Vào một ngày cuối đông mưa phùn rơi khắp lối, phiên tòa sơ thẩm xét xử vụ án giết người tại Cố gia bị chôn vùi suốt mười sáu năm dài đằng đẵng rốt cuộc cũng diễn ra dưới sự chứng kiến của hàng chục ánh nhìn.
Cổ Đức Vinh từng hiển hách vang danh xưng vương xưng bá trên thương trường khốc liệt nay lại đeo còng tay đứng trước vành móng ngựa chờ đợi bản án thích đáng dành cho tội ác mang rợn mà chính mình đã tàn nhẫn ủ mưu.
Đôi mắt ông thâm trầm lãnh lệ liếc nhìn Cố Duệ Dương đang âu phục chỉnh tề ngồi ở vị trí người đại diện của bị hại đồng thời cũng là nguyên cáo cung cấp bằng chứng buộc tội ông trước tòa. Đương sự trong vụ án còn có Phùng Hưng - người mà ông ngỡ rằng đã thủ tiêu sạch sẽ không còn trên trần thế.
Quả là người tính không bằng trời tính, cây kim trong bọc rồi cũng có ngày sẽ lòi ra. ( 4
Sau khi Thư ký Tòa án tiến hành kiểm tra sự có mặt đầy đủ của những người nhận được lệnh triệu tập, phiên tòa sơ thẩm liền khai mạc dưới lời đọc dõng dạc quyết định đưa vụ án ra xét xử của vị Thẩm phán chủ tọa phiên tòa. (1)
Phía Kiểm soát viên lần lượt công bố bản cáo trạng và trình bày ý kiến bổ sung.
"Boong!"
Tiếng búa thanh thúy gõ vang đầy uy lực.
Người ngồi ghế chủ tọa bắt đầu cao giọng xét hỏi:
"Bị cáo Cố Đức Vinh, trong suốt các giai đoạn điều tra vụ án, bị cáo luôn phủ định bản thân giết chết Giang Huệ Mẫn. Thế nhưng phía điều tra viên đã thu thập được đoạn ghi âm cụ thể do chính miệng bị cáo thừa nhận rằng bị cáo đã đích thân đẩy bị hại ngã xuống cầu thang" Vừa nói người chủ tọa vừa gật đầu ra hiệu cho Viện kiểm soát xuất trình vật chứng.
NOVEL TOON
Giữa hội trường trang nghiêm im ắng, thanh âm rõ ràng rành mạch thuật lại cuộc trò chuyện giữa hai kẻ thủ ác không sót một câu nào.
"Bị cáo còn có gì để biện bạch nữa không?"
Sắc mặt Cố Đức Vinh tái đi trông thấy, thế nhưng vẫn cố gắng điềm tĩnh mà tìm đường lắc léo bẻ lái vấn đề.
"Kính thưa Hội đồng xét xử...bị cáo vô tội, bị cáo bị oan. Đoạn ghi âm kia là có người dàn dựng, cố tình thu lại tại thời điểm tâm lí và trạng thái tinh thần của bị cáo hỗn loạn." Ông ta diễn y như thật, bày ra dáng vẻ khổ sở đáng thương đỏ hoe vành mắt. (6)
Với tư cách là luật sư bào chữa của Cố Giai Tuệ và Cố Đức Vinh, Lý Quân Lập liền chớp lấy thời cơ mà bắt đầu vào phiên tranh luận dùng lời lẽ sắc bén để đáp lại Kiểm sát viên hòng bảo vệ thân chủ của mình.
"Thưa Hội đồng xét xử, tôi xin phép được biện hộ thay thân chủ tôi về cáo buộc giết người và vật chứng mà phía Viện kiểm soát cũng như nguyên cáo đã đưa ra." Nói đoạn, anh ta liền trình lên một đoạn video trích xuất từ camera an ninh tại nhà họ Cố.
"Vào lúc mười giờ tối ngày xx tháng xx năm xx, tức là vào đêm bà Cố Giai Tuệ ở lại nhà chính Cố gia cùng với thân chủ của tôi, tất cả camera an ninh lắp đặt đều bị nhòe do hacker thả virut xâm nhập. Đồng nghĩa đoạn ghi âm mà phía Viện kiểm soát có được thực sự là do người khác bày trò rồi cố tình thu lại sau khi đã đả kích tinh thần của thân chủ tôi. Luận điểm này chỉ cần nghe rõ đầu đuôi xuyên suốt cuộc trò chuyện là rõ. Thế nên... tính công tâm và xác đáng của vật chứng mà phía điều tra viên cung cấp không thể tính là vật chứng để buộc tội thân chủ nhà tôi."
"Phản đối." Trác Vỹ Ân nghiêm chỉnh đứng lên, đôi mắt hạc đầy tự tin kiên định ẩn giấu sau lớp tròng kính lục giác gọng bạc.
"Lời bác bỏ vật chứng của luật sư bào chữa bên phía bị cáo là vô căn cứ. Chỉ dựa vào camera an ninh bị nhiễu mà cho rằng có người giở trò thì quá phiến diện. Hơn nữa, nếu xét theo phản ứng của bị cáo trong đoạn ghi âm thì hoàn toàn không có dấu hiệu bất ổn về mặt tâm lý. Điều này nếu cần xác minh cứ mời hẳn chuyên gia đến để phân định." Y đanh thép phản biện. Đầu óc đủ thông minh để nhận biết lổ hỏng trong phần lập luận của đối phương.
"Có tật giật mình. Nếu Cố Giai Tuệ và Cố Đức Vinh vô tội thì việc gì phải hoảng loạn ám ảnh trước cái chết của bà Giang?"
Chủ tọa phiên tòa đắn đo nhìn sang hai vị thẩm phán còn lại bên cạnh mình, rồi quyết đoán gõ búa.
"Phản đối hữu hiệu. Đoạn ghi âm do phía Viện kiểm soát trình lên vẫn là vật chứng xác thực"
Lý Quân Lập chau mày, bàn tay dưới gấu áo âm thầm siết chặt.
Lúc này, Phùng Hưng lại được gọi lên khai báo. Ông bình thản đứng vào vị trí dành cho nhân chứng, cao giọng tố giác:
"Thưa Hội đồng xét xử vào ngày 16 tháng 9 năm 20xx sau khi nghe thấy tiếng cãi vả cùng với thanh âm đồ vật vỡ nát truyền tới từ lầu hai, tôi liền theo sát Cố thiếu gia chạy lên xem thử. Lúc tới đoạn cầu thang thì nhìn thấy Giang phu nhân đang nắm tóc Cổ Giai Tuệ lôi đi. Hai bên giằng co một hồi thì Cố Đức Vinh nhào tới. Ông ta thô bạo vừa tát vừa đạp Giang phu nhân, cuối cùng mạnh tay đẩy bà ngã ngửa. Tôi xin thề trước tòa rằng những lời tôi vừa nói đều là sự thật. Ông ta chính là kẻ sát nhân.
"Nói bậy.." Cố Đức Vinh nóng lòng phân bua. Vẫn cố chấp chối bỏ can hệ.
"Yêu cầu bị cáo giữ trật tự." Chủ tọa phiên tòa nghiêm mặt nhắc nhở.
Lý Quân Lập lại tìm cách để lật lọng đổi trắng thay đen.
"Xin hội đồng xét xử cho phép tôi được hỏi nhân chứng vài lời. Thứ nhất ông Phùng đây nói nhìn thấy thân chủ của tôi đẩy ngã bà Giang, ngoài ông ra còn có ai chứng kiến nữa không?"
"Có tôi." Cố Duệ Dương tiến lên một bước, cũng đứng vào vị trí dành riêng cho nhân chứng.
"Khi ấy cậu Cố đây chỉ mới chín tuổi. Lại trải qua tận 16 năm dài đằng đẳng mới đứng ra tố cáo. Như vậy tính chính xác của lời khai không cao."
"Theo quy định của pháp luật nếu người dưới 18 tuổi là người biết được những tình tiết liên quan đến nguồn tin về tội phạm, về vụ án và không thuộc trường hợp không được làm chứng thì vẫn có thể được cơ quan có thẩm quyền tiến hành tố tụng triệu tập đến làm chứng." Trác Vỹ Ân lập tức chen vào. Y thừa biết Lý Quân Lập đang tính toán điều gì. (2)
Người đối diện lại cong môi câu lên ý cười đắc thắng. Anh ta lấy ra một sấp tài liệu bệnh án đã tra được trực tiếp trình lên tòa.
"Đây là thông tin khám sức khỏe tâm lý của Cố Duệ Dương. Cậu ta mắc chứng rối loạn cảm xúc - trầm cảm, phải luôn dùng thuốc aripiprazole để điều trị trong suốt 16 năm qua. Với trạng thái tinh thần không ổn định đó, cậu Cố không thể làm nhân chứng củng cổ lời khai của ông Phùng."
"Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Căn bệnh trầm cảm không làm tôi mất trí hay loạn thần." Cố Duệ Dương gắt gỏng phản bác. (1)
Thế nhưng phía Hội đồng xét xử lại quyết định hủy bỏ tư cách làm chứng của hăn.
"Điều thứ hai tôi muốn hỏi ông Phùng là tại sao ông phải để đến tận bây giờ mới đứng ra tố cáo?" Lý Quân Lập nhếch mép, một bộ dạng cực kỳ tự mãn dẫn dắt vấn đề: (3)
"Thời gian lâu như vậy làm sao để đảm bảo lời ông nói hoàn toàn là sự thật?"
"Tôi không thể tố cáo sớm hơn là bởi vì sau tang lễ của Giang phu nhân, Cố Đức Vinh đã cho người truy sát tôi để bịt đầu mối." Phùng Hưng trấn định trả lời. ( 3 )
"Tôi không chỉ là nhân chứng mà còn là bị hại thứ hai trong vụ án lần này. Ông nhấn mạnh:
"Vào ngày 23 tháng 9 năm 20xx, vì lo sợ sẽ bị thủ tiêu tôi lén gom tài sản trốn khỏi Thủ Đô. Lúc bỏ chạy đến đoạn đường đèo sát biển tại thành phố A, xe của tôi liền bị thuộc hạ dưới trướng Cố Đức Vinh tông mạnh lao xuống biển. Qua vài lần rượt đuổi va chạm tôi nhìn rất rõ, người kia chính là A Phúc, một trong số vệ sĩ được ông ta bồi dưỡng mang theo bên người. Nếu ông ta vô tội thì việc gì phải ra tay với phận đày tớ làm công ăn lương thấp cổ bé họng như tôi cơ chứ?"
"Đây chỉ là lời khai một phía của ông, không có bằng cớ." Lý Quân Lập lúc này mới nhận ra anh ta đã tự lấy đá đập chân mình. ( 3
"Nói hưu nói vượn, là ông ta lén lút vơ vét lấy trộm tiền và xe riêng của Cố gia nên mới bỏ trốn. Còn vụ tai nạn tôi không có liên can" Cố Đức Vinh chống chế.
Trác Vỹ Ân lại đứng dậy trình lên tòa một sấp hồ sơ liên quan đến vụ tai nạn xe của Phùng Hưng.
"Cách đây một tuần tôi đã lên hệ với phía cảnh sát để thu thập số tài liệu này. Theo như kết quả điều tra có thể thấy...sau khi chiếc Audi mà Phùng Hưng lái được vớt lên, toàn bộ phần đuôi xe đều biến dạng. Nếu là ông ấy vượt tốc độ tự đâm vào rào chắn thì phần lõm xuống ở đuôi xe làm sao xuất hiện đây? Vết tích này chỉ có thể là bị một phương tiện khác tông từ phía sau. Hơn nữa từ hình ảnh chụp được có thể thấy, tồn tại thêm vết trượt dài của loại xe cùng hãng. Đồng thời có một chi tiết đã bị giấu nhẹm đi là phần chân thắng của chiếc Audi vốn bị phá hư từ trước đó. Đây là ảnh chụp hiện trạng của xe lúc trục vớt" Y giơ cao bốn tấm ảnh đã có phần cũ kỹ phai màu nhưng vẫn nhìn rõ chi tiết lên. (3
"Vào ngày 26 tháng 9 năm 20xx tức là sau khi tai nạn xe xảy ra được một ngày, thì người tên A Phúc kia cũng hoàn toàn biến mất. Sau đó ba năm, tại ngoại ô phía Tây Thủ Đô trong lúc xử lí mặt bằng dọn dẹp bãi tập kết rác có người đã phát hiện ra một bộ hài cốt bị chôn vùi ở trong đó. Danh tính của bộ hài cốt kia được xác định là A Phúc, và vụ việc này đã bị ém xuống một cách thần không biết quỷ không hay."