Cố Đức Vinh tái mặt, hai chân mềm nhũn bắt đầu run run. Ông khó khăn hít vào một ngụm khí lớn, bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh đạm nhiên không chút mảy may dao động nhưng kỳ thực nội tâm đã lo sợ thấp thỏm bất an.
Mười sáu năm trước, để loại bỏ nhân chứng xóa đi tội danh giết người đầy man rợn, ông âm thầm ra lệnh cho A Phúc truy sát Phùng Hưng. Có ngờ đâu đây lại là một màng nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, tên thuộc hạ dưới trướng này sau khi làm xong chuyện liền nổi lên chủ ý tham lam, dùng điểm yếu chí mạng kia để hâm he kiếm chác. (5)
Ban đầu chỉ là ẩn ý muốn tăng lương, xin thêm vài khoản tiền chi tiêu lớn. Về sau càng ngày càng quá phận khiến ông quyết định tự tay trừ khử cậu ta.
Vào một đêm cuối thu mưa rơi rả rích, Cố Đức Vinh lừa A Phúc đến một phân xưởng nhỏ bỏ hoang của tập đoàn Cố thị rồi liên tục dùng búa đập nát đầu đối phương. Mãi đến khi người trước mặt máu me be bét hoàn toàn tắt thở ông mới lôi xác nạn nhân vùi sâu xuống hố rác nằm cách đó không xa. ( 8 )
Tội ác lần nữa bị che đậy bởi một tội ác khác. Bởi lẽ chỉ có người chết mới giữ được bí mật mà thôi. 3
Trác Vỹ Ân nheo mắt, y biết rõ chứng cứ bên phía Viện kiểm soát đang nắm giữ trong tay là quá ít để kết luận Cố Đức Vinh đoạt mạng A Phúc, thế nên điều duy nhất y có thể làm là quy kết cho ông ta gánh lấy tội danh giết hại hai mạng người. Còn lại chỉ mong đến phiên tòa phúc thẩm, lực lượng cảnh sát hình sự sẽ tìm ra thêm bằng chứng để lôi hết đống dây mơ rể má giải quyết gọn của vụ này.
"Quay lại vấn đề...." Trác Vỹ Ân trầm giọng, đôi mắt hạc vẫn giữ vững niềm tin vào cán cân công lý. Y dõng dạc nói rõ:
"Dựa vào hình ảnh chụp lại chiếc Audi Q2 trong vụ tai nạn xe của Phùng Hưng và đoạn ghi âm thú tội trước đó. Có thể thấy, Cố Đức Vinh chính là hung thủ hại chết Giang Huệ Mẫn đồng thời cũng là chủ mưu giết người bịt đầu mối."
"Phản đối." Lý Quân Lập lập tức đứng lên.
"Phía luật sư của bị hại chỉ có bằng chứng chứng minh A Phúc đã gây ra tai nạn cho Phùng Hưng chứ không hề xuất trình được bằng chứng chứng tỏ thân chủ tôi nhúng tay hay gián tiếp ra lệnh sai khiến A Phúc giết người"
"Điều này thì cần gì chứng cứ. A Phúc vốn là vệ sĩ riêng của Cố Đức Vinh, giữa anh ta và Phùng Hưng không có bất kỳ động chạm hay mâu thuẫn nào thì việc gì phải truy đuổi đến tận thành phố A để hại người vô cớ? " Trác Vỹ Ân đề cao tông giọng, mặt cũng tức đến mức đỏ ngầu trán nổi gần xanh. (5)
"Sẽ chẳng có sự trùng hợp nào ngẫu nhiên đến độ, Phùng Hưng vừa chứng kiến xong cảnh tượng Cổ Đức Vinh đẩy ngã Giang Huệ Mẫn xuống lầu xong, sau ngày tang lễ liền bị vệ sĩ của đối phương tông xe rơi xuống biển. Giữa hai chuyện này liên hệ thế nào nhìn vào liền rõ. Đừng cãi chày cãi cối mà làm gì. Đấy là con chưa kể đến cái chết bí ẩn bị chôn vùi của A Phúc."
"Pháp luật chỉ chú trọng bằng chứng" Người đối diện vênh mặt hất hàm.
Trác Vỹ Ân cũng chẳng hề kém cạnh.
"Suy luận có đủ điều kiện xác đáng để khẳng định vấn đề thì vẫn được xem là yếu tố quy tội."
Thẩm phán chủ tọa quyết đoán gõ búa.
"Phản đối vô hiệu."
Lý Quân Lập cay cú nghiến răng.
Thua keo này anh ta liền bày ra keo khác. Nếu không thể trắng án vậy thì chỉ còn nước tìm cách giảm nhẹ hình phạt, biến tội danh cố ý giết người trở thành ngộ sát. Chí ít cũng có thể tránh được bản án tù chung thân và tử hình.
"Xin phép Hội đồng xét xử cho tôi hỏi nhân chứng vài câu.
"Mời luật sư bên phía bị cáo trình bày"
"Ông Phùng! Theo như ông nói thì vào ngày 16 tháng 9 năm 20xx là tận mắt ông chứng kiến thân chủ tôi đẩy ngã bà Giang Huệ Mẫn. Sự việc này diễn ra khi hai bên xô xát và khi đó là bà Giang túm tóc đánh bà Cố Giai Tuệ trước đúng chứ?"
Phùng Hưng trầm mặc ngẫm nghĩ. Trác Vỹ Ân vừa nghe liền biết Lý Quân Lập muốn lắc léo giở trò. Y lẩm bẩm chửi thề một tiếng. Tên bạn học cũ tốt nghiệp cùng khóa này đúng là đạo đức có hạn thủ đoạn vô biên.
"Đúng vậy." Ông thành thật đáp.
Khóe môi người đối diện liền đắc ý giương cao.
"Thế thì đồng nghĩa... thân chủ của tôi - Cố Đức Vinh hoàn toàn là vô tình sơ ý gây ra tai nạn khiến bà Giang Huệ Mẫn ngã cầu thang chứ không phải giết người có chủ đích. Với tình huống bà Giang tác động vật lý bà Cố Giai Tuệ trước thì thân chủ của tôi chỉ là can thiệp một cách chính đáng"
"Phản đối" Trác Vỹ Ân lạnh mặt.
"Theo lời khai của ông Phùng thì bị cáo Cố Đức Vinh đã xông tới tát vào mặt bà Giang Huệ Mẫn còn liên tiếp hành hung rồi mới đẩy ngã. Đó không phải hành vi can ngăn xô xát mà là đang bạo lực phụ nữ, bạo lực gia đình. Nên nhớ, hiện trường vụ án là khu vực kéo dài từ phòng ngủ chính ra đến hành lang cạnh cầu thang." Vừa nói Trác Vỹ Ân vừa giơ lên hình ảnh.
"Diện tích rộng thế này, nếu chỉ đơn thuần là can thiệp chính đáng thì làm sao đến mức ngã chết người? Hơn nữa dựa vào góc độ va chạm với bậc thềm, thì không có chuyện bị hại mất mạng ngay tức khắc." Dứt lời, y lại quay sang hỏi kỹ lại Phùng Hưng: (4)
"Ông Phùng, lúc ông cùng với Cố Duệ Dương đi đến đoạn cầu thang trạng thái của bà Giang như thế nào?"
"Tôi nhớ rất rõ, khi ấy Giang phu nhân nằm yên trên vũng máu, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Cố Giai Tuệ và Cố Đức Vinh. Bà yếu ớt cầu xin, thế nhưng, hai người bọn họ lại bỏ mặc làm ngơ chẳng thèm màng tới. Ông ta cũng không cho phép tôi gọi xe cấp cứu... để như vậy chỉ qua tầm 10 phút...Giang phu nhân liền tắt thở." Phùng Hưng nói mà lệ nóng quanh tròng. Mỗi lần nhớ lại là mỗi lần ông dày vò tự trách. Giá mà hôm đó ông cam đảm hơn một chút, nhanh nhẹn hơn một chút, không sợ hãi quyền lực của Cố gia trực tiếp đem người vào bệnh viện thì phải chăng đã có thể cứu sống tính mạng của bà Giang?
"Thưa quý tòa, như vậy đã rõ hành vi của bị cáo Cố Đức Vinh là cố ý giết người, còn bị cáo Cố Giai Tuệ chính là đồng phạm. Chẳng có vụ ngộ sát nào mà dồn bị hại vào đường chết như vậy. Đó đều là cố tình có chủ đích." Trác Vỹ Ân hùng hồn biện luận. Quyết để luật pháp nghiêm minh xử đúng tội đúng người.
Hội đồng xét xử nhìn nhau hỏi ý, qua một lúc lâu chủ tọa phiên tòa mới gõ búa hô to:
"Phản đối hữu hiệu."
Cố Đức Vinh thất sắc, Lý Quân Lập thì lùng bùng lổ tai. Anh ta hết chiêu rồi, thực sự là chẳng còn đường nào để giúp đỡ thân chủ chạy án. Thành tích bất bại của anh ta nay chỉ đành ngậm ngụi kết thúc khi đụng phải Trác Vỹ Ân.
Qua hơn 6 tiếng tranh luận gay gắt, cuối cùng phiên tòa sơ thẩm khép lại dưới bản án phạt mà thẩm phán đưa ra:
"Căn cứ theo khoản 1 Điều 123 Bộ luật Hình sự 2015, sửa đổi bổ sung năm 2017 và Căn cứ theo Điều 15 Bộ luật Hình sự đối với tội cố ý giết người cũng như phạm tội giết người nhưng bất thành. Tòa tuyên án tổng hình phạt của bị cáo Cố Đức Vinh là 35 năm 6 tháng tù giam.
"Căn cứ điều 313 bộ luật hình sự đối với hành vi che giấu tội phạm không tố giác bị cáo Cố Giai Tuệ 5 năm tù giam.
"Bãi tòa."
Rời khỏi phòng xét xử, Cố Duệ Dương vẫn còn chưa hài lòng với bản án tòa tuyên, hắn nhíu mày hằn học.
"Chỉ có 35 năm 6 tháng tù là quá ít...."
"Hiện tại đành trông chờ vào kỳ phúc thẩm thôi. Mong rằng khi đó phía cảnh sát sẽ gom đủ bằng chứng để kết luận cái chết của A Phúc là do Cổ Đức Vinh ra tay thủ ác. Như thế thì mới áp dụng được hình phạt tử hình." Trác Vỹ Ân vỗ nhẹ vai đối phương thấp giọng an ủi.
Cố Duệ Dương lại ảo não thở dài.