái kia…” Một nữ hài mập mạp đến trước mặt hai người, khuôn mặt tròn đỏ bừng, thoạt nhìn rất đáng yêu. Khi Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh đều nhìn về phía nàng, mặt của nàng ta càng hồng, có chút rụt rè hỏi: “Bạo quân, Tiếu Khinh Trần, các ngươi trong trò chơi là một đôi, trong hiện thực cũng là một đôi sao?”
Nữ hài nghẹn hỏi một hơi, hỏi xong mặt đỏ có thể thấy máu.
“Chúng ta không giống một đôi sao?” Cánh tay Giang Phong Nguyệt câu vào trong khuỷu tay của Văn Tỉnh, còn nhích lại gần bên cạnh y, bộ dáng kia, thấy kiểu gì cũng rất thiếu ăn đòn.
“Giống, giống, phi thường giống!” Nữ hài mập mạp gật đầu không ngừng, sau đó xoay người hút khí thật mạnh, trong lòng mặc niệm: máu mũi a máu mũi, mày ngàn vạn phải chống đỡ, đừng chảy xuống!
Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh hai mặt nhìn nhau, cô nương này đột nhiên chạy tới đây hỏi bọn họ có phải một đôi hay không? Hơn nữa, trong trò chơi là một đôi, đại đa số không thành đôi trong hiện thực sao?
Nữ hài mập mạp xoay người lại, “Các ngươi đứng chung một chỗ rất hợp nhau, là tiêu chuẩn cho các cặp vợ chồng, quả thật là…. thiên tác chi hợp, đúng đúng, chính là thiên tác chi hợp, ta có thể chụp hình các ngươi không?” Nàng ta giơ lên di động trong tay, vẻ mặt chờ mong hỏi.
Văn Tỉnh dở khóc dở cười, Giang Phong Nguyệt cũng không am hiểu ứng đối, thời điểm khi còn ở trường học có không ít nữ sinh thích làm vậy, cũng không có hỏi hắn có đồng ý hay không, lén chụp rồi chạy, tạo nên phiền phức không nhỏ cho hắn. Nhưng do e ngại mặt mũi đồng học nên không thể tố cáo người ta, vả lại có chút chuyện mà đi bảo người xâm phạm nhân quyền, chuyện bé xé ra to.
Một người chụp ảnh hắn không để ý nhiều lắm, bất quá hiện tại…
“Thật xin lỗi.” Giang Phong Nguyệt cự tuyệt.
Mặt nữ hài mập mạp liền có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, “Không sao, các ngươi có thể nói chuyện với ta ta cũng rất cao hứng.” Nói xong đăng đăng đăng chạy đi.
Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh đứng tại chỗ rõ ràng nghe được cô nương kia hô về phía nhóm bạn của nàng ta: “Bọn họ thật là một đôi…”
Giang Phong Nguyệt cùng Văn Tỉnh nhìn nhau, sau đó xì một tiếng nở nụ cười.
“Mỹ nhân, ta đã nói chúng ta có tướng vợ chồng.” Giang Phong Nguyệt cầm di động mở phông nền điện thoại ra, hình ảnh là Giang Phong Nguyệt mắt gấu trúc lôi kéo Văn Tỉnh chụp chung, sau đó liền cài thành màn hình điện thoại. Đương nhiên, hắn cũng lấy của Văn Tỉnh đổi thành ảnh chụp bọn họ.
“Các ngươi có thể đừng khoe khoang như thế được không?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đã bước tới bên cạnh bọn họ, đối với việc hai người này tán tỉnh trước mặt công chúng, không phải là đang kích thích dân FA sao?
Văn Tỉnh đã gặp qua Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, Giang Phong Nguyệt thì là lần đầu tiên gặp mắt hắn ta.
“Nguyệt Hạ Tiểu Lâu?”
“Sao, ra trò chơi liền không quen biết?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu hai tay bắt chéo, kiêu ngạo hất cằm lên.
“… Bộ dáng ngươi không khác biệt lắm, thật có lỗi, trong lúc nhất thời không nhận ra.” Giang Phong Nguyệt mặt không đổi sắc nói.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu tức giận mũi lệch sang một bên, Văn Tỉnh không phúc hậu nở nụ cười, tính cách xấu xa này…
Ba người vừa nói vài câu, đại biểu bên trò chơi liền bước ra, bảo quần áo đã chuẩn bị tốt, đêm nay các ngoạn gia đều được chuẩn bị một bộ trang phục trong trò chơi, hiện tại…dẫn đi đổi quần áo. Đương nhiên, nếu không muốn đổi, cũng không miễn cưỡng.
Giang Phong Nguyệt là nhân viên bên trong, đã sớm lấy được quần áo, cho dù Văn Tỉnh không nguyện ý, hắn cũng sẽ làm nũng bán manh bảo y thay. Hắn tin tưởng, không ai trên thuyền có thể phục sức giống người trong Giang Hồ như y.
Giang Phong Nguyệt hưng trí bừng bừng, Văn Tỉnh không muốn làm hắn mất hưng trí, bản thân y cũng cảm thấy rất hứng thú.
Không gian thay quần áo, Giang Lâm Nguyệt tìm thấy Giang Phong Nguyệt, gã nhíu mày nhìn Văn Tỉnh, rồi nói Giang Phong Nguyệt: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Có lời gì, nói đi.” Giang Phong Nguyệt lãnh đạm đáp.
Giang Lâm Nguyệt thầm khẽ cắn môi, đè lại lửa giận trong lòng, “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, hơn nữa…” Ý tứ của gã thực rõ ràng, còn có một “ngoại nhân” ở đây.
Văn Tỉnh đương nhiên hiểu ý của gã, bất quá để Giang Phong Nguyệt đi, y lại sợ Giang Phong Nguyệt bị khi dễ.
Giang Phong Nguyệt ngược lại nhếch môi một cái, chậm rãi nói: “Nếu như vậy, thôi khỏi. Có điều, Văn Tỉnh sắp trở thành người một nhà với chúng ta rồi, ngươi nên nhanh nhanh quen mới tốt.”
Lời nói vừa dứt, gân xanh trên trán Giang Lâm Nguyệt đột ngột hiện lên, Văn Tỉnh ngược lại không phản bác lời hắn, y làm việc từ trước tới nay đều tuân theo suy nghĩ bản thân, nếu quyết định không buông tay, cứ vậy gắt gao mà nắm lại.
…
Giang Phong Nguyệt cùng Giang Lâm Nguyệt là anh em song sinh hàng thật giá thật, nhưng tính cách bên trong hay ngoài của hai người đều kém xa vạn dặm, cũng không lạ khi Giang Phong Nguyệt cho rằng bọn họ căn bản không phải anh em ruột.
Giang Lâm Nguyệt từ nhỏ đã nhìn Giang Phong Nguyệt không vừa mắt, Giang Phong Nguyệt biết, nhưng vô pháp thay đổi cái gì, bọn họ sinh cùng lúc, hắn không có năng lực đem hắn hay em trai hắn nhét vào trong bụng mẹ trọng tố lại. Càng không thể bẻ tính cách vặn vẹo của thằng em mình lại cho thẳng.
Giang Lâm Nguyệt nhìn Giang Phong Nguyệt không vừa mắt, nguyên nhân vì sao?
Nguyên nhân có rất nhiều, ví dụ như tướng mạo bên ngoài. Giang gia từ cao tới thấp, cơ hồ mỗi người đều có bộ dáng rất tốt, từ ảnh chụp hồi trẻ của bà ngoại ông ngoại, bà nội ông nội bọn họ đều có thể nhìn ra, cha mẹ bọn họ cũng là nhân trung long phượng. Đến ba anh em nhà bọn họ, đại ca Giang Chiếu Nguyệt anh tuấn bất phàm, tướng mạo Giang Phong Nguyệt càng xuất sắc nhất trong ngàn dặm, chỉ riêng gã, Giang Lâm Nguyệt, dạng như bị đột biến gen, diện mạo thuộc dạng trung bình trong lớp người bình thường, nhưng so với những người khác trong Giang gia lại kém một khoảng lớn, có vẻ không hợp với toàn bộ người trong nhà.
Giang Phong Nguyệt khi còn bé thành tích phi thường nổi trội, mỗi lần thi cử đều đứng đầu toàn khối, nhận học bổng loại ưu, đức trí thể mỹ lại phát triển toàn diện, cơ hồ chính là một tồn tại hoàn mỹ. Các phương diện khác của Giang Lâm Nguyệt kỳ thật không tính là kém, kiểm tra cũng có thể cầm cờ đi trước, nhưng so với Giang Phong Nguyệt, gã liền ngã xuống hạ phong.
Sinh sống cùng dưới một mái nhà, nhìn người khác ca ngợi Nhị ca, mà gã lần nào đều chỉ có thể đứng sau Giang Phong Nguyệt, gã có thể không ghen tị sao? Không có khả năng, một thằng nhóc bình thường đều không có thể không ghen tị, trừ phi đầu óc nó bị thiểu năng.
“Ngươi không phải đã rời khỏi nhà sao, vì sao còn phải trở về?” Giang Lâm Nguyệt càng nghĩ càng khó chịu, đứng phía sau gào lên về phía Giang Phong Nguyệt.
Chú thích:
[1] Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại [不孝有三无后为大]: Có ba việc được coi là bất hiếu, trong đó, không có con là tội nặng nhất.
Nói thêm, Mạnh Tử có viết:
1) 阿意曲從,陷親不義,一不孝也: hùa theo cha mẹ để cha mẹ mắc vào chỗ bất nghĩa là tội bất hiếu thứ nhất.
2) 良窮親老,不為祿仕,二不孝也: nhà nghèo mà cha mẹ lại già, thế mà không chịu ra làm quan để lấy bổng lộc mà phụng dưỡng cha mẹ là tội bất hiếu thứ hai.
3) 不娶無子,絕祖先祀,三不孝也: không chịu lấy vợ, không có con nối dõi để cúng tế ông bà tổ tiên là tội bất hiếu thứ ba.
[2] Ba điểm một đường:
Cuộc sống ba điểm một đường: ký túc xá, văn phòng, căn tin, là ba điểm một đường. Hình dung chính là một cuộc sống bất biến. Cũng có một tác phẩm đầu đề “Tam điểm nhất tuyến pháp” chỉ ra hình thức cuộc sống ba điểm một đường: lớp học, căn tin, phòng ngủ <ins class="adsbygoogle"